Nổi Đình Nổi Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Nuôi Con

Chương 9: Mẹ ơi, nó hôn con




Nhóm diễn viên chính không làm trò nữa nên những cảnh quay tiếp theo diễn ra rất thuận lợi, sắc mặt đạo diễn Lâm cũng trở nên tốt hơn nhiều.

Sau khi quay xong một cảnh, ông ấy cẩn thận xem lại cảnh quay được ghi lại trên màn hình, kỹ năng diễn xuất của mọi người đều rất tốt. Đặc biệt là diễn viên phụ đóng chung với Trang Tư Nguyệt có đôi mắt rất biết diễn, mặc dù trang điểm không đẹp nhưng khó có thể che giấu được ánh sáng trong đôi mắt.

Đạo diễn Lâm hài lòng gật đầu: "Quay cảnh tiếp theo."

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, sau khi quay xong vài cảnh chính của sáng mai, các diễn viên chính lần lượt rời đi để tham gia sự kiện thảm đỏ ở thành phố S bên cạnh. Những diễn viên phụ còn lại tiếp tục quay các cảnh khác không liên quan đến nhân vật chính.

Phần lớn các cảnh quay của Khương Niệm đều đi sau lưng nữ phản diện, không có nhiều cảnh độc diễn nên sau khi quay xong hai cảnh cô rời khỏi đoàn phim và đưa Tiểu Nguyệt Nha đi chơi.

Dành thời gian bên con cũng là một bài học bắt buộc. Nếu bia đỡ đạn không làm được thì Khương Niệm đành phải học thay cô ta. Sau khi trở về khách sạn, cô thay cho Tiểu Nguyệt Nha chiếc váy nhỏ mua ở chợ đêm hai ngày trước.

Váy là do Tiểu Nguyệt Nha tự tay chọn, là một chiếc váy xòe màu hồng phấn và có một chiếc nơ lớn ở phía trên. Tuy chất lượng không cao nhưng kiểu dáng lại khá thời trang.

Khương Niệm giúp Tiểu Nguyệt Nha thay quần áo xong, lại đeo lên người cô bé một chiếc bình nước nhỏ. Sau đó cô dẫn con gái đến thủy cung cách đó không xa.

Hôm nay là ngày thường nên thủy cung không đông lắm, Khương Niệm dẫn Tiểu Nguyệt Nha thong thả đi dạo từng địa điểm trên bản đồ.

Ở lối vào thủy cung có một bảng chỉ dẫn phổ cập khoa học, trên đó nêu rõ diện tích của thủy cung và các gần 30 vạn loài sinh vật biển, ngoài ra vẫn còn hơn một triệu loài chưa được nêu tên. Hai mẹ con Khương Niệm cùng nhau khám phá hết hơn nghìn loài sinh vật biển ở thủy cung này.

Khương Niệm dẫn Tiểu Nguyệt Nha đến đường ngầm thủy tinh dưới nước để xem những chú cá ngũ sắc.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Nguyệt Nha nhìn thấy những con cá có nhiều màu sắc rực rỡ đến vậy. Đôi mắt cô nhóc mở to như quả chuông chăm chú nhìn bọn chúng: "Con cá này màu đỏ."

"Còn có cả cá màu vàng, màu đỏ và màu trắng nữa." Tiểu Nguyệt Nha dường như đã tìm được cánh cửa dẫn đến một thế giới mới, bé ghé sát người vào tấm kính trong suốt và nhìn những con cá bơi lội quanh bụi san hô, ngạc nhiên đến nỗi không khép được miệng: "Mẹ ơi, bọn chúng đều có màu sắc."

Khương Niệm ừ một tiếng.

Trải qua mấy ngày ở chung, Tiểu Nguyệt Nha không còn sợ hãi Khương Niệm như trước nữa, thậm chí bé còn rất thích gần gũi với cô, nên cũng tự nhiên đặt ra rất nhiều câu hỏi: "Tại sao chúng nó lại có màu sắc vậy ạ?"

Khương Niệm nhìn tấm bảng phổ cập kiến thức bách khoa bên cạnh: "Bởi vì trong cơ thể và vảy cá có tế bào sắc tố nên có thể tạo thành nhiều màu khác nhau như đỏ, vàng, xanh lam..."

