Nô Tì, Cử Án Kỳ Môi

Chương 63: Nhớ nàng chứ sao




Chuyển ngữ: Mèo lang thang

Sau khi những người ở Lâm phủ thấy rõ người vừa tới, họ hốt hoảng vội vàng quỳ xuống đất. Tô Nguyệt Hoa vẫn còn duy trì tư thế ngơ ngẩn đưa bàn tay lên, lắp ba lắp bắp nói:

“Hoàng, hoàng huynh, sao huynh đã trở về rồi?” Hắn cũng không thèm nhìn nàng ta một cái, mà lại cúi đầu nói với Thẩm Hành: “Đáng lẽ nàng phải hỏi ta câu này chứ.”

Thẩm đại tiểu thư nhất thời không hiểu được ý hắn, nhưng vẫn nghe lời hỏi lại: “A, đúng vậy, sao chàng đã về rồi?”

Lúc trước khi đi đã nói là hơn một tháng, bây giờ mới chưa tới nửa tháng...

“Nhớ nàng chứ sao.” Hắn ngắm nhìn nàng rồi từ từ nói vậy, nhìn kỹ còn thấy sắc mặt ai kia thoáng ửng đỏ cả lên.

Nhưng Thẩm Hành thà tin rằng là do hắn bị nóng, chứ không sao chấp nhận nổi vì người này xấu hổ.

Nàng bất mãn lườm hắn một cái.

“Để về rồi hãy nói.” Nàng không ngại chuyện thân mật giữa hai người, nhưng nhìn xung quanh đây đi, người ta còn đang quỳ đầy đất. Tình cảm chân thành đổi lấy cái nhìn thoáng qua không mấy nhiệt tình của mỹ nhân, tâm trạng Tô tiểu vương gia không tốt đẹp là bao.

Hắn khẽ cười quấn lấy sợi tóc đang tung ra của nàng, hờ hững nói: “Lâm thừa tướng không thích món quà A Hành đưa tặng sao?”

Chợt nghe đến tên mình, Lâm Phương Tri hoảng sợ run rẩy cả người lên.

Quan hệ của Vương Gia và Thẩm Hành, lời đồn trên phố đã lan truyền từ lâu, chỉ có điều lão không chịu tin thôi. Ai mà tin đường đường là hoàng tử lại coi trọng một nha đầu vô danh tiểu tốt, con gái một lễ quan nho nhỏ chứ.

Nhưng hôm nay xem ra, hẳn đúng là sự thật.


“Hồi, hồi bẩm điện hạ. Vi thần, không phải không thích.” Lão không đoán được tính tình của vị vương gia này, thế nhưng vào những lúc thế này, chắc chắn không thể nào đắc tội Thẩm Hành thêm được nữa. “Không phải không thích, vậy sao trông ông không vui mừng thế hả?”

Ai nhận được quan tài mà vui mừng được đây? Nhưng câu này có mười lá gan Lâm Phương Tri cũng không dám nói. “Vi thần thích, thật sự rất thích. Mắt nhìn của Thẩm đại tiểu thư đúng là tốt thật.”

“Ồ?”

Tô Thiên Tuế đi thẳng tới trước quan tài kia.

“Sao ta lại thấy chạm trổ hơi tầm thường thế nhỉ, chất gỗ hơi kém, nước sơn cũng không được bóng bẩy, nhưng mà...” Hắn hiền hậu nhìn về phía Lâm Phương Tri: “Tặng cho ngươi dùng, thì tính ra cũng tương xứng đấy.”

Mấy thứ như quan tài này ấy, ai mà chẳng biết sẽ đem tới điềm xui. Thẩm Hành đưa tới, Lâm Phương Tri tức đến sôi gan. Nhưng một khi Tô Nguyệt Cẩm nói rằng quan tài này tặng phải, chắc chắn sẽ có ý nghĩa khác.

Quế Viên công công nói tiếp: “Nếu Lâm đại nhân thích, sao không nằm vào thử xem to nhỏ thế nào?”

Lão hoảng sợ đến chân run cầm cập, nửa ngày không thốt được lời nào. Ngồi tới cái vị trí này rồi, có ai còn giữ được trong sạch liêm minh. Có bị đối phương phát hiện ra chuyện gì không, khó ai biết được. “Nằm thì không cần, sau này cũng chưa chắc đã dùng đến.” Tô Thiên Tuế hờ hững liếc nhìn cổng lớn. “Thế cứ đặt trong viện đi nhé. Chẳng phải người ta thường nói thăng quan giống như thăng quan[1] sao, cũng là điềm tốt”.

