Nổi Đình Nổi Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Nuôi Con

Chương 5: Đi thử vai




Đương nhiên là Từ Xán không muốn gặp lại Khương Niệm, vì không muốn dính dáng đến cô, nên khi cho cô vai phụ đều do người khác liên hệ.

Sau khi nhận được tin, Khương Niệm liền bắt đầu xem kịch bản.

Đây là một bộ cổ trang trạch đấu lớn xoay quanh nữ chủ. Nữ chủ Nguyễn Ngọc Hương là đích nữ thế gia bị hãm hại, toàn gia bị chém đầu. Nguyễn Ngọc Hương dẫn theo ấu đệ chạy trốn, đổi tên đổi họ bước lên con đường báo thù. Câu chuyện xưa về một nữ tử mạnh mẽ khuấy đảo triều đình.

Nhân vật Khương Niệm nhận được là nha hoàn bên cạnh nhân vật phản diện nữ hai, một vai phụ giương nanh múa vuốt lại chân chó, sặc mùi phản diện.

Kỳ thật trong kịch bản vẫn còn rất nhiều vai phụ nhỏ, Từ Xán lại chọn nhân vật này chắc chắn chẳng có ý tốt gì. Chẳng qua Khương Niệm cảm thấy diễn người xấu hay người tốt không quan trọng, chỉ cần nhiều đất diễn nhiều tiền là được.

Sau hai ngày nghiên cứu kịch bản, Khương Niệm đưa Tiểu Nguyệt Nha sang nhờ bà cụ nhà bên trông giúp buổi sáng, cô phải đi thử vai.

Bà cụ hàng xóm nghe thấy cô muốn đi xin việc, lập tức đồng ý giúp chăm sóc Tiểu Nguyệt Nha, còn chúc cô nhất định sẽ phỏng vấn thành công.

Khương Niệm ngồi xe buýt công cộng đi đến địa điểm thử vai, ở đây có rất nhiều người, cạnh tranh kịch liệt. Cô tìm nhân viên công tác lấy số, sau đó ngồi trong đại sảnh chờ đợi.

Trong đại sảnh phủ kín người, líu ríu nói liên tục: "Đó là Trương Mẫn phải không? Cô ấy đóng Thanh Khâu Hồ quá hot, quá mị hoặc, tôi muốn hét quá!"

"Tạ Điềm cũng tới kìa. Không phải cô ấy chỉ đóng phim điện ảnh thôi sao? Định chuyển sang quay kịch bản cổ trang hả?"

"Bộ phim này là đại chế tác, nữ chủ ẩn nhẫn hiên ngang, vô cùng được yêu thích, có lẽ vì thế mà tất cả mọi người đều nguyện ý đến đây đi."

"Trang Tư Nguyệt cũng tới rồi. Thôi rồi, hôm nay thần tiên đánh nhau thật rồi!"

"Không biết lát nữa có thể nhờ các cô ấy kí tên không nhỉ, tôi sắp thu thập chữ kí của một nửa giới giải trí rồi!"

...

Khương Niệm nghe mấy cô gái bên cạnh trao đổi tin tức, lấy điện thoại ra tìm kiếm tên những người này, đều là những sao nữ chỉ diễn nữ chủ mà một đường đi lên.

Ừ, không có quan hệ gì với cô.

Khương Niệm vặn chai nước khoáng, chậm rãi uống nước, lại bị bắt nghe bát quái một lúc mới đến lượt cô đi vào.



Sau khi vào phòng, Khương Niệm chào hỏi phó đạo diễn phụ trách tuyển vai phụ và nhân viên công tác. Sau đó dựa theo yêu cầu của phó đạo diễn bắt đầu diễn một đoạn trong kịch bản. Cô vốn xuất thân chính quy, cộng thêm kinh nghiệm mấy năm diễn xuất, nên hết thảy đều ổn.

Phó đạo diễn xem xong hài lòng gật đầu, vốn cho là người Từ Xán đề cử chỉ là túi rơm*, không ngờ kỹ thuật diễn không hề kéo chân: "Trở về đợi thông báo."

*个草包: đồ ngốc.

"Cảm ơn đạo diễn." Khương Niệm ra khỏi phòng trực tiếp bắt xe về nhà trọ. Trước khi lên lầu, cô đi qua chợ mua một cân thịt heo và một ít rau cần, ngoài ra còn mua thêm vài củ khoai tây, sau đó ôm hai mươi đồng còn dư lại về nhà.