Tiểu Nguyệt Nha hoàn toàn chẳng hiểu gì, nhưng bé cảm thấy mẹ mình rất giỏi: "Mẹ giỏi quá đi, cái gì mẹ cũng biết."

Khương Niệm chỉ vào bảng bách khoa bên cạnh: "Ở đây có ghi."

Tiểu Nguyệt Nha vẫn cảm thấy mẹ mình rất giỏi: "Mẹ hiểu được những chữ trên đó nhưng con lại chẳng hiểu nó viết gì cả."

"Đợi đến khi đi nhà trẻ thì con sẽ biết thôi." Khương Niệm muốn giải quyết vấn đề đi nhà trẻ càng sớm càng tốt.

Tiểu Nguyệt Nha nhăn mặt, bé không muốn đi nhà trẻ chút nào: "Mẹ ơi, con có thể không đi được không?"

Khương Niệm hỏi cô bé: "Tại sao con không muốn đi?"

Mấy hôm trước Tiểu Nguyệt Nha nghe thấy chị Viên Viên gọi điện thoại, em trai của chị ấy nói là trường mẫu giáo chẳng vui chút nào, lại còn tốn rất nhiều tiền: "Phải tốn tiền ạ."

"Không sao đâu, mẹ sẽ kiếm tiền nuôi con." Khương Niệm xoa cái đầu nhỏ luôn thích nghĩ ngợi lung tung của Tiểu Nguyệt Nha: "Con đừng lo lắng những điều không cần thiết."

Tiểu Nguyệt Nha nghe mẹ nói vậy thì khuôn mặt đang ủ rũ cũng lộ ra nụ cười: "Con cũng muốn kiếm tiền nuôi mẹ."

Khương Niệm nghe được những lời này cảm thấy rất an ủi: "Được. Mẹ chờ con lớn lên rồi kiếm tiền nuôi mẹ."

Tiểu Nguyệt Nha vui vẻ gật đầu, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào đàn cá: "Mẹ ơi, chúng nó có ngon không ạ?"

Khương Niệm hơi ngơ ngác, chắc là không nhỉ?

"Mẹ cũng không biết nữa, khi nào con đi nhà trẻ thì hỏi cô giáo thử xem?"

Tiểu Nguyệt Nha gật đầu: "Vậy con sẽ hỏi cô giáo sau."

Giáo viên mẫu giáo khóc ròng trong nhà vệ sinh.

Khương Niệm tiếp tục dẫn Tiểu Nguyệt Nha đi về phía trước. Chẳng bao lâu hai mẹ con đã đến bảo tàng sứa mộng mơ. Trong bảo tàng sứa có hơn một trăm loại sứa sinh sống, bao gồm sứa lộn ngược, sứa lòng đỏ trứng, sứa mặt trời, sứa mũ hoa, sứa tầm ma.

Dưới ánh sáng yếu ớt, chúng hiện lên trong hình dáng trong suốt hoặc nhiều màu sắc và nhảy múa theo dòng chảy.

"Đẹp quá." Tiểu Nguyệt Nha ghé sát vào kính ngăn cách xem hình dáng lả lướt của mấy con sứa, vui vẻ vỗ tay: "Mẹ ơi chúng còn đẹp hơn cả mấy con cá vừa nãy nữa."

Bạn nhỏ bên cạnh cũng nói: "Mẹ ơi, chúng nó đẹp quá, chúng ta mang về nhà nuôi đi."

Mẹ của bạn nhỏ đó: "Không được đâu con, chúng nó có độc nên chúng ta không thể mang về nhà được. Nếu chúng ta mà bị nó cắn là phải đến bệnh viện để tiêm đó."

Bạn nhỏ nghe nói phải tiêm thì sợ đến mức từ chối ngay: "Con không muốn tiêm đâu."

Tiểu Nguyệt Nha nghe vậy cũng quay sang hỏi lại Khương Niệm: "Chúng nó có độc thật hả mẹ?"

Khương Niệm gật đầu: "Có độc đấy."

