Nổi Đình Nổi Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Nuôi Con

Chương 1: Xuyên sách




Uỳnh uỳnh uỳnh --

Cánh cửa phòng bị đập liên tục phát ra tiếng vang, sơn tường màu trắng trong căn phòng cũ kỹ tồi tàn nối đuôi nhau rụng xuống, "Khương Niệm, cô mau mở cửa ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!"

Khương Niệm bị tiếng đập cửa đánh thức, vừa mơ màng mở mắt ra thì một căn nhà nhỏ cũ nát đập vào mắt, trên trần nhà loang lổ vết nứt, xung quanh là một đống hỗn độn, nào là vỏ chai rượu, nào là hộp thức ăn vương vãi khắp nơi bốc mùi kinh tởm.

Khương Niệm chống thân thể ngồi dậy, phát hiện bên cạnh mình có một đống chất thải do say rượu nôn ra, trên tóc và quần áo của cô cũng dính một ít. Cô ghét bỏ mùi vị buồn nôn trên người mình. Chuyện gì thế này? Đây là đâu? Sao cô lại ngủ ở đây?

Tiếng gõ cửa vẫn không ngừng vang lên, trong phòng còn có tiếng trẻ con khóc thút thít, Khương Niệm mờ mịt không kịp xử lí mùi vị trên người, đứng dậy đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, một người phụ nữ mập mạp mặc váy hoa không thèm giấu giếm vẻ chán ghét trên mặt, tay tạo dáng hoa lan chỉ phe phẩy liên tục, "Người ta gọi khản cả cổ cũng không đáp được một câu, tôi còn tưởng cô chết ở trong phòng cơ đấy."

Khương Niệm nhìn vẻ mặt oán hận của người phụ nữ, tay lau nước miếng trên mặt, "Có chuyện gì không?"

Người phụ nữ mập nghe thấp thoáng có tiếng khóc trong phòng, tức giận trợn mắt: "Sắp đến cuối tháng rồi, cô lo mà đóng tiền thuê nhà quý sau đi."

Tiền thuê nhà?

Cô bị người ta giục đóng tiền thuê nhà cho chính căn phòng cô đã mua là thế nào đây? Khương Niệm nhìn thoáng qua căn phòng bừa bộn cũ nát, cảm thấy có rất nhiều vấn đề cần phải làm rõ, lập tức giơ tay định đóng cửa.

Cửa bị bàn tay to béo của người phụ nữ chặn lại, "Đây là định quỵt nợ hả? Không trả tiền thì mau cút đi, đừng có mặt dày la liếm ở chỗ tôi."

Khương Niệm còn chưa hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện thế nào, chỉ có thể tạm thời đuổi đối phương đi: "Không phải là chưa tới cuối tháng sao? Cuối tháng tôi sẽ chuyển tiền cho chị."

Người phụ nữ mập đếm thời gian, còn mười ngày nữa, "Tôi cho cô thêm một tuần, lúc đấy cô mà không giao tiền thì tự biết đường dọn ra ngoài, đừng có mà biến phòng của tôi thành bãi rác."

Khương Niệm ậm ở đáp lại, thừa dịp người phụ nữ buông lỏng cảnh giác nhanh tay đóng cửa lại, ngăn chặn ánh mắt dò xét ở bên ngoài.

Sau khi đóng cửa lại, Khương Niệm không để ý đến giọng điệu khó chịu của người phụ nữ bên ngoài, đi thẳng vào căn phòng đang phát ra tiếng trẻ con khóc.

Cô vừa mở cửa bước vào, tiếng khóc lập tức biến mất, chỉ còn lại tiếng nức nở kiềm nén.

Dựa vào ánh sáng yếu ớt từ cửa số chiếu vào, Khương Niệm nhìn thấy một bé gái đang đứng trong cái khe nhỏ giữ đầu giường và bức tườngm Bé gái gầy gò nhỏ yếu, khoảng chừng ba tuổi.

