Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)

Chương 41: Đoàn viên ký 1




“Pa pa, con đã về!”

Giọng nói của Mỹ Mỹ ngập tràn vui sướng hứng khởi, rành rọt truyền ra từ ống nghe.

Kỳ nghỉ đông tới cùng với nỗi hoang mang cho Phan Tuấn Vỹ, đó là cô con gái cưng đang học đại học ở Đài Trung của anh đã đến lúc về nhà.

Theo lẽ thường mà nói, người làm ba như anh đương nhiên nên lập tức vui vẻ về nhà cũ đoàn tụ cùng con gái chứ không nên tiếp tục ở nhà con rể thế này, nhưng vấn đề là cái tên bạo quân kia nhất quyết không chịu để anh rời căn nhà này nửa bước, còn anh lại càng chẳng có gan để cãi lý, lúc anh còn chẳng biết làm thế nào thì cái tên chém gió mà không cần nháp ấy ngang nhiên lấy lí do công sự bận rộn cần sự hỗ trợ của anh, dám thuyết phục Mỹ Mỹ đồng ý để hắn giữ anh ở lại, dù sao Mỹ Mỹ cũng chẳng phải ngọn đèn hết dầu, con bé ra điều kiện ngay – nó muốn thường xuyên đến đây “hỗ trợ”.

Hự sặc, lại còn “hỗ trợ” nữa chứ, con gái của mình làm ăn như thế nào, chả nhẽ anh còn không rõ sao? Nó từ bé được nuông chiều, tính trời sinh lười nhác, cả ngày ở nhà chỉ làm hùm làm hổ mà tác oai tác quái, xưa nay vốn đưa tay trà dâng há miệng cơm đút, hôm nay còn dám trơ tráo nói muốn đến “hỗ trợ”, thật đúng là không sợ nổ đến rách cả da bò.

Mỹ Mỹ về nhà được hai ngày, cô nàng liền vội vội vàng chạy đến nhà của… sếp papa.

“Ba, Đạo Đức đâu?”

Vừa nhìn thấy không có người mà mình mong gặp, Mỹ Mỹ lập tức cất ngay vẻ mặt dịu dàng, trông y như hung thần ác sát chất vấn ông bố già: “Anh ấy đi đâu rồi? Người ta lâu lắm rồi không gặp anh ý rồi, ba biết thừa con đã về, sao không giúp con giữ anh ấy ở nhà.”

“Oan uổng quá, thiên kim tiểu thư của tôi ơi, chủ tịch sáng sớm hôm nay đã phải đi với khách hàng của công ty đi đánh golf rồi, người ta đi làm việc a, một người quản lý bé tí teo làm ở phòng hành chính như ba sao mà dám cả gan ngăn cậu ấy?”

“Ba, ba có phải già rồi nên lẩm cẩm không a? Suy nghĩ chẳng tiến bộ tí nào, sao ba không bảo dẫn con đi cùng chứ? Con dù gì cũng là chủ tịch phu nhân tương lai, nhân cơ hội này làm quen với khách hàng của công ty, tăng thêm chút mối quan hệ, cũng là chức trách của người vợ đó.”

Phan Mỹ Mỹ vắt chéo chân ngồi trên sopha, nói với vẻ mặt đầy nghiễm nhiên.

Thực ra là hắn ta có muốn đưa ba đi cùng, nhưng mà ba không muốn đi. Phan Tuấn Vỹ thực rất muốn nói cho con gái nghe mấy lời này, nhưng anh lại sợ bị con gái mắng chết, vì vậy đành phải lựa chọn tiếp tục im lặng.

Anh chẳng có chút xíu gì hứng thú với golf, trong đầu vẫn nghĩ đó là trò chơi của mấy kẻ nhà giàu, huống gì hôm nay nắng to như thế này, muốn anh ở trên bãi cỏ rộng mênh mông bạt ngàn tựa như đi cũng chẳng hết chạy đuổi theo một quả cầu trắng bé tí teo, thà anh ở nhà uống trà coi TV còn hơn.