Tiểu Nguyệt Nha không dám đứng sát vào bể kính nữa, vội vàng lùi ra xa vì sợ bị cắn: "Mẹ ơi, tại sao chúng có độc vậy ạ? Nhìn đẹp thế mà sao lại có độc chứ?"

Khương Niệm nghĩ đến một câu thoại: "Thứ càng đẹp thì càng độc, con đừng có sờ lung tung."

"Con không sờ nó đâu." Tiểu Nguyệt Nha trốn ra sau lưng Khương Niệm, dùng sức đẩy cô mau chóng ra khỏi nơi này: "Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này thôi mẹ."

Hai mẹ con nhanh chóng rời khỏi bảo tàng sứa, sau đó lại đi thăm nơi ở của rùa, chim cánh cụt, cá mập trắng và nhiều các loài sinh vật biển khác. Sau vài giờ tham quan, hai mẹ con đều mệt đến mức không đi nổi nữa.

Khương Niệm mua cho Tiểu Nguyệt Nha một gói đồ ăn vặt, sau đó dẫn bé đến hồ cá heo vừa ngồi ăn vừa chờ xem các tiết mục biểu diễn. Hôm nay thủy cung rất ít người nên hai mẹ con chọn hàng ghế đầu tiên.

Đến khi lấp đầy bụng cũng là lúc bắt đầu tiết mục biểu diễn, hai chú cá heo xinh xắn được thả ra và bắt đầu vui vẻ bơi lội trong hồ nước trong xanh.

Huấn luyện viên cá heo xách một chiếc xô từ một phía khác đi đến và thổi còi, hai chú cá heo nghe thấy âm thanh liền bơi tới, ngẩng đầu và cọ vào người huấn luyện viên, động tác rất thân mật chứng tỏ có mối quan hệ rất tốt.

Người huấn luyện viên ném cá trong chiếc xô lên cao, cá heo ngay lập tức bơi đến nhảy nhẹ lên ngậm cá và nuốt chửng mà không cần nhai.

Sau khi nuốt xong chúng lại đến xin huấn luyện viên một ít đồ ăn vặt buổi chiều nhưng huấn luyện viên không cho mà để chúng biểu diễn tiết mục.

Chúng nghe theo tiếng còi của huấn luyện viên và biểu diễn các động tác như nhảy vượt, ca hát, nhảy múa, tâng bóng và phun nước. Tiểu Nguyệt Nha và các bạn nhỏ xem không chớp mắt: "Mẹ nhìn kìa, cá heo biết nhảy múa."

"Cá heo rất thông minh nên có thể chơi với con người." Khương Niệm vừa dứt lời, cá heo đã phun nước chơi đùa với trẻ con làm bọn nhỏ phấn khích hét lên.

"Mẹ ơi, cá heo còn biết phun nước nữa." Tiểu Nguyệt Nha cũng muốn đến chơi với cá heo: "Con cũng muốn đến đó."

"Vậy con phải cẩn thận, đừng làm ướt quần áo nhé." Khương Niệm không mang quần áo dự phòng cho Tiểu Nguyệt Nha, bị ướt sẽ rất phiền phức.

"Dạ." Tiểu Nguyệt Nha thẹn thùng đi đến bên cạnh bể thì dừng lại, không chen vào đám trẻ con mà chỉ đứng ở xa hưng phấn dậm chân. Cá heo đáng yêu quá, bé cũng muốn được sờ cá heo.

Cá heo trong hồ tựa như phát hiện ra một bé gái nhút nhát đứng một mình ở trong góc nên lắc lư cái đuôi bơi nhẹ đến bên, nhẹ nhàng phun một ít nước về phía cô nhóc.

Nước bất ngờ phun lên làm Tiểu Nguyệt Nha sợ hãi lùi về phía sau, nhất thời đứng không vững mà ngã vào vũng nước trên mặt đất khiến chiếc váy bị ướt.

Cô bé hoảng hốt quay đầu lại nhìn mẹ. Bé không cố ý làm bẩn chiếc váy mới.

Khương Niệm vội vàng đỡ bé dậy: "Ngã có đau không?"