Cô mới xách đồ ăn lên tới cửa cầu thang đã nghe thấy giọng nói ngọt lịm chả Tiểu Nguyệt Nha: "Anh Hạo Hạo ơi, anh đang ăn cái gì thế ạ? Thơm quá."

"Xúc xích nướng." Cậu bé đang ngồi ăn trên bậc thang trước cửa nhà hàng xóm tên là Lý Hạo, nói: "Đây là mẹ anh mua cho anh."

Tiểu Nguyệt Nha ngồi bên cạnh nuốt nước bọt, "Anh Hạo Hạo..."

Lý Hạo tham ăn xoay lưng về phía Tiểu Nguyệt Nha, "Anh chỉ có một cái, cho em rồi thì anh chả còn mà ăn."

Tiểu Nguyệt Nha liếm liếm môi: "Em không ăn của anh đâu."

Cô nhóc nuốt nước bọt, "Mẹ em sẽ mua cho em."

Lý Hạo nghĩ đến mẹ của Tiểu Nguyệt Nha, vừa hung dữ lại vừa nghèo, đến cơm cũng không làm cho Tiểu Nguyệt Nha ăn, cô ta sao có thể mua xúc xích nướng cho Tiểu Nguyệt Nha chứ? "Mẹ em sẽ không mua cho em đâu."

Hai vai Tiểu Nguyệt Nha hạ xuống, cực kì không tự tin giải thích một câu: "Mẹ sẽ, mẹ mua bánh kem cho em."

Lý Hạo không tin, "Cô ta đối xử với em không tốt, ngày nào cũng đánh em, không phải là người mẹ tốt!"

Tiểu Nguyệt Nha bị lời nói của Lý Hạo gợi lên rất nhiều ký ức không tốt, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, không quá tự tin nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hiện tại mẹ không đánh em."

Cô bé giống như đang tự an ủi mình, cứ lặp đi lặp lại một câu, "Bây giờ mẹ rất tốt với em."

Khương Niệm nghe được lời này của Tiểu Nguyệt Nha, trong lòng chua xót. Cô nhẹ nhàng đi xuống dưới lầu, đến quầy bán quà vặt cách đó không xa mua hai cái xúc xích nướng.

Lại đi lên lầu lần nữa, Khương Niệm thấy Tiểu Nguyệt Nha đang ủ rũ ở góc rẽ, khoé môi cô hơi hướng lên hô một tiếng: "Tiểu Nguyệt Nha, xem mẹ mua gì cho con này."

Tiểu Nguyệt Nha ngước mắt nhìn sang, nhìn thấy xúc xích nướng đôi mắt lập tức sáng lên, lấp lánh rực rỡ như ngôi sao, "Xúc xích nướng ạ?"

Khương Niệm ừ một tiếng, đưa xúc xích nướng cho Tiểu Nguyệt Nha, "Vừa nãy mẹ thấy ở dưới lầu có bán nên mua cho con hai cây. Tiểu Nguyệt Nha có thích ăn cái này không?"

Kỳ thực Tiểu Nguyệt Nha chưa từng nếm qua, sao biết có thích hay không, nhưng cô bé thấy Lý Hạo ăn, hơn nữa cũng rất thơm, cô bé cảm thấy mình nhất định thích món này, gật đầu nhỏ: "Thích ạ."

Khương Niệm đưa cả hai cái xúc xích cho Tiểu Nguyệt Nha, "Vậy con cầm lấy từ từ ăn."

Tiểu Nguyệt Nha nhận lấy, lè lưỡi thăm dò, rất thơm, giống như hương vị cô bé tưởng tượng.

Cô nhóc cắn nhẹ một cái, hai mắt lập tức sáng lên, mùi hương nồng đậm, hoá ra xúc xích nướng lại ngon như vậy, rốt cuộc cô bé cũng hiểu được cảm giác vui vẻ của Lý Hạo, "Ăn ngon lắm."

"Mẹ em tốt với em thật đấy." Lý Hạo hâm mộ nhìn xúc xích nướng trên tay Tiểu Nguyệt Nha, mẹ em ấy tốt với em ấy thật, mua cho em ấy hẳn hai cái xúc xích nướng, còn mẹ cậu chỉ mua cho cậu mỗi một cái.

Tiểu Nguyệt Nha nhhe nói như thế, thân thể nhỏ đứng thẳng lên, cô bé đã nói là bây giờ mẹ rất tốt với bé rồi mà.