[1] Ở đây Tô Thiên Tuế đang chơi chữ, từ “thăng quan” phía trước “quan” nghĩa là quan tài, còn từ “thăng quan” phía sau “quan” nghĩa là quan chức.

“Ý Lâm thừa tướng thế nào?” Thân phận vị Thiên Tuế này ngang ngửa với thái tử. Hắn nói chưa chắc dùng tới được, có khác nào đang cảnh cáo cái đầu trên gáy lão khó mà giữ nổi. Ngay trước mặt một đám dân chúng, Lâm Phương Tri chưa bao giờ thấy mất thể diện đến vậy. Nhưng giờ đây lão đâu còn tâm tư mà bận tâm những chuyện thế này, chỉ hận Trương Vãn Quân vô cớ sinh sự, tự dưng tìm cho lão phiền phức lớn như vậy, ông âm thầm lăng trì nàng ta trong lòng.

Trương Vãn Quân gả tới Lâm phủ đã nhiều năm, sao có thể không hiểu tính tính của Lâm Phương Tri, nàng nhẹ vỗ về bụng mình, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Thất công chúa đứng bên cạnh thấy vậy, trong lòng cũng thấy hơi khó chịu, nàng nhỏ giọng nói: “Có phải hoàng huynh đã quá đáng rồi không?” Nói Thẩm Hành có hai câu thôi mà, có nhất thiết phải khiến Lâm gia mất mặt đến vậy?

Khi mình ức hiếp người khác sao không thấy quá đáng? Tô Thiên Tuế đung đưa tấm bài vị “Chấp pháp như núi”, “Dù có quá đáng đi nữa lão ta cũng phải nhận. Vừa mới rồi không phải ngươi cũng nói thế sao?”Con cháu hoàng thất quen sống trong nhung lụa từ nhỏ. Đọc Ngũ kinh, xem Nho học, học mãi cũng không thấy tinh thông, nhưng học làm ác bá bắt nạt người tốt thì học nhanh ghê nhỉ.


“Chuyện của Lâm gia còn chưa đến lượt ngươi ra mặt, muốn giúp đỡ thì đợi gả tới đây hãy nói.”

Ngày thường Tô Nguyệt Cẩm rất hiếm khi nặng lời, câu này không có ý quở mắng Tô Nguyệt Hoa, nhưng trong lòng nàng ta vẫn hiểu, chẳng qua hắn đang giữ mặt mũi cho nàng thôi.

Sau đó, nàng ta nào còn dám nói cái gì thêm nữa, vội vã cúi người rời đi. Dứt khoát thu dọn những người không liên quan xong, Tô Nguyệt Cẩm tìm một chỗ ngồi xuống, lười biếng hỏi Thẩm Hành: “Nàng có đói bụng không?”

Hắn đi đường suốt hai ngày hai đêm, đến nước cũng chưa uống được một miếng. Nàng nhìn vẻ mệt mỏi nơi đáy mắt hắn, yên lặng gật đầu, rồi sững sờ nhìn thấy vị Thiên Tuế bất lương nào đó vô cùng thản nhiên nói với Lâm Phương Tri: “Vậy thì truyền thiện đi.”

Dạy dỗ người ta một trận xong, lại không chút hổ thẹn ăn cơm nhà người ta, nhìn khắp Khánh Nguyên triều này, chỉ sợ có mình Tô Thiên Tuế mới làm được như thế.

Lúc ra khỏi Lâm phủ, trên tay Thẩm Hành còn cầm theo điểm tâm do Lâm phu nhân tươi cười kiên quyết bắt mang về. Tô Nguyệt Cẩm hỏi nàng, nếu ta không về kịp, có phải nàng cũng định ra pháp trường cướp người không đó? Nàng cúi đầu nhìn mũi giày, cũng biết việc này không thể nào gạt hắn, khẽ gật đầu một cái. Ngoài biện pháp được ăn cả ngã về không này ra, nàng thật sự không nghĩ ra một cách nào khác cả. Thế nhưng hắn không hề trách cứ nàng, mà lại vô cùng hứng thú hỏi thêm:

“Thế đã nghĩ xong đường chạy trốn chưa? Nếu có quan binh vây quét bốn phía, nàng đinh đào thoát thế nào?”

