Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)

Chương 9: Carrot của nai con 1




Buổi sáng, vừa mới bước vào phòng làm việc, Phan Tuấn Vỹ lập tức cảm thấy ánh mắt vừa hiếu kỳ lại vừa thông cảm của mọi người. Kỳ nha, sao mọi người lại nhìn mình như vậy? Phan Tuấn Vỹ vô thức đưa tay xoa xoa nhũ tiêm còn mơ hồ đau. Tối hôm qua anh phải cầu sống cầu chết, vừa khóc vừa quấy, cuối cùng còn phải quỳ xuống thề độc rằng đời này kiếp này tuyệt đối không hai lòng với ‘chủ nhân’, cái tên ác ma ấy mới đồng ý tháo cái khoen kia xuống… Cái thứ đồ vật quỷ quái chết tiệt đáng quẳng đi đó. Nếu chuông đã tháo xuống, trên người anh đáng ra chẳng còn gì để người ta dòm ngó mới đúng a? Vậy mọi người rốt cuộc còn nhìn cái gì vậy?

“A, thấy chưa, anh ấy lại xoa xoa ngực nữa rồi, ha, tôi thắng, tôi đã bảo là bệnh tim mà. Đưa một ngàn tệ đây.”

“Sao thế được? Anh ấy gầy thế kia, tôi cá chắc mắc bệnh đau dạ dày mới đúng chứ?”

“Không. Tôi thấy sắc mặt anh ấy tệ như vậy, nhất định là lao lực quá độ, là bệnh gan đó.”

“Được rồi, ngồi đoán thế này cũng không hay ho gì, căn cứ theo sự tường thuật vô cùng sống động và gay cấn của kế toán Lâm, quản lý Phan cuối cùng bị chủ tịch bế đi như vậy, chi bằng chúng ta cứ hỏi thẳng thư kí Trần đi.”

“Đúng đúng, gọi thư ký Trần dò hỏi chủ tịch thử xem.”

“May mà quản lý Phan là nam đó, chứ nếu không hôm nay anh ấy đã trở thành kẻ thù chung của phái nữ, bị gậy gộc đánh chết từ lâu rồi!”

“Quản lý Phan, chủ tịch tìm anh, phiền anh lập tức có mặt.”

Thư ký Trần gọi một cú điện thoại vào lúc 11:59 đến phòng quản lý hành chính.

“A, vâng, tôi… tôi đến ngay đây.”

Ô… Thảm rồi, mỗi lần cái tên đại *** ma đó tìm anh thì chẳng bao giờ có chuyện gì tốt lành, thời gian nghỉ ngơi buổi trưa tươi đẹp coi như tiêu rồi…

Píp—- Píp—-

“Chủ tịch, quản lý Phan đến rồi.”

“Mời anh ta vào. Thư ký Trần, hết việc của cô rồi, đi dùng cơm đi.”

“Vâng, cảm ơn chủ tịch.”

Đợi thư ký Trần cúp máy, báo lại cho anh, Phan Tuấn Vỹ lần thứ hai tiến vào cái địa phương mà anh đang dần quen thuộc này.

“Nai con, qua đây.”

Âu Dương Đạo Đức ngồi ở sopha vui vẻ vẫy vẫy anh.

“Chủ tịch, ngài tìm tôi có việc sao?”

Phan Tuấn Vỹ ngó cái tư thế gọi chó con đó nhất thời toàn thân cảm thấy chán nản.

“Lúc chỉ có hai chúng ta, phải gọi chủ nhân.”

“Vâng, vâng, chủ nhân, xin hỏi ngài có việc gì tìm tôi sao?”

Tôi van cậu, có việc mau nói, có rắm mau đánh, anh từ sáng đến giờ trong bụng ngoài “tổ yến” với “sữa đậu nành” chẳng có gì hết, dạ dày đã sắp đói chết được rồi.

“Nai con, cưng xem!”

Âu Dương Đạo Đức mở cái hộp thức ăn trên mặt bàn.

“OA, sushi!”

Phan Tuấn Vỹ vừa nhìn thấy hộp thức ăn toàn sushi và sashimi đầy màu sắc mà anh khoái khẩu thì hai mắt sáng bừng, nước bọt cũng sắp nhễu cả ra ngoài.

“Đây là sushi và sashimi ta kêu người mang tới từ quán Thất Đô Lý đó, có muốn ăn không?”

