Hai hàng nước mắt như sắp trực trào ra, Mặc Thần nói vậy thì cô cũng chẳng còn lí do gì mà phản bác nữa.
Hắn không có tin cô.
Cả người Hạ Ân như hóa đá tại chỗ. Cho tới khi Mặc Khiêm quỳ xuống phủ tấm vải trắng lên mặt của ông nội, Mặc Thần mới từ từ đặt ông xuống.
Mặc Thần đi tới chỗ của Hạ Ân. Hắn cầm lấy tay của cô rồi chợt ôm cô vào lòng khiến tất cả mọi người sững sờ.
\- Anh... không tin tôi...
\- Ai bảo tôi không tin em?
\- Thì anh nói anh chỉ tin những gì nhìn thấy...
\- Trên người em là máu giả!
Một câu nói khiến tất cả mọi người sững sờ. Hạ Ân suýt nữa thì bị mắc mưu. Trên người cô quả thực dính rất nhiều máu. Qua thời gian lâu như vậy mà nó không đông lại. Chứng tỏ đó là mái giả.
Mặc Viễn tựa lưng vào cánh cửa khoanh tay nói.
\- Anh trai, biết đâu cô ta cố ý làm như vậy thì sao? Anh lại đi tin cô ta như vậy. Nhớ người nằm kia là ông nội của chúng ta đấy.
\- Tin vợ là nghĩa vụ của tôi. Tôi khẳng định cô ấy không làm ra chuyện này.
Một dòng cảm xúc chảy vào trong tim của cô. Lần đầu tiên Hạ Ân mới cảm thấy Mặc Thần rất là cao thượng. Hắn cư nhiên lại tin cô trong khi tất cả các bằng chứng đều tố giác cô. Mặc Thần mắc bệnh sạch sẽ cấp độ nhẹ, điều đó cô biết. Nhưng, hắn lại ôm cô vào lòng bất chấp để máu dính lên người mình.
Hạ Ân ôm chặt lấy Mặc Thần. Thì ra... cảm giác rung động vì một người là như vậy.
\- Còn 1 ngày nữa tàu sẽ cập bến. Không ai được phép vào căn phòng này. Còn nữa, thủ phạm chưa biết là ai cũng đừng đổ thừa cho bà xã của tôi!
Mặc Khiêm nhìn Mặc Thần tức giận. Ông ta phải cố gắng lắm mới không đánh hắn mấy cú đấm. Ít nhiều tại nơi đông người như vậy, hẳn là thể diện rất quan trọng.
\- Mặc Thần, ông nội mày vừa mất. Mày đừng có mà nói lăng hồ đồ. Mày nghĩ mày có quyền sao?
Mặc Thần nhếch miệng xỏ tay vào túi. Hạ Ân để ý, hình như đây là 1 thói quen của hắn.
\- Quyền sao? Lời của tôi nói đương nhiên có trọng lượng bởi vì... tôi chính là... chủ của Mặc Gia!
\- Mày...
Một câu nói đánh thẳng vào trọng tâm khiến tất cả mọi người đều không dám lớn tiếng với cô nữa. Tần Vũ Minh cho người đỡ Tiểu Hiên dậy rồi để bác sĩ xem qua 1 chút. Cuối cùng, Tiểu Hiên cũng lơ mơ mở mắt. Anh ta nhìn về phía của Hạ Ân rồi lập tức đứng dậy chạy lại phía cô giàn giụa nước mắt.
\- Ân Ân, tên đó đánh Tiểu Hiên. Cũng may là có người đi qua nên không giết Tiểu Hiên. Ân Ân có sao không?
Tần Vũ Minh tiến lên kéo Tiểu Hiên lại.
\- Tiểu Hiên, nói xem là ai đánh em?
\- Là tên đó... Hắn hại Ân Ân và Tiểu Hiên... oa... sợ lắm....
\- Ngoan, có anh đây!
Tần Vũ Minh xoa xoa đầu của em trai. Cố Duy Thiên cùng vài thuộc hạ cũng đi tới. Cả Tước Hữu cũng có mặt. Du thuyền này đương nhiên sẽ có mặt của tứ đại tài phiện nên họ có mặt ở đây cũng chẳng có gì là lạ.
\- Mặc Thần, camera an ninh bị ai đó nhúng tay vào xóa sạch rồi.
Mặc Thần đúng là dự đoán quá chuẩn mọi tình huống nên mới bảo Cố Duy Thiên và Tước Hữu đi kiểm tra tất cả các camera trên du thuyền.
Bàn tay của Mặc Thần bất giác nắm chặt lại. Tên khốn đó đúng là ăn gan hùm nên mới dám hạ sát ông nội hắn. Đã vậy lại còn đổ tội cho Mặc Ân. Nếu để hắn biết được kẻ nào, hắn sẽ băm kẻ đó ra làm trăm mảnh.
\- Vừa nãy Tiểu Hiên nói có người đi qua nhìn thấy nên tên kia chưa kịp thủ tiêu nó. Tiểu Hiên, là ai đi qua chứng kiến?
Tần Vũ Minh quả là nhanh nhạy trong mọi việc. Câu nói của Tiểu Hiên anh ta nhớ không sót cái gì. Tiếc là Tiểu Hiên lắc đầu không biết.
Hạ Ân biết chắc kẻ kia hạ sát ông nội nhưng do vì tình cờ cô ngang qua nên mới thay đổi tất cả kế hoạch. Nếu cô không nhầm thì cô vẫn còn nhớ mặt tên đó như in. Chỉ cần tìm được tên đó, chắc chắn sẽ biết kẻ đằng sau là ai.
Mặc Thần cho thuộc hạ giải tán đám đông, chỉ vài phút là tất cả trở lại yên ắng. Mặc Khiêm và Thanh La ở lại túc trực bên ông nội. Mặc Thần nắm lấy tay của cô kéo về phòng của mình.
Tiểu Hiên nhất quyết muốn theo sát Hạ Ân nên Tần Vũ Minh bất đắc dĩ bảo Hữu Tước đánh nó ngất xỉu.
Còn 1 ngày nữa là tàu cập bến rồi, trước khi cảnh sát lên du thuyền khám xét, họ buộc phải tìm ra bằng chứng Hạ Ân không phải hung thủ. Đương nhiên là Tiểu Hiên ra làm chứng cũng không thuyết phục được vì đầu óc có vấn đề rồi.
Vừa bước vào phòng hạng sang, Mặc Thần quay người đóng chặt cửa lại. Hạ Ân mếu máo lại ôm chầm lấy hắn, lúc này mới bật khóc.
\- Mặc Thần... chỉ có mỗi anh tin em... em không có giết ông nội...
\- Được rồi! Vào tắm rửa đi, người em hơi bốc mùi đấy.
\- Trước kia em cứ nghĩ là anh là tên khốn nạn, là kẻ để lại là đại biến thái nữa... bây giờ lúc em bị oan, chỉ mỗi anh là tin em...
Trên đầu của Mặc Thần nổi ba vạch đen sì. Thì ra trong suy nghĩ của cô lúc trước hắn tồi tệ như vậy?