Thẩm Hành kinh ngạc ngẩng đầu, mờ mịt không sao hiểu nổi. Để không bị đối phương chế nhạo, nàng nhắm mắt đáp bừa: “Ta định đêm nay sẽ suy nghĩ cẩn thận.”

Hắn nghiêm nghị gật đầu, còn tranh thủ tách hạch đào đút cho nàng ăn.

Cái đầu óc của người này ấy mà, đúng là cần phải bồi bổ nhiều hơn một chút. Khi đi ngang qua cửa Thẩm phủ, Thẩm Hành dừng bước. “Mẹ ta vẫn chưa về, ta phải ở trong phủ chờ bà.” Phía trên còn dán giấy niêm phong của quan phủ, mỗi lần nàng đều phải nhảy tường vào trong. Vừa định nói chàng có muốn nhảy vào uống ly trà rồi hãy đi không, bên tai đã vang lên hai tiếng “Xoẹt xoẹt” giõn giã.

“Chàng, chàng làm cái gì đấy?!!” Nàng trợn tròn mắt nhìn hắn.

“Xé giấy niêm phong chứ sao.” Tô Thiên Tuế mặt không đổi sắc bước tới: “Đêm nay ta ngủ ở đâu?”

Thẩm Hành: ”... ”

Quế Viên và Đạo Đạo vẫn luôn là hai người bạn nhỏ cùng chung chí hướng, sau khi giúp hai người thu dọn phòng ốc xong, hai người cùng vui vẻ chạy đi tám chuyện. Tô Nguyệt Cẩm nói hắn phải vào cung một chuyến. Nàng biết tất nhiên là vì chuyện của cha nàng, bèn gật đầu đồng ý. Tô Nguyệt Cẩm đi rồi, Thẩm Hành cũng không thắp nến trong phòng, chỉ lẳng lặng nằm trên giường.

Đây là phòng của cha nàng, đệm lót trên giường không mềm mại bằng giường nàng, là thói quen từ lâu của Thẩm Quát. Bất kể trời đông giá rét khắc nghiệt ra sao, ông vẫn chỉ lót một lớp đệm trên giường.

Ông nói, ông học theo trong sách. Lót đệm đơn mỏng, lưng mới nằm thẳng. Trước kia nàng không hiểu được đạo lý trong lời nói đó, còn thấy ông cổ hủ. Nhưng giờ đây, hóa ra đó lại chính là đạo làm quan của cha nàng.

Nhà cao cửa rộng ba ngàn, đêm ngủ tám thước, ruộng tốt mênh mang, ngày ăn một ca. [2]

[2] Câu nói trên là một châm ngôn của người Trung Quốc, ý khuyên không nên xa hoa lãng phí. Cho dù có nhà cửa ngàn mẫu, đêm cũng chỉ ngủ hết tám thước, cho dù ruộng tốt mênh mang, ngày cũng chỉ ăn hết một ca lương thực.

Như một cách tự hạn chế đối với bản thân, ba năm làm tri phủ thanh liêm, cha nàng hoàn toàn có thể vơ vét đến mười vạn lạng bạc, đâu phải ông không có cơ hội vơ vét, chẳng qua là xem thường mà thôi. Tham quan không tham, chuyện này có đáng trào phúng không cơ chứ? Ngửi hương mực thoang thoảng trong phòng, nàng cứ thế ngủ thiếp đi. Khi mở mắt ra, ngọn đèn đã sáng. Nàng tưởng Tô Nguyệt Cẩm đã về, xoa mắt ngồi dậy, không ngờ lại phát hiện có ánh đao lóe qua trong phòng.

Nàng nắm chặt bội kiếm bên hông theo bản năng, còn chưa kịp ra tay đã bị đối phương điểm vào mạch môn.

Búi tóc trên đỉnh đầu bị một cái trụ ngọc gõ nhẹ ba cái, nàng nghe thấy một giọng nói đã vô cùng quen thuộc.

“Công phu kém như vậy rồi à, cũng may không đi giang hồ hành tẩu. Cha con đâu? Sao ta thấy chân dung của lão dán đầy đường thế hả, lão ấy thăng quan rồi?”

Nàng nhìn nữ tử kia rồi lắc đầu thật mạnh, trong đầu đặc quánh. Một lát sau mới nói ra một chữ.

“Nương.”