Khương Niệm nhìn Tiểu Nguyệt Nha nhờ vào hai cái xúc xích nướng mà trở nên tự tin hơn, cười nhẹ đẩy cửa ra, "Tiểu Nguyệt Nha về nhà thôi, mẹ mua thịt này, tối nay sẽ làm món thịt kho tàu cho con nhé."

Tiểu Nguyệt Nha không biết thịt kho tàu là cái gì, "Có ngon không ạ?"



Khương Niệm gật đầu, "Ngon."

Tiểu Nguyệt Nha tựa như chẳng sợ cô nữa, chạy theo hỏi: "Có phải ngon như xúc xích nướng không ạ?"

"Đúng thế, ngon như nhau." Khương Niệm đi vào nhà, chuẩn bị đóng cửa thì nhìn thấy Lý Hạo xoay người chạy về nhà, miệng còn liệ tục la hét: "Mẹ ơi, tối nay con muốn ăn thịt kho tàu."

Khương Niệm cười đóng cửa, để Tiểu Nguyệt Nha ngồi trên sô pha một lát, còn mình thì bận rộn trong phòng bếp.

Tiểu Nguyệt Nha vừa ăn xúc xích vừa nhìn mẹ trong phòng bếp, trong lòng như có một đoá hoa nho nhỏ xinh đẹp đang nở rộ, cô bé thích mẹ như vậy.

Trước kia khi Khương Niệm không có công tác, cô thích ở nhà nghiên cứu công thức nấu ăn, nên tay nghề rất thành thạo, trong chốc lát đã làm xong đồ ăn.

"Tiểu Nguyệt Nha, tới ăn cơm đi con." Khương Niệm dọn bát đũa xong phát hiện trên tay Tiểu Nguyệt Nha vẫn còn một cái xúc xích, "Sao còn chưa ăn xong."

Tiểu Nguyệt Nha đưa xúc xích cho Khương Niệm, thanh âm mềm mềm, trong giọng nói lộ ra chút sợ hãi và lấy lòng, "Con để cho mẹ ăn."

"Ngoan." Khương Niệm không từ chối cô bé, bảo bé để vào cái đĩa trước mặt, "Chúng ta ăn cơm trước rồi ăn nó."

Tiểu Nguyệt Nha thấy mẹ không cự tuyệt mình, đôi mắt bất giác cong cong.

Không bột đố gột nên hồ, với nguyên liệu có hạn, Khương Niệm đã làm một món thịt kho khoai tây, và khoai tây chua cay thái sợi. Đồ ăn vô cùng đơn giản nhưng cô tạo được đầy đủ màu sắc hương vị, mùi thơm bay tới cả nhà hàng xóm.

Xa xa Khương Niệm nghe được tiếng trẻ con khóc ở nhà hàng xóm, hình như là Lý Hạo bị mắng.

Khương Niệm vốn muốn báo cáo, nhưng nghĩ một chút vẫn thôi, thi cử một lần đã thảm lắm rồi.

Hai mẹ con ăn cơm tối xong, Tiểu Nguyệt Nha lại nhắc về cái xúc xích nướng, "Mẹ ăn xúc xích đi."

Khương Niệm nói: "Mẹ vừa ăn cơm no, tạm thời không ăn được."

Tiểu Nguyệt Nha lại nhét vào tay Khương Niệm, "Để lâu sẽ hỏng mất..."

"Đúng là hỏng thì đáng tiếc thật, không thì Tiểu Nguyệt Nha ăn giúp mẹ đi, mẹ thật sự ăn không nổi nữa rồi." Khương Niệm dỗ dành Tiểu Nguyệt Nha.

Tiểu Nguyệt Nha xoắn xuýt hồi lâu, "Con giúp mẹ vậy."

"Ngoan lắm, con ăn đi, xong rồi mẹ dẫn ra ngoài chơi." Chờ Tiểu Nguyệt Nha ăn xong, Khương Niệm dẫn cô bé đến công viên nhỏ gần chợ bán thức ăn, chơi cầu trượt bập bênh một lát.

Tiểu Nguyệt Nha lần đầu tiên được đưa đến đây nhìn thấy cầu trượt đã nóng lòng muốn thử, nhưng cô bé lại sợ mẹ tức giận, len lén nhìn trộm mẹ.