“Muốn, muốn!”

Phan Tuấn Vỹ gật đầu như giã tỏi. Oa, Thất Đô Lý sao, cái quán ăn Nhật Bản đắt đỏ nhất Đài Loan đó, anh cả đời cũng chẳng dám bước vào cái chỗ ấy.

“Đừng nóng vội, nai con yên tâm, tất cả chỗ này đều là của cưng đó. Nhưng trước món chính, phải ăn chút khai vị đã, như vậy mới tốt cho sức khỏe nha.”

“Đúng, đúng, chủ nhân nói rất đúng.”

Hi, không ngờ tên ác ma này cũng có một ngày tử tế thiện ý, không chỉ chuẩn bị cho anh món sushi với cả sashimi mà anh cực thích, còn chuẩn bị cho anh cả món khai vị nữa.

“Nai con ngoan lắm.”

Âu Dương Đạo Đức nói rồi mở hộp thức ăn khác.

“Đây… đây là cái gì vậy?”

Phan Tuấn Vỹ nhìn thấy một quả dưa chuột, một củ carrot, còn có một quả cà tím.

“Salad a, cưng xem, còn có món salad dấm trộn dầu Ý mà cưng thích ăn nhất đây nè.”

“Nhưng mà… chưa có gọt vỏ, sao mà ăn được a?”

“Hi, chủ nhân dạy cưng ăn thế nào.”

Âu Dương Đạo Đức lập tức đè nai con xuống sopha, quơ hai ba nhát là lột quần nai con, kể cả quần lót xuống sạch trơn.

“Cậu… đồ đại biến thái! Ăn salad mà cởi quần làm gì?”

“Đương nhiên là cần rồi, vì mấy thứ này là ta cho cái miệng phía dưới của cưng ăn đó.”

Âu Dương Đạo Đức cầm lấy một củ carrot bôi đầy dầu, cắm thẳng vào huyệt khẩu của nai con—-

Ô… Lại bị lừa… Cái gì mà thiện ý chứ, hắn chẳng qua chỉ nổi cái thú ý thôi!

“A a… cứng quá đi… Rút… mau rút…”

Dị vật được bôi trơn xâm nhập cơ thể, kỳ thực không đau đớn như vậy, nhưng ruột gan anh đang có cảm giác khó chịu đè nén khiến anh nhịn không được kêu lên.

“Này, nai con, ta thấy cưng đói bụng mới đút cho cưng ăn như vậy, cưng thực đúng là “nai” cắn Lữ Động Tân, không thấy lòng người tốt.”

Âu Dương Đạo Đức thở hổn hển rút củ carrot ra.

“A, có thể nai con không thích ăn carrot, chúng ta đổi thứ khác là được.”

Âu Dương Đạo Đức lại hí hửng bôi quả cà tím đầy sốt rồi nhét vào.

“A! Đừng mà… đau… đau quá… Đau quá… A a… Đừng mà…”

Ô… cái tên thích ngược đãi này lại thay một quả cà tím bự hơn như vậy, xem ra bữa khai vị chưa có ăn xong, dạ dày mình đã bị thủng mà đến bệnh viện cấp cứu rồi

“Nào, nai con, mẹ cưng không dạy cưng rằng không được kén ăn sao? Lúc thì chê cứng, lúc thì chê lớn, cưng cái gì cũng không ăn, thảo nào gầy như thế này, nhìn không ra được tí da thịt nào. Được rồi, bây giờ chỉ còn đúng một thứ mà thôi, cưng cũng có muốn cũng không được kén chọn đâu.”

Âu Dương Đạo Đức đem quả dưa chuột duy nhất còn lại bôi đầy dầu, lần thứ hai đẩy mạnh vào huyệt khẩu—-

“Ai nha… A… A a…”

Phan Tuấn Vỹ lần này không rên lên vì đau đớn nữa, trên thực tế, quả dưa chuột có vô số nốt nhỏ, tựa như vô vàn những ngón tay nhỏ bé nắn xoa nội bích mẫn cảm của anh, làm anh sung sướng đến run cả người, ngay cả nói cũng không nói được…

“Hi, thì ra nai con thích ‘ăn’ dưa chuột a, không nói sớm, từ nay ngày nào ta cũng mua dưa chuột cho cưng.”

Âu Dương Đạo Đức chậm rãi chơi đùa tiểu huyệt của anh.

“A a… đi vào… sâu hơn chút nữa… A a…”

Cái mông cơ khát của Phan Tuấn Vỹ càng lúc càng vểnh cao, sống chết giục hắn đẩy sâu hơn.

“Nga… cưng đúng là nai con *** đãng!”

Âu Dương Đạo Đức theo sở nguyện của anh đem quả dưa chuột đẩy hết vào huyệt động nho nhỏ.

“A! Tuyệt quá tuyệt quá… Tôi… tôi không chịu được”

Nam căn chưa được an ủi của Phan Tuấn Vỹ run run không ngừng, dường như sắp bắn ra đến nơi…

“A, đừng lãng phí, cho ta… toàn bộ cho ta!”

Âu Dương Đạo Đức quay người nai con lại, ngậm phân thân của anh vào miệng, hút mạnh một cái, đem mật ngọt thơm ngon đó nuốt hết vào bụng.

“A, nai con, đúng là nhân gian cực phẩm mà. Cưng cũng nếm thử của ta chút nha.”

Âu Dương Đạo Đức vội vã móc nhục bổng vừa cứng vừa cương từ lâu nhét vào cái miệng nhỏ nhắn đang không ngừng thở dốc của nai con.

“Ngô… Tuyệt quá… A… nai con… Sau này ngày nào cưng cũng đến đây ăn cơm trưa với ta…. A… đúng… hút mạnh vào… Úc úc… tuyệt quá…”

Ô… cái tên đại *** ma kia! Muốn ta ăn “bữa sáng” cùng ngươi còn chưa đủ, bây giờ còn phải ngày nào cũng ăn “cơm trưa” nữa, lại bị ngươi hành hạ thế này nữa, ta chắc chắn là ngồi ngửi nhang, lên trời làm thần tiên là cái chắc.

Giữa lúc Âu Dương Đạo Đức sắp đạt được cao trào thì cửa phòng không hề báo trước mở tung ra—-

“Dương ca ca, đi ăn cơm trưa với em!”

Một, hai, ba, không khí lập tức đông cứng lại trong ba giây đồng hồ.

“A”

Một giọng nam hét lên đến long trời lở đất, Phan Tuấn Vỹ sợ đến chút nữa cắn đứt luôn hạ thể của Âu Dương Đạo Đức.

“A…! Đau quá, nai con, nhả ra, mau nhả ra!”

Âu Dương Đạo Đức vội vội vàng vàng mở cái miệng đang nghiến chặt của nai con, đem nam căn sống dở chết dở lôi ra—

“Hộc… hộc…”

Âu Dương Đạo Đức đau đến thở hồng hộc, hắn đại nạn không chết lập tức quay qua kẻ thủ ác, giận tím mặt!

“Lý Sa! Sớm không đến muộn không đến, ngay lúc này lôi Tiểu Hạo đến, cô muốn hại chết nòi giống nhà tôi hả?”

“Hi, ban ngày ban mặt, lợi dùng chức vụ quấy rối *** cấp dưới, em chỉ thay trời hành đạo, cứu người bị hại trong nước sôi lửa bỏng mà thôi.” Lý Sa che miệng ha hả cười.

“Hừ, phí lời với em.”

Âu Dương Đạo Đức quay người cản ánh mắt của hai người đó, nhanh chóng giúp nai con mặc quần lại.

Phan Tuấn Vỹ biết ngoại trừ Lý Sa còn có một người lạ ở đây nên lúng túng đến đỏ bừng mặt, anh cúi đầu ngồi trên sopha, ngay cả động cũng không dám động một cái.

“Dương ca ca, đó là ai vậy? Sở thích của anh sao lại càng lúc càng thấp thế, ngay cả loại hàng tầm tầm này, ra đường vớ bừa được một đống vầy mà anh cũng chơi sao?”

Phan Tuấn Vỹ vốn đang cúi gằm không dám ngẩng đầu nghe đối phương nói những câu miệt thị coi thường đến vậy không nén nổi tức giận ngẩng đầu trừng mắt —-

OA Mỹ… mỹ thiếu niên… mỹ thiếu niên đẹp tựa thiên sứ! Phan Tuấn Vỹ vừa nhìn thấy lập tức choáng váng, chẳng trách cậu ta nói mình là hàng loại tầm tầm, so với cậu bé này, ngay cả thần tượng ngôi sao nổi tiếng gì gì đều phải lép vế đứng một bên.

“Nai con”

Lý Sa mở miệng….

“Không được gọi nai con! Nai con là của ta, cả thế giới này chỉ có ta mới quyền gọi như vậy.”

Âu Dương Đạo Đức ôm chặt nai con vào trong lòng, nói với Lý Sa bằng giọng không hề nể nang.

“Được được, không gọi nai con, vậy gọi Phan tiên sinh chắc là được chứ gì?”

Lý Sa bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đối với một Âu Dương Đạo Đức cực kì chiếm hữu đến hồ đồ này quả đúng là có chút không quen.

“Phan tiên sinh, xin lỗi, đây là em trai tôi, tên là Thần Hạo, chúng tôi đều lớn lên từ nhỏ cùng với Đạo Đức, Tiểu Hạo từ nhở bị chúng tôi chiều sinh hư, nói chuyện rất không biết phép tắc, mong anh đừng để ý.”

“Cái gì mà không biết phép tắc? Em toàn nói thật, Dương ca ca, anh nói có đúng không?”

Lý Thần Hạo không chịu yếu thế, ngồi sát vào cạnh Âu Dương Đạo Đức cuốn lấy cánh tay hắn nũng nịu nói.

Âu Dương Đạo Đức không nói gì, chỉ nheo nheo mắt cười thưởng thức vẻ mặt bối rối của nai con.

“Ân… chủ tịch… ngài đã có khách, vậy… Tôi đi trước đây…”

Phan Tuấn Vỹ nhận được ánh mắt ác độc của mỹ thiếu niên kia, nhất thời anh thấy như đứng đống lửa ngồi đống than. Anh né ra khỏi vòng tay của Âu Dương Đạo Đức, đứng dậy định chuồn.

Rầm–! Hai chân Phan Tuấn Vỹ đột nhiên mềm nhũn, cả người ngã quỳ trên mặt đất.

“Nai con, cưng sao vậy?!”

Âu Dương Đạo Đức sợ hết cả hồn, vội vàng nhào tới ôm anh dậy.

“Ô… cái đó… cái đó…”

Phan Tuấn Vỹ mặt đỏ lựng, nước mắt rưng rưng nhìn hắn.

“Á? Cái gì?”

Âu Dương Đạo Đức nhìn theo ánh mắt anh hướng về củ carrot với cà tím trên mặt bàn…

“Ha ha… ha ha ha ha…”

Âu Dương Đạo Đức cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ ôm bụng cười to.

“Ô… cậu còn cười, đều là tại cậu, mau nghĩ cách đi.”

Ô… cái tên biến thái điên cuồng này… quả dưa chuột của hắn còn cắm ở bên trong, vậy mà hắn còn cười được!

“Ha ha ha ha… Nai con… Cưng… cưng đúng là hạt dẻ cười của ta mà…”

Âu Dương Đạo Đức cười đến nỗi nước mắt cũng chảy ra rồi…

“Các người rốt cuộc là cười cái gì?”

Lý Thần Hạo thấy hai người chẳng coi ai ra gì không khỏi đố kị dữ dội. Hứ, cái tên xấu xí cực kì như ngươi mà cũng muốn tranh Dương ca ca với ta sao, về nhà soi lại cái gương đi! Ngay cả tỷ tỷ xinh đẹp như thiên tiên Dương ca ca cũng không để tâm, anh ấy sẽ coi trọng ngươi sao? Ta phi!

“Không có gì… không có gì…” Đây là bí mật của ta và nai con, sao nói cho người khác nghe được?

Âu Dương Đạo Đức vừa cười vừa bế nai con vào phòng nghỉ bên trong.

Mất một hồi công phu mới rút được quả dưa chuột cắm sâu trong nội bích ra ngoài. Nhưng khi hai người quay lại phòng làm việc, thấy trên bàn là một đống bát đũa hỗn độn, hộp cơm rỗng tuếch, chỉ còn lại một quả cà tím thì hai người không khỏi song song gào lớn

“Sushi của ta!”

“Carrot của ta!”

“Phan tiên sinh, thực xin lỗi, tôi đã bảo Tiểu Hạo đừng ăn, nhưng nó nhất quyết ăn bằng được, anh để tôi mời anh bữa trưa bù vào có được không?”

Lý Sa vẻ mặt áy náy.

