Nỗi Đau Kẻ Yếu Thế: Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ

Chương 67: Dạ Không Toả




Học kỳ mới sắp bắt đầu.

Lễ hội mùa hè được tổ chức sôi nổi trên khắp Nhật Bản.

Bản thân các lễ hội mùa hè được tổ chức khắp nơi vào tháng 7, nhưng các lễ hội quy mô lớn tập trung vào đầu tháng 8.

"Những ngôi sao băng thật xinh đẹp ~!"

Ria đang nhìn lên bầu trời đêm với nụ cười trên môi.

Hôm nay cô mặc một bộ yukata màu vàng nhạt, tóc được buộc cao và cài một chiếc kẹp tóc hình bông hoa.

Đây là lần đầu tiên Haruka nhìn thấy cô mặc yukata kể từ lần đầu họ gặp nhau, cô trông rất tươi trẻ, gợi cảm và đáng yêu.

Trên vùng núi cao, nơi có thể nhìn thấy sự hối hả và nhộn nhịp của lễ hội mùa hè, Haruka đang nằm trên bãi cỏ và ngắm nhìn những ngôi sao băng trên bầu trời đêm.

Có một đài quan sát gần đó, nơi họ có thể đi vệ sinh.

"Haruka—"

Ria, giọng cô nghe như đang sốt ruột, ôm lấy và quấn lấy Haruka đang nằm.

Sau khi hôn hai lần, Ria lăn ngửa sang bên cạnh anh.

"Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nhìn thấy một ngôi sao băng như thế này với ai đó."

"Em có hạnh phúc không?"

"Rất nhìu lun!"

Ria lẩm bẩm, trông vô cùng xúc động và hạnh phúc.

Haruka lặng lẽ nắm tay cô, trầm ngâm và cảm nhận được hơi nóng của cơ thể.

Âm thanh vui vẻ của đám đông vang lên từ xa, làn gió ấm áp mơn trớn làn da anh, hơi ấm của bàn tay Ria. Mọi thứ đều đáng yêu và thoải mái.

"Sao băng rất đẹp, nhưng em sợ chúng sẽ rơi ở đây."

"Đừng lo lắng. Stonehenge đang hoạt động bình thường."

Châu Âu và Hoa Kỳ đã phóng vô số vật thể nhỏ về phía Nhật Bản và dự kiến sẽ đến trong thời gian này.

Vô số vật thể nhỏ được giải phóng va chạm vào bầu khí quyển và phát ra ánh sáng phát quang, trở thành những trận mưa sao băng rơi xuống bầu trời.

Lễ hội mùa hè lớn nhất được tổ chức trùng với trận mưa sao băng nhân tạo.

Theo sự an bài của Đức Vua, đêm hội hè luôn quang đãng, không một gợn mây che khuất ánh trăng và mưa sao băng.

Trời đất sáng ngời trải rộng ra trước mắt họ.

Một tác động lớn xảy ra cách họ một khoảng ngắn, khi họ đang cùng nhau nhìn lên bầu trời và nắm tay nhau.

Đó là Nanasaki Sumireko, người được bao phủ bởi dòng điện màu tím, đang đứng đó, cháy bỏng và thiêu đốt trông giống như một bông hoa trắng.

Chiếc chân giả cơ học của cô, trông hơi khác so với bình thường, bị biến dạng do nhiệt thải và trở lại hình dạng bình thường.

Dòng điện màu tím cuồng nộ bay lên trời và biến mất.

Sumireko vẫn mặc đồng phục đen với áo choàng trắng bên ngoài.

Cô đeo kính, nhưng chúng không có tác dụng làm thay đổi diện mạo, nên đôi mắt nhân tạo màu xanh lá cây xinh đẹp của cô có thể nhìn thấy được.

Cô hướng mắt về phía Haruka và Ria và bước đến chỗ họ một cách duyên dáng, trái ngược với lần tiếp đất của cô chỉ một lúc trước.

Sumireko bước tới chỗ Haruka và quỳ xuống.

"Chị khá hào nhoáng đấy." (Haruka)

"Nó không ngầu sao?" (Sumireko)

"Em biết ngầu mà." (Haruka)

"Chào buổi tối, Sumireko-senpai." (Ria)

"Buổi tối vui vẻ. Đúng như chị nghe nói, em rất sôi nổi, Ise Ria..." (Sumireko)

"Ehehe." (Ria)

Đó là lời chào bình thường. Họ đang có một cuộc trò chuyện bình thường. Tuy nhiên, Haruka không thể tập trung vào một việc.

"Sumireko-senpai, quần lót của chị bị lộ rồi kìa."

Sumireko đang mặc một chiếc váy ngắn, nhưng cô đang cúi xuống với đầu gối co lên nên chiếc quần lót ren màu trắng của cô có thể nhìn thấy được từ vị trí của Haruka.

"Phí 10.000 yên. Còn nợ 7 triệu 999 nghìn yên."

Haruka tin chắc rằng cô cố tình cho họ xem nó.

Anh tưởng rằng mình đã hoàn toàn đưa tiền cho cô mà không có sự ràng buộc nào, nhưng có vẻ như Sumireko có ý định trả lại 8 triệu yên.

Sumireko nhìn xuống Haruka với nụ cười hạnh phúc trên môi, nhưng má cô hơi đỏ. Có vẻ như cô không khỏi xấu hổ về điều đó.

"Tầm nhìn quá đắt."

"Chị có thể trông như thế này, nhưng chị rất nổi tiếng với người khác giới. Giá thường là 30.000 yên."

Sumireko nằm ngửa, làm theo Haruka và Ria.

"Còn Yuzurika thì sao?"