"Con đi chơi đi." Khương Niệm vốn muốn dẫn Tiểu Nguyệt Nha đến đây chơi, nên không gò bó cô bé, "Cẩn thận đừng để bị ngã."

Trong mắt Tiểu Nguyệt Nha tràn ngập ý cười, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh cầu trượt, vuộng trộm quan sát những bạn nhỏ khác chơi như thế nào, sau khi hiểu liền đi theo sau bọn chúng bò lên bậc thang.

Cô bé trèo lên thăm dò sau đó chậm chạm đi xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trước tiên là hoảng sợ, sau đó là hưng phấn, một lần rồi lại một lần, tốc độ càng lúc càng nhanh, cũng càng ngày càng kích thích.

Nhìn thấy Tiểu Nguyệt Nha chơi đùa vui vẻ, trái tim đang treo lơ lửng của Khương Niệm cũng thoải mái hơn rất nhiều. Cô có thể thoả mãn con bé về điều kiện vật chất, nhưng tâm lý khoẻ mạnh lại là vấn đề khó khăn, chỉ hy vọng con bé chơi nhiều một chút, vui vẻ hơn một chút.

Mẹ Lý Hạo cũng dẫn con đến đây chơi, cô ta sửng sốt khi thấy Khương Niệm, "Cô mà cũng dẫn con đến đây chơi à."

Khương Niệm không cảm xúc nhìn đối phương, nhịn xuống xúc động muốn đánh người, chỉ đáp một tiếng ừ.

Mẹ Lý Hạo không dừng lại, tiếp tục đuổi theo châm biếm một câu, "Là sợ rồi sao? Xem ra hiệp hội bảo hộ vẫn rất có tác dụng nhỉ."



Khương Niệm hơi mím môi, "Hôm nay cô mắng con à?"

Mặt mẹ Lý Hạo biến sắc, lập tức phủ nhận: "Tôi không mắng."

"Không mà thằng bé khóc to như vậy à? Cả toà nhà đều nghe thấy đấy." Khương Niệm xùy một tiếng, "Cô đừng ở đây cười trên nỗi đau của người khác, nói không chứng sáng mai người được mời đi uống trà là cô đấy."

"Cô báo cáo tôi?" Mẹ Lý Hạo trừng Khương Niệm.

"Tôi cũng không phải người ngày ngày gọi điện báo cáo người khác." Khương Niệm nói xong lập tức đi đến cạnh cầu trượt chơi với Tiểu Nguyệt Nha, đến khi trời gần tối mới dắt tay cô bé về nhà.

Tiểu Nguyệt Nha chơi rất vui vẻ, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười, nên khi Khương Niệm nắm tay cô bé không quá kháng cự.

Khương Niệm hỏi cô bé: "Con chơi vui không?"

Tiểu Nguyệt Nha gật đầu, nhoẻn miệng cười lộ ra hàng răng sữa tinh tế, "Vui lắm ạ."

"Con thích trò nào nhất?"

"Cầu trượt."

Khương Niệm nhỏ giọng nói với Tiểu Nguyệt Nha: "Nếu ngày mai không bận việc gì mẹ lại dẫn con đến chơi cầu trượt."

Tiểu Nguyệt Nha xấu hổ gật đầu, thầm mong ngày mai đến thật mau.

Dưới ánh trăng, Tiểu Nguyệt Nha đi bên cạnh Khương Niệm trên con đường về nhà, càng đi càng gần bỏ lại sau lưng hai hình bóng một cao một thấp chậm rãi bước cạnh nhau.

Trẻ con từ khi sinh ra đã ỷ lại cha mẹ, hơn nữa còn có bệnh hay quên, rất dễ dỗ dành. Khương Niệm cúi đầu nhìn Tiểu Nguyệt Nha đang đi bên cạnh, độ cong khoé miệng cũng chầm chậm tăng lên.

Hai người cứ như vậy chậm rãi về đến nhà, vừa mới tới cửa đã thấy bác chủ trọ mập mạp đang mạnh mẽ đập cửa nhà mình.

Hiện giờ Khương Niệm vẫn chưa lấy được tiền nên có chút chột dạ, nghĩ có nên mang Tiểu Nguyệt Nha ra ngoài chơi tiếp không.

Nhưng nháy mắt đã bị chủ nhà mập mạp phát hiện, "Khương Niệm cô chết ở đâu vậy hả? Nhanh giao tiền thuê nhà ra đây!"