Đầu tóc cô bé rối bù như ổ gà, khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốc như mèo con vì khóc, vẻ mặt hoảng sợ, đôi mắt đen trong veo tràn ngập rụt rè khủng hoảng.

Khương Niệm đi tới kéo chiếc giường khung sắt ra cứu cô bé, vừa được đặt xuống đất cô bé đã vội vàng nép vào một góc hẻo lánh, lưng dựa vào tường đầu cúi gằm xuống đất, trong giọng nói mềm mại để lộ ra sự khiếp đảm: "Mẹ, con, con xin lỗi..."

Mẹ?

Khương Niệm ngây ngẩn cả người, cô là một thiếu nữ chưa chồng thì lấy đâu ra con gái?

Cô cau mày nhìn vào tấm gương trên tường, người trong gương hiển nhiên không phải cô, tuy vẻ ngoài lôi thôi luộm thuộm nhưng bên dưới mái tóc rối bù lại có một đôi mắt hạnh giống với mắt của bé gái này. Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ra ngũ quan người này rất tinh xảo, làn da trắng nõn, trang điểm một chút hẳn sẽ rất đẹp.

Lúc này, trong đầu Khương Niệm hiênn lên một phần ký ức không thuộc về cô, sau khi xem xét cẩn thận, cô phát hiện ra hình như mình xuyên sách rồi.

Khương Niệm vốn là một diễn viên nhỏ vô danh, cô vừa hoàn thành vai diễn nha hoàn trong một bộ phim, định thưởng cho bản thân một kì nghỉ dài hạn. Tối qua trước khi đi ngủ cô đã xem một cuốn tiểu thuyết giới giải trí, ngay chương đầu tiên nữ chính xinh đẹp đã nghiền nát bốn người, thậm chí còn chèn ép bia đỡ đạn cùng công ty từng xúc phạm cô ấy, khiến bia đỡ đạn không còn khả năng chống trả.

Bia đỡ đạn tìm đường chết logout cũng không có gì sai, nhưng nữ pháo hôi này cùng tên với cô nên cũng chả còn hứng thú đọc nữa, sau đó còn oán trách với bạn thân đôi câu. Nhưng cô không ngờ mình sẽ xuyên thành nữ pháo hôi này.

Trong tiểu thuyết bia đỡ đạn này nhận cơm hộp rất sớm, nên Khương Niệm không biết cô ấy còn có một đứa con, cô nhìn đứa bé đang thấp thỏm sợ hãi thì nhất thời không biết phải làm sao.

Bé gái thấy mẹ mình mím môi không nói lời nào, cho rằng mẹ tức giận vì bé làm mẹ thức giấc.

Cô bé hốt hoảng cúi thấp đầu, lo lắng nắm chặt chiếc áo phông rộng không vừa với cơ thể, đôi mắt đen láy ngân ngấn nước, trên hàng mi mảnh mai cong vút đọng những giọt nước mắt trong suốt run rẩy nhỏ xuống, bé sụt sùi ứa nước mắt nhận sai: "Mẹ ơi, con, con sai rồi, mẹ đừng đánh con..."

Tim Khương Niệm đập thình thịch, bia đỡ đạn này còn ngược đãi con cái nữa sao?

Con gái là thiên thần nhỏ, nên được đặt trên lòng bàn tay mà dỗ dành, sao có thể ức hiếp đứa nhỏ chứ? Khương Niệm đau lòng đến gần muốn dỗ đứa bé, nhưng cô còn chưa tới gần cô bé đã rụt lùi về sau, cơ thể không ngừng run rẩy.

Bé gái cúi đầu thật thấp, mái tóc run rẩy đầy vẻ sợ hãi: "Mẹ, nhẹ, đánh nhẹ thôi..."

Khương Niệm thấy cô bé sợ mình thì không nỡ lại gần nữa, cố gắng dịu giọng dỗ dành: "Mẹ không đánh con đâu."

