Nói Dối Thành Tính

Chương 22: Im lặng




Tuy Chử Huy không nói gì, nhưng Lý Đài có một linh cảm rằng, một thời gian tới họ sẽ không gặp nhau. Tuy chỉ là một lần gặp gỡ vội vàng nhưng lại khiến cô có một cảm giác an tâm khó hiểu.

Vì vậy, Lý Đài đã ngủ muộn.

Mở mắt ra đã gần 9 giờ, chuông báo thức đã reo bao nhiêu lần không biết nữa.

Quầy tạp hóa mở cửa chưa đến 10 phút, Đinh Hoa Sở đã đến, "Chị cuối cùng cũng mở cửa rồi, em tưởng hôm nay chị với anh Hạo Linh không mở cửa hàng nên đang định nhắn tin hỏi nè."

"Sớm thế à Sở Sở."

"Đây, sữa đậu nành, bánh quẩy của chị và anh Hạo Linh đấy."

"Hôm nay có chuyện vui rồi."

Đinh Hoa Sở có hơi xấu hổ, mặt đỏ bừng nói: "Hôm qua kênh vlog của em đạt 500 người theo dõi rồi."

"Ồ!" Lý Đài vội nuốt miếng bánh quẩy mà nói: "Không tệ nhỉ, mới chỉ nửa tháng thôi mà, từ con số 0 lên đến 500 người theo dõi rồi, giỏi lắm giỏi lắm."

Mặt Đinh Hoa Sở lại càng đỏ hơn, "Không phải do em giỏi, đó là nhờ công anh Hạo Linh, tất cả đều nhờ có anh hướng dẫn tận tình."

"Thì ra là anh ấy thực sự có tài năng này, em cứ chăm chỉ học với anh ấy, 100 ngàn người theo dõi chỉ là chuyện sớm muộn. Nhắc đến mới nhớ, để chị mang bánh quẩy lên cho anh ấy."

Lý Đài đặt bánh quẩy đang ăn xuống, chưa được một lát đã nghe thấy tiếng Đinh Hoa Sở cười khúc khích.

"Lại có chuyện vui nữa à?"

Đinh Hoa Sở đưa điện thoại ra trước mặt Lý Đài, mặt mày rạng rỡ nói: "Chị xem này, đây là mọi người đang khen anh Hạo Linh, nói anh ấy dựng phim giỏi lắm. Chị xem, chị xem, nhiều người khen cảnh chuyển cảnh này lắm, cũng là do anh Hạo Linh dạy em, hôm đó ở trên lầu anh ấy dạy em rất lâu mà em vẫn không quay được, hiệu ứng này là do anh ghép từ nhiều góc quay khác nhau."

"Ừm ừm, cái này trông cũng được đấy."

"Thật sự giỏi quá đi! Nếu em có thể quay được tốt hơn nữa thì sẽ hoàn hảo luôn."

"Lần sau cải thiện hơn là được."

"Còn có người hỏi em cách dựng video, em có nên tag anh Hạo Linh không nhỉ, như vậy sẽ có thêm nhiều người biết đến anh ấy hơn... Không được, còn phải hỏi anh Hạo Linh có muốn không đã, anh ấy đã dậy chưa nhỉ?"

"Chưa đâu."

"Vậy để em trả lời sau đi, nếu sau này họ cũng nhờ anh Hạo Linh dựng video thì anh ấy sẽ có thêm một khách hàng mới."

Lý Đài nhấm nháp miếng bánh quẩy, cố gắng lấy giọng điệu bình thường, vẻ mặt thờ ơ, tình cờ hỏi: "Sở Sở này, em hâm mộ anh Hạo Linh lắm đúng không?"

"Có chứ, anh Hạo Linh giỏi thế..." Nụ cười trên mặt Đinh Hoa Sở đột ngột đông cứng lại, vẻ mặt cố gắng kiềm chế nhưng vẫn bối rối, cô cúi đầu nhìn điện thoại một lúc rồi mới ngẩng lên vẻ mặt thoáng buồn nói với Lý Đài: "Xin lỗi chị, em... em... em không có..."