“Chị, sao chị phải xin lỗi ông ta? Đồ xấu xí, sao nào? Tôi ăn hết rồi đấy, không được sao”

Lý Thần Hạo khiêu khích nhìn Phan Tuấn Vỹ. Haha, sướng thật, cướp đi thứ mà người khác yêu thích cảm giác quả là sướng!

“Haha haha haha…”

Phen này, Âu Dương Đạo Đức không nhịn được cười đến lăn lăn trên mặt đất…

“Cậu… cậu lấy carrot… ăn?”

Phan Tuấn Vỹ tuy rằng rất hận cậu bé kia ăn mất sushi mà anh thèm chết được, nhưng khi thấy cậu ta ăn sống cái thứ đã từng chui ra chui vào cái “chỗ đó”… của mình thì anh kinh hãi đến chút nữa ngất đi luôn.

“Đúng thế, tôi ở nước ngoài toàn ăn sống như vậy đó, cái này ông cũng không biết sao? Đúng là đồ nhà quê!”

Lý Thần Hạo vẫn cực kỳ đắc ý.

“Haha a… Haha a… Không được rồi… ta không chịu nổi rồi…”

Âu Dương Đạo Đức đã cười đến không thở nổi.

“Ô… các người đều là đại biến thái!”

Phan Tuấn Vỹ tức giận đạp cho Âu Dương Đạo Đức một phát rồi ôm gương mặt đỏ tưng bừng chạy mất.

“Phan tiên sinh, thức ăn ở đây tuy không bằng Thất Đô Lý, nhưng là quán sushi tốt nhất quanh đây, hy vọng anh thích.”

Lý Sa bắt được Phan Tuấn Vỹ mặt đỏ lựng ở cửa thang máy rồi cương quyết kéo anh đến cửa hàng này.

“Tiểu thư Lý Sa, thực ra cô không cần phải khách khí như thế đâu, không cần phải đền bù như thế này, bữa trưa nay vốn là chủ tịch mua, cô muốn mời thì phải mời hắn mới đúng.”

Khẩu khí của Phan Tuấn Vỹ cũng không được ổn cho lắm, trước mắt anh là một người phụ nữ dường như có quan hệ đặc biệt thân mật với Âu Dương Đạo Đức nên anh có cảm giác tương đối phức tạp.

“Tôi xin anh, Đạo Đức vốn không thích sushi với sashimi, sao lại đi mua cho chính mình ăn được? Anh ấy mua riêng cho anh đấy, chẳng lẽ anh không nhận ra?”

“Thật… thật vậy…?” Gương mặt Phan Tuấn Vỹ bỗng chốc đỏ hồng, thấy trong lòng một chút ngọt ngào…

“Hi, anh đúng là rất đáng yêu, trong lòng nghĩ cái gì, gương mặt sẽ thể hiện như thế. Anh thực ra đã sớm thích cậu ấy đúng không?”

“A? Cái gì?… Không, không… Cô… Cô đừng nói lung tung… Tôi… Tôi sao lại thích đàn ông được…”

Không, không thể nào, anh không thể nào thích một người đàn ông, nhất là cái tên sét đánh xấu xa siêu cấp biến thái vô địch vũ trụ đó nữa? Không, không thể nào, tuyệt đối không thể nào…

“Anh với Đạo Đức đúng là trời sinh một cặp, cả hai đều sống chết cãi bướng, trong lòng quan tâm đối phương như thế, vậy mà lần nào cũng nói toàn những lời ngược lòng mình, làm cho người ta thấy vừa bực mình lại vừa buồn cười.”

“Cậu ta… cậu ta đâu có quan tâm gì đến tôi… Tôi chỉ là thú cưng… thú cưng… cậu ta chỉ chơi đùa lúc rảnh rỗi mà thôi… chỉ là thú cưng…”

Phan Tuấn Vỹ nói xong câu cuối trong lòng đột nhiên đau xót, viền mắt cũng đỏ lên…

“Ai, tôi vốn không hoàn toàn tán thành việc anh cùng với Đạo Đức, dù sao vây quanh anh ấy cả nam lẫn nữ điều kiện hơn anh có rất nhiều. Nhưng anh biết không, đã rất nhiều năm tôi chưa thấy Đạo Đức cười to thoải mái như buổi trưa hôm nay rồi…”

Gương mặt Lý Sa toát lên vẻ buồn bã và hoài niệm.

“Trước đây anh ấy là người rất phóng khoáng, rất vui vẻ, nếu không có chuyện đó xảy ra, có thể cả đời này anh ấy vẫn như vậy, vĩnh viễn là thái dương chói chang và ấm áp nhất trong lòng mọi người…”

“Đã… đã có chuyện gì xảy ra?”

Phan Tuấn Vỹ nghe vậy trong lòng căng thẳng.

“Đạo Đức nhất định không muốn anh biết, nhưng nếu không nói cho anh, hai cái tên ngu ngốc các anh còn lãng phí bao nhiêu thời gian nữa không biết, tôi là người nóng vội, quả thực không thể cứ đứng nhìn được…”

Lý Sa cười cười rồi trừng mắt lườm anh.

“Chuyện hôm nay anh ngàn vạn lần không được cho Đạo Đức biết, nếu không anh ấy không lột da tôi mới là lạ.”

“Được, được, tôi đảm bảo không nói với cậu ấy. Cô nói đi, mau nói a.”

Lý Sa nhìn vẻ nóng lòng như lửa đốt của anh, không khỏi thầm than, còn dám nói không thích anh ấy? Lừa ai thế?

“Năm Đạo Đức mười bốn tuổi, cha mẹ cùng em gái duy nhất bị tai nạn xe cộ mà qua đời…”

“A?”

Trái tim Phan Tuấn Vỹ nhất thời nhói lên đau đớn, mười bốn tuổi… còn nhỏ như vậy…

“Nếu chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, với tính cách lạc quan kiên cường của Đạo Đức, anh ấy nhất định sẽ dũng cảm chấp nhận sự thực tàn khốc đó, nhưng…”

Lý Sa nói đến đây bỗng nhiên hít sâu một hơi: “Bọn họ lại tự sát!”

“Cái gì?” Phan Tuấn Vỹ trừng lớn hai mắt, sắc mặt lập tức tái nhợt—-

“Cha mẹ anh ấy bị phá sản, nợ ngân hàng ngầm một số tiền lớn, bị dồn đến đường cùng, lái xe cùng với đứa em gái bảy tuổi lao xuống vách núi… Tất cả đều qua đời ở đó. Lúc đó Đạo Đức đang du học ở Mỹ, nhận được tin vội vã trở về thì chỉ còn thấy ba mảnh thi thể tan nát, anh ấy… anh ấy yêu thương em gái của anh ấy lắm…”

Lý Sa châm lửa vào một điếu thuốc.

“Gia đình chúng tôi vốn quan hệ với nhau lâu đời, tôi từ nhỏ đã thích Đạo Đức, vẫn mong chờ sau này lớn lên gả cho anh ấy, nhưng khi tôi biết cha mẹ mình đã từ chối giúp đỡ cha mẹ Đạo Đức thì tôi đã biết rằng cả đời này tôi với anh ấy đã chẳng còn duyên với nhau nữa rồi…”

Lý Sa nhìn khói thuốc lượn lờ bay lên, tuy đã nhiều năm trôi qua, nhưng cô biết rằng cái cảm giác “tiếc nuối” trong lòng mình sẽ vĩnh viễn chẳng tiêu tan…

“Một ngày sau tang lễ, anh ấy liền quay về Mỹ. Không ai biết một mình anh ấy ở chốn đất khách quê người đã sống thế nào, tôi viết cho anh ấy rất nhiều bức thư, nhưng không có một hồi âm. Khi tôi gặp lại anh ấy, đã là chuyện của sáu năm sau… Năm ấy anh ấy hai mươi, còn tôi mười chín, một lần nữa tôi lại điên cuồng mà yêu anh ấy. Nhưng anh đã đã hoàn toàn thay đổi, trở nên không có tâm, không có tình, cả nam lẫn nữ quay xung quanh anh ấy, ai cũng như điên như cuồng, nhưng anh ấy chẳng để ai ở trong lòng. Tất cả mọi người đều biết Đạo Đức là một viên thuốc độc bọc đường chí mạng, nhưng không ai có năng lực chống cự. Biết thừa rằng mình nhất định sẽ tan nát cõi lòng mà chết, nhưng hết người này lại có người khác, cho đến chết vẫn không thôi…”

“Tôi đã từng hận anh ấy, oán anh ấy, chỉ muốn giết anh ấy, nhưng khi tôi biết anh ấy tuy không yêu tôi, nhưng chí ít còn một chút tình cảm thì tôi đã thư thái hơn nhiều… Nếu không phải là vợ, chí ít tôi sẽ là một người bạn với anh ấy cả đời.”