Cô bé hiển nhiên rất sợ bị đánh, đôi mắt đẫm lệ co rúm lại tránh tầm mắt của cô, cắn môi không dám khóc thành tiếng. Mẹ cấm bé không được khóc, nếu khóc sẽ bị đánh.

Khương Niệm thấy cô gái nhỏ toàn thân chống cự, cũng không cưỡng ép lại gần, dịu dàng nói: "Mẹ ra ngoài dọn dẹp, đợi thu dọn sạch sẽ thì con ra ngoài nhé?"

Bé gái cúi đầu nhìn ngón chân mình, hai tay nắm chặt chiếc áo thun bẩn, không dám cử động.

Thấy cô bé vẫn còn rất sợ hãi, Khương Niệm đoán hẳn bị tổn thương tâm lý. Cô bé nhỏ thế này mà nữ pháo hôi kia cũng ra tay được, đúng là tạo nghiệp mà!

Vì để đứa trẻ tin rằng cô sẽ không đánh nó, sau khi nói xong Khương Niệm nhẹ nhàng rời khỏi phòng, để bé từ từ bình tĩnh lại.

Cô gái nhỏ ngẩn ngơ, chớp chớp đôi mắt to đen láy ướt át nhìn Khương Niệm đang đi ra ngoài với vẻ khó tin. Mẹ không đánh bé, vậy là mẹ không tức giận sao?

Khương Niệm đi ra ngoài, cau mày nhìn phòng khách bừa bộn, với tính thích sạch sẽ cô thật sự không chịu nổi cảnh này, bèn tìm túi đựng rác bắt đầu thu dọn nhà cửa.

Bia đỡ đạn an phận được một thời gian, gần đây lại bắt đầu tác oai tác quái, không biết cô ấy tìm đâu ra một bà chị nói là có thể giúp cô ấy quay lại giới giải trí, sau đó ngày nào cô ấy cũng ở bên ngoài uống say như chết mới về, phòng ở thì bày bừa như chuồng chó, Khương Niệm phải thu dọn hết một lượt.

Cô gái nhỏ chậm rãi di chuyển đến cạnh cửa, dựa vào cạnh cửa âm thầm nhìn Khương Niệm. Lần này mẹ sẽ không đánh bé thật sao?

Khương Niệm cảm nhận được ánh mắt của cô bé, cô quay đầu lại, thoáng nhìn thấy ánh mắt bối rối của bé.

Cô bé không ngờ sẽ bị mẹ phát hiện, hốt hoảng chạy vào phòng, chân giẫm phải chai nhựa vứt dưới đất, lập tức ngã nhào. Bé cảm thấy mông đột nhiên nóng ran, cơn đau kéo đến như đốt lửa, bé rất muốn khóc nhưng lại không dám, mẹ ghét nhất là khi bé khóc.

Khương Niệm kêu lên một tiếng, vội vàng chạy tới đỡ cô bé dậy: "Đau không?"

Cô vừa đụng vào liền nhận ra cơ thể cô bé cứng đờ, giống như bị cô doạ sợ, đành bất đắc dĩ thở dài: "Đừng sợ, mẹ không đánh con."

"Con có đau không? Để mẹ xoa cho con nhé?" Khương Niệm vươn tay muốn giúp bé gái xoa mông nhưng bị cô gái nhỏ né tránh, bé di chuyển đến sát tường không dám đứng gần cô.

Khương Niệm tìm lại ký ức của bia đỡ đạn, nhẹ nhàng gọi tên của bé gái: "Tiểu Nguyệt Nha."

Tiểu Nguyệt Nha là biệt danh của cô bé, một cái tên rất mềm mại êm tai, Khương Niệm khẽ gọi hai lần, "Tiểu Nguyệt Nha, vừa rồi con ngã có đau không? Đau thì nói cho mẹ biết."

Tiểu Nguyệt Nha sợ bị mắng, không dám không trả lời, lắp bắp nói: "Không, không đau ạ..."

Khương Niệm thấy Tiểu Nguyệt Nha cả người đầy sợ hãi thì thở dài từ tận đáy lòng.