"Có làm sao, Trương Hạo Linh giỏi thế, em hâm mộ anh ấy cũng là điều rất bình thường mà." Lý Đài dùng khuỷu tay đụng nhẹ cánh tay cô bé, an ủi một cách tuỳ tiện.

"Em, em không có ý muốn chen chân... em, em chỉ là... hơi, nhưng em thực sự..."

"Sở Sở này," Lý Đài ngắt lời Đinh Hoa Sở đang lúng túng, nhìn cô bé rồi nghiêm túc hỏi: "Em nghĩ mối quan hệ của chị và Trương Hạo Linh là gì?"

"Dạ?" Đinh Hoa Sở bị vẻ nghiêm túc của Lý Đài làm bối rối.

"Hoặc nói cách khác, em mong muốn chị và Trương Hạo Linh có mối quan hệ gì?"

"Hai người... không phải là người yêu sao?"

"Em mong muốn chị và Trương Hạo Linh là người yêu à?"

Đinh Hoa Sở đã hoàn toàn bị Lý Đài làm rối trí, "Chị à, em nghe không hiểu chị đang nói gì nữa."

"Chị nói thế này," Lý Đài uống một ngụm sữa đậu nành, dùng giọng điệu thảo luận hỏi, "Bỏ qua những gì em nghe được trước đây, chỉ căn cứ vào thời gian gần đây em tiếp xúc với hai người bọn chị, em nghĩ chị và Trương Hạo Linh có mối quan hệ gì?"

"Mối quan hệ gì?" Đinh Hoa Sở bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc, "Chị và anh Hạo Linh có vẻ không thân mật lắm, nhưng có thể cảm nhận được hai người rất thân thuộc và thoải mái."

"Ừm ừm, còn gì nữa?"

"Hai người có vẻ đã ở bên nhau rất lâu, khi ở cùng nhau thì cư xử như người kia không tồn tại, nhưng lại rõ ràng biết người kia đang ở đâu."

"Ưm..." Lý Đài gãi đầu, "Mô tả hơi sâu đấy, còn gì nữa không?"

"Chính là... chính là..." Đinh Hoa Sở cũng gãi đầu.

"Em đừng ngại ngùng gì, nghĩ sao thì nói vậy, không sao đâu."

Đinh Hoa Sở cẩn thận nói: "Đôi khi em quên mất hai người là người yêu."

Lý Đài thăm dò hỏi: "Em có nghĩ rằng, có khả năng bọn chị thực sự không phải người yêu không?"

"Không phải người yêu?" Đinh Hoa Sở càng thêm bối rối, "Vậy là gì? Anh em?"

Lý Đài im lặng.

"Không đúng, họ hai người khác nhau mà, nếu là anh em thì lúc trước tại sao chị lại nói hai người là người yêu. Vậy... hai người là... bạn bè?"

Lý Đài vẫn im lặng.

Đinh Hoa Sở liếc nhìn lên lầu, nghi ngờ nói: "Bạn bè thân thiết đến như vậy... à?"

Từ lúc Đinh Hoa Sở không lộ ra vẻ vui mừng, Lý Đài đã biết đây không phải một cách giải thích hay để bắt đầu.

Vô số kinh nghiệm trong quá khứ đã dạy cho Lý Đài rằng: không ai có kiên nhẫn để lắng nghe và thực lòng tin vào một câu chuyện dài dòng và khác với đại đa số người.

Và với hai người khác giới thân thiết như vậy, nếu chỉ đơn giản xác định mối quan hệ là "bạn bè", vô hình trung sẽ để lại quá nhiều không gian tưởng tượng, và những tưởng tượng đó không sạch sẽ một chút nào.

Vì vậy Lý Đài nói: "Không phải, chị và Trương Hạo Linh là người yêu."

Lời đã nói ra, bất cứ điều gì thêm vào cũng không thể cứu vãn được bầu không khí đã xuống dốc này. Đinh Hoa Sở căng da đầu ngồi thêm một lúc nữa, rồi tìm một lý do để về nhà.

___

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko