Nợ Tình

Chương 31




Kha Nhi quệt lấy nước mắt hít hít mũi nhấn tin trả lời cho Tưởng An..

-" Tôi chưa ngủ.Anh ấy thật không muốn quan tâm đến Tôi nữa sao?"

Nếu anh ấy không còn quan tâm đến cô.Thì việc đứa bé nói ra chỉ làm anh ấy thêm phiền lòng..

Tin nhắn rất nhanh trả lời lại..

-" Để Tôi hỏi giúp cô.Nhưng có lẽ cô khiến anh ấy đau lòng.."

Ánh sáng của màn hình hất vào khuôn mặt xinh đẹp mà ưu thương của Kha Nhi..

Cô cắn môi, lòng vô cùng đau đớn.Sự ra đi của cô đã gây tổn thương cho Lăng Siêu.Cô có tư cách gì trách hờn khi anh ấy không cần cô đây.

Khi cô chưa biết trả lời làm sao, tin nhắn lại đến..

-" Anh ấy nghĩ một năm qua đối với cô không là gì cả.Cô thật sự rất vô tâm, chẳng lẽ cô không dành một chút tình cảm nào cho anh ấy sao..?"

Hức..

Kha Nhi cố nén tiếng khóc đau nhói ở tim, hàm răng cắn mạnh vào tay để ngăn tiếng nức nở của mình..

Cô thật sự sai rồi,tầm nhìn nhòe đi vì nước mắt, trái tim cô thắt lại đọc từng chữ một mới thấy mình thật sự quá vô tâm..

Lau lấy nước mắt,  Kha Nhi cảm xúc hỗn độn, cô chỉ muốn nói ra những gì mình nghĩ.

Rằng cô thật sự rất yêu anh.Cô không hề vô tâm.Cô vô cùng quý trọng và luyến tiếc những gì đã xảy ra trong một năm qua..

Kha Nhi khóc như một đứa trẻ bị ức hiếp, cô vừa nức nở, tay nhấn nút không ngừng..

-" Không phải..Không phải.Một năm qua đó là thời gian hạnh phúc nhất của cuộc đời Tôi..Tôi thật lòng rất nhớ anh ấy, rời xa rồi Tôi mới hiểu anh ấy đối với tôi  quan trọng đến mức nào.Là tôi ngu ngốc không nhận ra tình cảm của mình thôi..."

Cứ thế nhấn nút gửi đi.Cô vốn là cô gái bẽn lẽn hay ngại ngùng, nhưng giờ lại sợ mình không nói ra sẽ đánh mất Lăng Siêu.

Cô không biết Tưởng An có đưa cho anh xem hay không.Nhưng cô thật lòng rất nhớ anh.Muốn cho anh hiểu anh vô cùng quan trọng đối với cô.

Có lẽ lúc đầu  là sự ép buộc theo thời gian sự yêu thương cưng chìu của anh, cứ dần lớn lên thành tình yêu lúc nào cô cũng không hay nữa.Chỉ khi rời xa anh cô mới xác định được lòng mình..Là cô thật sự đã yêu anh.Yêu bằng cả trái tim..

Tin nhắn lần này rất lâu mới hồi đáp..

Bây giờ bình tĩnh lại một chút, Kha Nhi cảm thấy ân hận và xấu hổ.Sau lại nói những lời này cho Tưởng An biết..

Khi Kha Nhi nghĩ Tưởng An sẽ không trả lời.Thì tin nhắn lại gửi đến..

Chỉ những dòng ngắn thôi.Nhưng trong bóng đêm lại khiến Kha Nhi nở nụ cười hạnh phúc..

Nhìn nội dung tin nhắn Kha Nhi lại rơm rớm nước mắt..

-" Cô cũng rất quan trọng đối với anh ấy."

Thật sao.Là thật sao...?

Vậy sao lúc tối anh không quay lại nhìn cô..

Còn cô gái bên cạnh anh nữa là ai?

Nhưng Kha Nhi không có can đảm để nhắn tin để hỏi Tưởng An.

Chỉ cần biết anh vẫn còn quan tâm đến cô.Cô đã vui lắm rồi..

Tin nhắn lại đến

-" Nghe Tôi nói.Trong Tô Gia không được tin tưởng bất cứ ai.Từ nay ba cô hoặc Kha Ngọc còn có Đường Lâm nói gì với cô.Cô điều phải nói với Tôi.Có hiểu không?"

Kha Nhi có chút mờ mịt, Tin nhắn của Tưởng An là có ý gì?

Tùy cũng lớn lên nhưng cô vốn xa cách không thích gần gũi với Kha Ngọc.Vẫn biết chị ta không thích cô như vẻ bề ngoài thể hiện..Nhưng cũng không nghĩ sẽ làm hại gì đến cô.Bây giờ Tưởng An dặn dò như thế chắc chắn phải có lí do.

Cô vẫn còn nhớ lí thuyết Tảng Băng của anh ta.

Bỗng Kha Nhi rùn người một cái,  có sự cảnh giác càng thêm cao độ..

-" Tôi biết rồi.Cám ơn anh.."

-" Cô ngủ đi.Khuya rồi.Hãy bình tĩnh trong mọi tình huống.Đừng sợ hãi."

Kha Nhi để mặt cười hình tạm biệt, nhấn nút khóa màn hình rồi giấu dưới nệm..

So với lúc tối bây giờ tâm trạnh cô tốt hơn không ít.Nằm suy nghĩ vu vơ một lúc,  rất nhanh Kha Nhi đã chìm vào giấc ngủ..

________________________________________

Sáng hôm sau

Đường Lâm mặc chiếc váy ngủ bên ngoài khoác chiếc áo mỏng.Ngồi vào bàn trang điểm thuần thục chăm sóc nhan sắc..

Kha Ngọc bên ngoài mở cửa đi vào, khuôn mặt cau có đặt túi xách xuống bàn.Không vui vẻ gì ngồi xuống so pha, trưng ra bộ mặt chán đời..

Nhìn qua gương Đường Lâm thở dài..

-" Hai đứa lại cãi nhau..?"

Kha Ngọc sắc mặt ảm đạm..

-" Cãi nhau thì còn tốt.."

Chỉ một mình cô ta nói, cô ta khóc.Tần Vũ như khúc gỗ lấy im lặng để bóp chết trái tim cô ta từng ngày..

Anh ta tàn nhẫn đến mức mặc kệ cô ta nổi điên đập đồ,  la hét.Giống như anh ta chẳng hề thấy chẳng hề nghe..

Đêm hôm qua nhìn thấy Kha Nhi bỏ chạy, Kha Nhi khóc.Anh ta đau lòng, cả đêm không ngủ ôm lấy chai rượu uống đến sáng..

Có người vợ nào cam tâm chịu nỗi cảnh này..

Đường Lâm bước đến ngồi đối diện..

-" Con phải nhẫn nhịn.Đàn ông ai mà không thích sự dịu dàng ngoan hiền như Kha Nhi.

Con cứ nóng nảy như vậy.Tần Vũ nó sẽ càng chán con hơn...."

-" Mẹ..mẹ có biết con phải khổ sở thế nào không.Con mặc kệ con muốn Kha Nhi lập tức biến mất.."

-" Con nhỏ tiếng một chút có được không Muốn cả nhà này điều biết à..?"

Đường Lâm bực mình quát nhẹ..

Kha Ngọc không mấy quan tâm, phòng này cách âm vô cùng tốt, cô ta mới không sợ...

-" Mẹ! Bên kia bọn chúng sắp xếp sao rồi.."

Đường Lâm lườm lấy cô ta, hạ giọng..

-" Bọn chúng nói chờ lệnh chúng ta.Nhưng mẹ thấy khoan hành động đã.."

Kha Ngọc nóng nảy..

-"Sao lại khoan.Chẳng lẽ mẹ muốn con khổ đến chết đi mẹ mới cam lòng.."

-" Con bình tĩnh có được không.Ngày mai ba con sẽ đưa Kha Nhi đến bệnh viện.Dù làm mọi cách ông ấy nhất định không để lại đứa bé.."

Kha Ngọc trầm ngầm rồi lại lắc đầu..

-" Không..không được.Nếu không còn đứa bé.Tần Vũ sẽ còn đặt lòng vào con nhỏ đó sâu nặng hơn..Không..không được mẹ phải ngăn ba lại.."

Đường Lâm thở dài lắc đầu..

-" Ông ấy rất kiên quyết không thay đổi được đâu.Kha Ngọc nghe lời mẹ, chờ một thời gian nữa đi.."

Hai bàn tay Kha Ngọc cắm vào lòng bàn tay không có trả lời....

Đường Lâm đứng dậy lấy quần áo lại nói..

-" Để mẹ thay đồ.Mẹ con ta đi mua sắm cho khuây khỏa đầu óc.."

Thấy cô ta không trả lời, Đường Lâm cứ ngỡ Kha Ngọc buồn phiền chuyện của Tần Vũ.

Nên cũng không nói nhiều, thở dài đi vào phòng tắm..

Kha Ngọc nhìn cửa phòng tắm, mắt liếc chiếc điện thoại trên bàn trang điểm..

Ánh mắt lóe lên tia ác độc...

Trên đời này mọi chuyện chỉ có dựa vào chính mình mà thôi!

P/s: Vote dùm.Xin đừng xem chùa.