Vừa rồi lúc dọn dẹp nhà cửa, cô cũng nhân cơ hội phân tích rõ tình huống của bia đỡ đạn. Trong sách viết, nữ pháo hôi trẻ đẹp nhưng không có đầu óc, bị người ta thiết kế mặc cùng trang phục với nữ chính ở bữa tiệc sinh nhật và xúc phạm cô ấy, đã trực tiếp đắc tội với công ty của nữ chính, sau đó bị vả mặt và hạ tuyến.

Đây chỉ là nội dung trong sách, nhưng trong đầu cô vẫn còn một phần kí ức của bia đỡ đạn, sau khi cô ấy đắc tội nữ chính và bị phong sát, không thể làm việc trong giới giải trí, nhưng vẫn có thể tìm được một công việc khác an ổn sống qua ngày.

Nhưng nữ pháo hôi mười tám tuổi bước vào giới giải trí, đã sớm bị sự phồn hoa giả tạo trong đó mê hoặc, nảy sinh ý đồ tiếp cận một phú nhị đại để lấy tài nguyên, nhưng trời xui đất khiến thế nào lại đi nhầm phòng.

Bia đỡ đạn bị người ta ngủ không một đêm rất tức giận nhưng không thể tìm thấy đối phương để nói lí lẽ, không bao lâu sau phát hiện mình mang thai, nhân lúc nhà nước có chính sách trợ cấp thai sản, cô ấy lại không có nguồn thu nhập nên mới sinh Tiểu Nguyệt Nha, rồi sống bằng tiền trợ cấp nuôi con đến tận bây giờ.

Cô ấy vừa trông cậy vào Tiểu Nguyệt Nha để lấy tiền trợ cấp, lại vừa đánh đập con bé, là ví dụ điển hình ăn cháo đá bát, không có lương tâm!

Khương Niệm rất tức giận, Tiểu Nguyệt Nha gặp phải một người mẹ như vậy đúng là xui xẻo tám đời!

Cô hít một hơi thật sâu, sửa sang lại đầu tóc, mím môi cười, cố gắng làm cho mình trông dịu dàng: "Tiểu Nguyệt Nha có đói bụng không nào? Mẹ dẫn con đi ăn đồ ăn ngon nhé?"

Tiểu Nguyệt Nha thèm ăn liếm liếm môi, nhưng lại nghĩ đến mẹ sẽ ghét mình, ánh mắt bé lập tức ẩm đạm: "Con không đói đâu mẹ."

Cô bé vừa dứt lời thì cái bụng lên tiếng sôi ùng ục, bé hoảng hốt dùng hai tay nhỏ ấn ấn cái bụng, bụng nhỏ sao lại không nghe lời vậy chứ, đừng làm mẹ nổi giận, "Mẹ ơi, con không đói bụng..."

Khương Niệm nhìn bụng Tiểu Nguyệt Nha, nhẹ nhàng cười với cô bé, "Chúng ta tắm rửa thay quần áo xong rồi ra ngoài ăn cơm."

Tiểu Nguyệt Nha không dám tin nhìn người mẹ trước mặt, sao hôm nay mẹ tốt thế?

Khương Niệm thấy trong đôi mắt mơ màng ướt át của cô bé vẫn còn lo lắng và không dám tin, đành cười bất đắc dĩ, xem ra muốn làm cho cô bé tin tưởng mình một lần nữa thì phải mất một thời gian, nhưng không sao tương lai còn dài.

"Đi thay quần áo đi." Khương Niệm vừa nói với Tiểu Nguyệt Nha xong, bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, cô khẽ cau mày, lại đến giục tiền thuê nhà à?

Khương Niệm đi mở cửa, cửa vừa mở ra liền thấy mấy người mặc đồng phục đứng đó, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô chằm chằm: "Chúng tôi là nhân viên của hiệp hội bảo vệ trẻ em. Chúng tôi vừa nhận được đơn tố cáo cô ngược đãi trẻ em, mời cô phối hợp điều tra với chúng tôi!"