"Chị ấy sẽ đến sau khi đã mua đủ đồ ăn và đồ uống."

Haruka đang tận hưởng lễ hội mùa hè nhưng không có ý định đi đến các quầy bán đồ ăn.

Anh không thích đến các quán ăn vì Ria là một phụ nữ xinh đẹp nhưng lại thu hút sự chú ý không mong muốn.

Khi một người đàn ông nhìn thấy Ria xinh đẹp, điều tiếp theo họ sẽ làm là kiểm tra hồ sơ của cô và phát hiện ra rằng cô là Công dân hạng E.

Không có khả năng cô sẽ bị tố cáo trước công chúng. Tuy nhiên, Haruka và Ria, những người muốn tránh những rắc rối không cần thiết làm hỏng tâm trạng của họ, đã quyết định không đến quầy hàng.

"Uta Miyako ở đâu?"

"Hôm nay Miyako đi chơi cùng bạn bè."

Miyako muốn đi cùng Haruka hôm nay, nhưng gần đây cô ấy hiếm khi giao lưu với bạn bè nên đã quyết định ưu tiên họ do vị trí của mình.

Thay vào đó, Haruka và Miyako sẽ quay lại lễ hội mùa hè vào ngày hôm sau để bù đắp.

"Chu..."

Ria, người có phong độ cao nhất hôm nay, hôn lên má Haruka, không để ý rằng Sumireko đang nằm bên cạnh Haruka.

Khi Haruka quay mặt về phía cô, họ hôn nhau như một lẽ đương nhiên.

"Đồ ngốc." (Sumireko)

Với bàn tay trái giả của mình, Haruka bị đánh nhẹ vào sau đầu.

"Chị cũng muốn làm vậy à, Sumireko-senpai? Chị có muốn hôn Haruka không? Fufufu..." (Ria)

Với giọng điệu khiêu khích, Ria hỏi Sumireko, người đang ở phía bên kia Haruka.

Với sự quyết tâm trong mắt, Sumireko mỉm cười không chút sợ hãi.

"Chị sẽ làm nó."

"Hửmm?"

"Haruka."

"Vâng?"

Đầu của Haruka buộc phải quay về phía Sumireko khi cô cưỡng ép chiếm lấy môi Haruka.

"Nn... Cái này sẽ tốn 30.000 yên..."

"Qua đắt..."

Với tốc độ này, khoản nợ sẽ sớm được trả hết.

"Mọi ngườiー,Xin lỗi vì đã để đợiー"

Yuzurika gọi lớn từ con đường trải nhựa với chiếc máy bay không người lái bên cạnh mang theo một chiếc hộp lớn chứa đầy thức ăn và đồ uống.

"Cuối cùng thì cậu cũng đã đến."

"Tớ đã mất quá nhiều thời gian để quyết định nên mua nguyên liệu gì."

"Chà, hãy chuẩn bị đồ ăn thôi. Tớ chưa ăn gì từ sáng nay đến nỗi lưng và bụng như dính vào nhau rồi nè."

"Cậu phải ăn uống đúng cáchー"

Yuzurika và Sumireko đi đến đài quan sát và bắt đầu chuẩn bị cho bữa tiệc nướng.

Haruka nằm xuống tiễn họ rồi im lặng một lúc với Ria.

Thỉnh thoảng, họ hôn nhau như thể đó là điều tự nhiên và trao nhau tình cảm.

Họ ở gần nhau hơn và ngắm nhìn những ngôi sao và thiên thạch che khuất tầm nhìn của họ.

Họ cứ như vậy một lúc lâu, và khi Haruka ngồi dậy giúp nướng thịt, một màn pháo hoa khổng lồ đã nổ ra trong thành phố.

Chỉ vài giây sau khi nó phát nổ, âm thanh đó đã truyền đến Haruka và những người khác.

"Nó khá ồn ào..."

"Xinh đẹp..."

Nếu mọi người cảm động trước màn bắn pháo hoa, điều đó sẽ nâng cao danh tiếng của những người chịu trách nhiệm về kỹ thuật viên pháo hoa.

Pháo hoa lần lượt được bắn ra, nở ra những bông hoa xinh đẹp tràn đầy tinh thần và nhiệt huyết rồi lại rơi xuống.

"Haruka.."

"Gì thế?"

"Bây giờ em rất hạnh phúc... Em cảm thấy như mình sắp chết."

Nhìn pháo hoa, Ria nghĩ lại về học kỳ một ở trường của mình.

Ở sơ trung, nơi cô đã nghĩ rằng mình sẽ dành thời gian trong sự cô độc, thay vào đó cô lại hình thành những mối quan hệ mà cô chưa bao giờ ngờ tới.

Cô đã học được rất nhiều cảm xúc mà có lẽ cô chưa từng biết đến trong đời.

Khoảng thời gian đó tuy ngắn ngủi nhưng lại là khoảng thời gian trọn vẹn nhất mà cô từng có.

"Haruka... em yêu anh rất nhiều..."

Ria cảm động đến mức khóc và ôm lấy Haruka như muốn che chở cho anh.

Dù Haruka vừa mới đứng dậy nhưng Ria đã đẩy anh xuống, khiến anh lại nằm ngửa trên cỏ.

Haruka nhẹ nhàng ôm Ria, người đang trợn mắt há hốc mồm.

"Em yêu anh... Em yêu anh, Haruka..."

"Vâng, anh cũng yêu em."

Khi môi họ gặp nhau, ở nơi xa xăm, muôn vàn vì sao đang nở rộ.

Chúng trắng, sáng và tỏa sáng như thể đang ăn mừng.

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)