Lý Sa nở một nụ cười nhẹ nhàng:

“Tôi vẫn mong anh ấy có thể có được hạnh phúc, một thứ hạnh phúc giản đơn, không có dối trá đầu môi chót lưỡi, không có kèm thêm những âm mưu lợi dụng, để anh ấy có thể mở ra trái tim thành thực, dù nơi đó có tối tăm đến đâu, sa ngã đến đâu, cũng có thể chân thực thể hiện ra, không hề che giấu. Không ngờ… anh ấy bây giờ đã gặp được rồi, gặp được hạnh phúc thực sự thuộc về anh ấy, đó chính là anh…”

“Không, không phải là tôi… Không phải là tôi đâu…”

Phan Tuấn Vỹ biết được quá khứ của hắn, chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, giờ khắc này, anh phải thừa nhận với chính mình, nếu có thể, anh thực hy vọng có mình là người có thể làm cho hắn hạnh phúc, nhưng anh biết anh không phải… Anh không phải người đó… Anh không phải…

“Ai, đồ ngốc, anh ấy trước mặt người khác vĩnh viễn là một con người luôn hài lòng, tự tin, không phiền não, nhưng đó chỉ là một cái mặt nạ dán lên mà thôi, chỉ có trước mặt anh, anh ấy mới không hề phòng bị thể hiện ra dục vọng của mình, sự phẫn nộ của anh ấy, sự chiếm hữu điên cuồng của anh ấy, oán hận muốn hủy diệt tất cả của anh ấy…”

“Phan tiên sinh, nói thật, tôi thực sự ước ao mình được như anh, chỉ có trước mặt anh mới là con người thật của anh ấy, tình cảm chôn giấu sâu kín nhất của anh ấy mới thể hiện ra, hôm nay cuối cùng tôi cũng thấy được nụ cười chân thực nhất của anh ấy… Tôi rất vui, nào, để tôi mời anh một chén.”

Lý Sa giúp anh rót một chén rượu.

“Không… không phải thế… cậu ấy… cậu ấy luôn luôn khiến tôi loạn hết cả lên… rõ ràng là theo đuổi cầu hôn con gái tôi… Nhưng… rồi lại trêu chọc tôi… Đùa bỡn tôi… Tôi… Tôi hận cậu ta lắm… hận cậu ta lắm…”

Phan Tuấn Vỹ phát hiện vành mắt mình đã nóng bừng lên như sắp rơi lệ đến nơi, vội vã ngửa đầu uống một chén rượu đầy, nhưng cũng song song nuốt xuống một trận đắng cay…

“Tha thứ cho anh ấy đi, anh ấy chưa bao giờ theo đuổi bất cứ ai, tuy rằng anh ấy chọn phương pháp tồi tệ nhất, nhưng nếu anh thấy anh ấy và Mỹ Mỹ bên cạnh nhau, cái vẻ lơ đễnh đó, nhìn là biết rằng người anh ấy thực lòng quan tâm chỉ có anh thôi.”

“Cô… Cô gặp qua con gái tôi rồi?”

“Ân, vô tình gặp được, Đạo Đức lúc ấy cười ngọt ngào buồn nôn chết đi được, đức tính của anh ấy lừa người khác thì được, muốn lừa cái người đã chịu đủ khổ sở này sao, hừ, kiếp sau đi.”

“Tôi… tôi vẫn không tin… không tin cậu ấy… cậu ấy thích tôi…”

“Ngay cả chính anh ấy cũng chẳng tin, sao mà anh tin được đây? Cái này người ta gọi là ‘ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê’ đó, hôm nay nói với anh nhiều như vậy, chỉ mong anh có thể nhìn quan hệ giữa hai người rộng ra một chút, đừng đi vòng vèo nữa.”

Có thể sao? Thực sự tin tưởng được sao? Tin tưởng cái tên ác ma không có lúc nào không hành hạ cả tinh thần lẫn thể xác kia thực sự thích anh? Thực sự có thể tin được sao?

Mơ hồ, anh dường như thấy hắn…

Hắn bá đạo

Hắn điên cuồng

Hắn phẫn nộ

Hắn hung dữ

Hắn cười thật to thoải mái

Tất cả những thứ đó, đều là hắn chân thực nhất…?