“Ba, con mặc kệ đó, ba nhất định phải lập công chuộc tội, giúp con hẹn Đạo Đức tối nay đi ăn. Con đang muốn chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, khiến Đạo Đức phải nhìn con với ánh mắt khác hẳn. Ba chưa từng nghe câu muốn chiếm được trái tim của một người đàn ông, đầu tiên phải chiếm được cái dạ dày của anh ta sao?”

Nhưng mà khả năng nấu nướng của con rất kinh khủng, ba sợ con chưa có kịp chiếm được trái tim cậu ta, đã làm tiêu luôn cái dạ dày của cậu ta rồi!

Giống như vừa nãy, anh biết những lời này nói ra sẽ bị con gái mình mắng chết, vì vậy anh lại lựa chọn im lặng.

Tối hôm đó, đến tận trước giờ ăn đúng một tiếng, tiểu thư vĩ đại lá ngọc cành vàng của anh mới túi lớn túi nhỏ thong thả đến.

“Ba, Đạo Đức chưa có về nhà sao?”

“Cậu ấy chưa về, nhưng sao con đến muộn thế? Sắp đến giờ ba hẹn cậu ấy rồi, sao con kịp làm cơm đây? Huống chi con còn cố ý gọi cho Trần tẩu nghỉ hẳn một ngày, con cũng đừng hại dạ dày của bọn ba đêm nay ca bài không thành kế chớ?”

“Hi, ba yên tâm đi, bản sơn nhân tự có diệu kế.”

Mỹ Mỹ nháy mắt ranh mãnh mấy cái với anh, rồi nhanh như chớp chạy vào phòng bếp.

“Yên tâm? Con làm cái gì ba cũng yên tâm, nhưng mà nấu nướng thì ba dứt khoát không yên tâm.”

Phan Tuấn Vỹ theo sau lưng Mỹ Mỹ, trong đầu nhớ đến mấy bài học đau thương thảm thiết trước đây.

Nhớ có một lần anh phát bệnh nằm bẹp trên giường không nhúc nhích nổi, nhờ Mỹ Mỹ nấu giúp anh một bát cháo, cô nàng không những biến cháo thành cơm khê, mà còn biến cơm trắng thành cơm đen, thiếu chút nữa còn đốt luôn cả nhà bếp, đúng là không chết cũng dọa bay nửa cái mạng, kinh khủng vô cùng!

“Hôm nay con chuẩn bị thức hăn gì? Trông con chẳng căng thẳng chút nào, hay là con lén học khóa nấu ăn nào ở Đài Trung sao?”

Phan Tuấn Vỹ thấy Phan Mỹ Mỹ đầy vẻ ung dung tự tại không nén nổi hiếu kỳ mà hỏi.

“Con chơi còn chả kịp, ai lấy đâu ra thời gian rảnh mà đi học khóa nấu ăn chứ? Huồng hồ người là thiếu phu nhân tương lai như con, sao có thể đấy mấy thứ gạo dầu muối mắm này làm hỏng khí chất cao quý của mình chứ?”

“Vậy hôm nay sao con nhất quyết đòi xuống bếp làm chi?”

Không sợ chính mình lỡ tay dọa chạy mất ông chồng vàng của mình chăng.

Phan Tuấn Vỹ lén lút bồi thêm một cú trong đầu.

“Ai, ba, ba chẳng biết con gái ba phải tốn sức khổ lòng đến thế nào đâu. Chẳng gạt ba, trước đây lúc Đạo Đức còn theo đuổi con suốt ngày lời đường tiếng mật, giở đủ mọi chiêu dụ con hạnh phúc không thôi. Nhưng từ khi con đồng ý lời cầu hôn của anh ấy, anh ấy từ từ lạnh nhạt với con, lần nào con gọi điện cho ảnh, anh ấy cũng thuận miệng nói chiếu lệ một hai câu, với lại… bọn con tuy đã có hôn ước, nhưng anh ấy chả thèm mặn nồng gì với con, ngoài ra thấy ảnh thân mật của anh ấy với người đàn ông khác, con cũng không nhịn nổi bắt đầu nghi anh ấy có phải đồng tính luyến ai hay không nữa đó?”

“Hắn ta từ trước đến giờ chưa hề động vào con?”

Mỹ Mỹ lải lải nhải nhải một đống, Phan Tuấn Vỹ lại nghe được đúng một câu đó. Tuy hai người là cha con máu mủ ruột rà, nhưng nói trên phương diện ích kỷ của tình yêu thì con gái lại là tình địch lớn nhất của anh, nay lại nghe hai người chưa bao giờ có quan hệ thể xác, sao mà anh không đê tiện lén lút sung sướng không thôi được?

“Đúng thế, ba, ba nói coi con có nên cuống lên không? Con lo cứ như thế này nữa, Đạo Đức cuối cùng chọn một người đàn ông nào đó mà hủy đi hôn ước của chúng con, vậy thì chả phải giấc mơ thiếu phu nhân nhà giàu của con tan thành mây khói sao? Vì vậy lần này cố ý để cho anh ấy cảm nhận được sự ấm áp của ga đình cùng sự dịu dàng của đàn bà, để anh ấy ăn bữa cơm con tự mình chuẩn bị chẳng phải là khởi đầu tốt nhất hay sao?”

Mỹ Mỹ đắc ý giương giương tuyên bố kế hoạch tác chiến của mình.

“Ra là vậy sao… vậy để ba giúp con.”

Thấy vẻ hừng hực hăng hái của con mình, Phan Tuấn Vỹ không khỏi cảm thấy chột dạ, vội vã chủ động bước qua giúp đỡ.

“Hi, không cần, con đã sớm chuẩn bị xong rồi. Ba, ba coi, con có thông minh không nào?”

Phan Mỹ Mỹ mở mấy cái túi, lôi từ trong ra một đống hộp, lại lấy từ trong mấy cái hộp một đống thức ăn, Phan Tuấn Vỹ đúng là thấy hoa cả mắt.

“Những thức ăn này là con làm ở đâu? Con chuẩn bị trước ở nhà à?”

“Con xin ba đó, ba à, ba nghĩ con làm nổi sao? Những thứ thức ăn này cho con luyện mười năm cũng chả làm nổi. Hi, thành thật mà nói cho ba luôn, mấy thứ thức ăn này đầu bếp của khách sạn năm sao làm đó, con chỉ chịu trách nhiệm quẹt thẻ là được rồi. À phải, đây là hóa đơn, ba cầm đi. Tuy rằng Đạo Đức cũng cho con thẻ, nhưng con cũng chẳng muốn lòi đuôi để anh ấy nhìn hóa đơn là phát hiện ra đống thức ăn này từ khách sạn nào tới, vì vậy đành quẹt thẻ của ba. Ba, vì hạnh phúc cả đời của con gái, ba sẽ không để ý đâu nhờ?”

“Ba”

Mấy chữ “không để ý” chưa có nói ra khỏi mồm đã bị Phan Tuấn Vỹ nuốt ngay trở lại sau khi anh liếc mắt đến con số đáng sợ trên hóa đơn: “Bốn mươi lăm ngàn.”

Vừa cầm hóa đơn vừa nhảy chồm lên, Phan Tuấn Vỹ không tin nổi vào mắt của mình.

“Mấy món ăn này bỏ thêm vàng hay nhét kim cương vào thế? Bảy, tám món mà lên đến tận bốn mươi lăm ngàn?”

“Ba, ba đừng có ra cái vẻ bủn xỉn nghèo kiết xác đó có được không? Đạo Đức đường đường là chủ tịch của tập đoàn Khoa học kỹ thuật Hoài Đức, địa vị cao như thế, đương nhiên thức ăn cũng phải xứng với ảnh, nên con mới chọn bốn nguyên liệu nấu ăn nức danh là bào ngư, vây cá mập, thịt bò Cô bê và thịt cá ngừ đen, con hao tâm tổn huyết như thế, ba còn mắng con? Chẳng lẽ hạnh phúc cả đời con gái ba chẳng đáng giá mấy chục ngàn đô sao?”

Vỗ mạnh mặt bàn, đôi mắt đẹp rực lửa sáng quắc của Phan Mỹ Mỹ nhìn chằm chằm ông già mình, tựa như anh dám nói một từ “không” thôi thì cô nàng sẽ lập tức cuốn cờ khởi nghĩa, làm một cuộc đại cách mạng gia đình!

“Đáng, rất đáng, rất chi là đáng! Vì hạnh phúc cả đời con thì mấy chục ngàn tuyệt chẳng đáng tính chút nào, ha ha.”

Bất kể trong lòng đầm đìa máu chảy, nhưng sau đây anh khỏi bị nắm trong móng vuốt của nữ sát tinh này, xả thân diễn màn thảm án, Phan Tuấn Vỹ anh đành phải gượng cười hai tiếng, răng rơi cùng máu chảy nuốt hết vào bụng, chấp nhận hết!

“Đạo Đức, anh ăn nhiều một chút, món này em mới làm, tươi lắm đó.”

Ân cần niềm nở gắp thức ăn cho tình nhân lâu lắm mới gặp lại, Phan Mỹ Mỹ cười đến hai mắt híp cả lại.

“Cảm ơn. Ăn nhiều một chút đi, ‘ba’.”

Ái muội nói với người đang trừng mắt nhìn mình đối diện bàn ăn, Âu Dương Đạo Đức cũng cầm đũa giúp nai con gắp thức ăn đầy bát.

“A, đúng rồi, ba, ba cũng ăn nhiều một chút, nếm thử tay nghề của con gái xem, ba thấy tiến bộ so với trước đây không?”

Đánh mắt cho ông già mình, Phan Mỹ Mỹ nở một nụ cười thẹn thùng.

“Đúng đúng, đúng là tiến bộ so với trước đây, tay nghề của Mỹ Mỹ đúng là càng ngày càng tuyệt, mấy thứ sơn hào hải vị này đúng là mấy anh đầu bếp của khách sạn năm sao cũng phải chào thua a.”

Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, đi theo hai người da mặt siêu dày, nói láo chẳng hề đỏ mặt này lâu công phu nói dối của Phan Tuấn Vỹ đúng là càng lúc càng cao cường. Ơ hợ…

Phan Tuấn Vỹ, mi đúng là thực sự sa đọa rồi!

“Đúng thế, chẳng biết ai có phúc có thể cưới một người hiền đức thông minh như em, quả là khiến người người ngưỡng mộ. Mỹ Mỹ, cám ơn em, hôm nay em vất vả quá rồi.”

Nhẹ nhàng kéo tay Mỹ Mỹ rồi nhẹ nhàng hôn lên tay cô, Âu Dương Đạo Đức từ khóe mắt thấy vẻ mặt biến sắc của nai con không khỏi lén lút cười lăn lộn trong lòng.

“Tôi… tôi no rồi, hai người từ từ ăn đi a…”

Vừa trông thấy cảnh hai người thân mật, lại nhận được ánh mắt ẩn ý đi mau của Mỹ Mỹ, Phan Tuấn Vỹ mắt đỏ hồng tủi thân đi ra khỏi nhà ăn.

Hứ, tôi biết tôi vướng mắt rồi, tôi đi là được chứ gì, hai người cứ đi mà ngọt ngào với nhau đi, tôi chả thèm quan tâm đâu!

Hờn dỗi nên càng đi càng nhanh, nhưng Phan Tuấn Vỹ mới đi lên được một nửa cầu thang lên lầu, đột nhiên thấy bụng quặn đau, đau đến mức mồ hôi ứa ra cong người lại, sắc mặt biến đổi từ trắng sang xanh, xanh rồi lại trắng, cuối cùng không kiềm nổi kêu lên, tay chân nhũn ra ngã từ cầu thang lăn xuống dưới

“Nai con?”