Tiểu Nguyệt Nha sờ chiếc váy ẩm ướt, rụt rè xin lỗi: "Con xin lỗi mẹ, con làm ướt váy mất rồi."

"Không sao, chờ một lát là khô ngay." Khương Niệm chỉnh lại váy cho Tiểu Nguyệt Nha, không quá ướt, mặc tạm một lúc là khô.

"Xin lỗi, bạn nhỏ có sao không?" Huấn luyện viên đi tới xin lỗi.

Khương Niệm biết chuyện này không thể trách ai: "Con bé không sao đâu."

"Jack không cố ý đâu, nó chỉ muốn gần gũi với bọn trẻ thôi." Huấn luyện viên giải thích với Khương Niệm, sau đó vỗ nhẹ vào đầu chú cá heo Jack: "Xin lỗi bạn nhỏ đi."

Chú cá heo Jack nằm sát vào cạnh hồ và nức nở vài tiếng như muốn xin lỗi.

Huấn luyện viên nhìn Tiểu Nguyệt Nha: "Jack không cố ý đâu, cháu có thể tha thứ cho nó không?"

Tiểu Nguyệt Nha gật đầu.

Huấn Luyện Viên lại hỏi Tiểu Nguyệt Nha: "Cháu có muốn sờ nó không?"

Tiểu Nguyệt Nha nhìn cá heo trắng mập mạp rồi lại nhìn Khương Niệm: "Mẹ ơi con có thể sờ nó không ạ?"

"Được chứ." Khương Niệm dẫn Tiểu Nguyệt Nha đến gần cá heo và đứng đằng sau bảo vệ, đề phòng bé lại bất cẩn ngã xuống.

Tiểu Nguyệt Nha vươn tay nhỏ định chạm vào cá heo nhưng khi đến gần lại có chút sợ hãi rụt về: "Mẹ ơi nó có cắn con không?"

"Nó không cắn đâu." Khương Niệm duỗi tay sờ đầu cá heo, cảm giác lành lạnh bóng loáng, vô cùng dễ chịu: "Con xem, nó không cắn mẹ."

Tiểu Nguyệt Nha thấy vậy cũng mạnh dạn chạm vào cá heo, khi bàn tay nhỏ còn cách mấy centimet, cá heo Jack đã chủ động trồi lên cọ vào bàn tay nhỏ và thân thiện kêu lên một tiếng.

Tiểu Nguyệt Nha bị cọ thì sửng sốt, đôi mắt đen láy sáng lên, hưng phấn nói: "Con sờ được rồi, con sờ được..."

Khương Niệm cầm điện thoại chụp ảnh cho Tiểu Nguyệt Nha, cô bé cười tươi như hoa, nhìn rất ngoan: "Con tiếp tục chơi với nó một lát đi."

Tiểu Nguyệt Nha tiếp tục sờ nhẹ đầu cá heo và mạnh dạn hỏi: "Xin chào, mình tên là Tiểu Nguyệt Nha, bạn tên là gì?"

Cá heo kêu lên hai tiếng.

Huấn luyện viên ở bên cạnh giải thích: "Nó nói nó tên là Jack."

"Chào Jack." Tiểu Nguyệt Nha vỗ nhẹ đầu cá heo, nói nhỏ: "Tớ tên là Tiểu Nguyệt Nha."

Cá heo có thể cảm nhận được thiện ý của cô bé loài người đáng yêu này, không đợi huấn luyện viên ra lệnh, nó chủ động nổi lên mặt nước và hôn lên môi Tiểu Nguyệt Nha. Một nụ hôn lạnh lẽo lại rắn chắc, pha lẫn chút mềm mại.

Tiểu Nguyệt Nha bị cá heo hôn trộm thì ngây người tại chỗ, hồi lâu mới phản ứng lại, xấu hổ che mặt: "Mẹ ơi, nó hôn con."

Khương Niệm đang chụp ảnh không ngờ đây lại là một con cá heo háo sắc!Cô còn chưa hôn môi Tiểu Nguyệt Nha đâu, bây giờ lại bị con cá heo này vượt mặt. Tức chết mất!