"Alo." Đầu dây bên kia yên tĩnh đến mức không có cả tiếng thở, Trương Hạo Linh nhìn điện thoại rồi lại nói: "Alo, Lý Đài à?"
"Ừm." Tiếng đáp lại rất nhẹ.
"Em làm gì vậy?"
"Không có gì." Lý Đài nhanh chóng đáp lại.
"Em không phải đang đi chơi với bạn sao? Vui không?"
"Khá vui."
Chử Huy ôm Lý Đài từ phía sau, tay luồn vào trong váy, từ từ di chuyển từ đầu gối lên đến giữa hai chân.
Trương Hạo Linh lại hỏi: "Vậy em gọi cho anh làm gì?"
Chử Huy khẽ nói bên tai còn lại: "Nói em nhớ anh ta đi."
Lý Đài nhắm mắt lại hỏi: "Anh đang bận à?"
"Dựng video thôi." Trương Hạo Linh nói một cách lơ đãng, "Sở Sở cứ gọi điện nhắn tin cho anh, anh cũng không biết nói gì với cô bé, hôm nay cửa tiệm tạp hóa cũng không mở."
Xoạch!
Chiếc váy hôm nay cũng chịu chung số phận.
Chử Huy cắn lên chiếc xương sống nhô lên, trừng phạt Lý Đài vì không nghe lời.
"Hả? Tiếng gì vậy?" Trương Hạo Linh chậm nửa nhịp hỏi.
"Không có gì." Lý Đài nghiến răng đáp.
"Ồ." Trương Hạo Linh không để ý nhiều.
Lý Đài co người trước ngực Chử Huy, muốn cuộn mình lại, muốn trượt xuống giường nhưng cánh tay anh lại vắt ngang eo, siết chặt lấy cô, gần như nhấc bổng cô lên.
Chiếc váy rách tuột xuống, Chử Huy sờ đến bầu ngực, xoa nắn mạnh một cái, Lý Đài kìm nén tiếng rên rỉ.
Lần này Trương Hạo Linh lại phản ứng rất nhanh, "Hả? Em nói gì cơ?"
"Không có gì."
"Vậy cúp máy nhé, anh còn đang bận."
Chử Huy nắm ngực ép Lý Đài dựa vào người mình, cắn tai cô thì thầm: "Đừng cúp."
"Anh, đừng cúp."
"Chậc, không có việc gì còn không cho cúp, vậy em nói đi xem nào." Có tiếng động nhẹ, có lẽ là Trương Hạo Linh bật loa ngoài rồi đặt điện thoại lên bàn.
Chử Huy cúi đầu cắn vai Lý Đài, banh chân cô ra, đầu ngón tay cách lớp quần lót trượt trên hoa môi. Anh lại ngậm lấy tai cô, khi ngón tay vén quần lót ra để đi vào, thở dài bên tai cô.
Tiếng thở của người đàn ông nóng bỏng, ẩm ướt và ngón tay xâm nhập lối vào khiến da đầu Lý Đài tê rần, cô nắm chặt điện thoại, suýt nữa thì không kìm được tiếng rên.
Ác quỷ bên tai thì thầm: "Nói chuyện với anh ta đi."
Lý Đài nói đứt quãng: "Nhập... hàng, chưa?"
"Nhập hàng gì? Hôm kia mới nhập rồi mà."
"Ừm."
Lại thêm một ngón tay nữa.
Tuy rất xấu hổ nhưng cảm giác kích thích như vụng trộm này khiến Lý Đài rõ ràng nhạy cảm, ướt át hơn bình thường.
Ngậm vành tai cô, ác quỷ thì thầm: "Hóa ra nhắc đến anh ta cũng khiến em hưng phấn, không chỉ có mình anh."
Lý Đài tối qua còn cảm thấy mình là con thú cái giữa thiên nhiên thì bây giờ cô chính là một dâm phụ không biết xấu hổ. Cô thậm chí còn cảm thấy Trương Hạo Linh nghe thấy được tiếng nước khuấy động ở giữa hai chân mình.
Nhìn thấu ý định của cô, Chử Huy hôn lên má Lý Đài nói: "Tiếp tục nói chuyện đi, nếu em cúp máy, lần sau anh sẽ để anh ta tận mắt nhìn thấy bộ dạng này của em."
Nắm chặt điện thoại, Lý Đài ngửa đầu nhắm mắt lại, khóe mắt có nước mắt chảy ra, không rõ là vì xấu hổ hay vì dục vọng.
Cô hỏi: "Dạo này anh thế nào?"
Trương Hạo Linh sững người một chút rồi nói: "Dạo này thế nào là sao, đây là kiểu nói chuyện gì vậy, tối nay em rất lạ đấy, rốt cuộc là làm sao?"
"Không sao cả."
"Em không khỏe à?"
Ác quỷ vẫn đang được đằng chân lân đằng đầu, "Nói cho anh ta biết đi, tại sao em lại không khỏe?"
Nếu Lý Đài và Trương Hạo Linh là người yêu, Chử Huy làm vậy có thể sỉ nhục Trương Hạo Linh, coi như về tình có thể tha thứ. Nhưng Lý Đài đã giải thích rồi, Trương Hạo Linh là người nhà của cô, tại sao lại bắt cô phải như vậy trước mặt người nhà mình?
Lý Đài kiên quyết cúp máy, tay kia ném điện thoại đi thật xa, kéo bàn tay đang ở giữa hai chân mình lên cắn mạnh một cái, gầm lên: "Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"
Chử Huy cưỡng ép ấn cô trở lại lòng mình, "Không phải em nói sao, nhắc đến Trương Hạo Linh mới khiến anh hưng phấn, vậy thì để anh ta giúp anh trợ hứng một chút."
Hít thở sâu vài hơi, Lý Đài lạnh lùng nói: "Anh cứ để Trương Hạo Linh về ngồi tù đi, nếu không hài lòng thì bắt em đi tù luôn cũng được, hoặc trực tiếp bắn chết cả hai chúng em, tùy anh muốn vui vẻ thế nào cũng được."
Trong mắt Chử Huy là nỗi tức giận hận không thể bốc cháy.
Chính Lý Đài đâm một cái gai vào trong lòng anh, khiến anh khó chịu, còn muốn qua loa vài câu đã coi như chuyện chưa từng xảy ra.
Giờ cô đổi gai thành dao, không chỉ muốn Chử Huy khó chịu, còn muốn anh luôn phải nhìn. Nhìn xem anh vì sao khó chịu, nhìn khi anh khó chịu, cô và Trương Hạo Linh vượt qua gian khổ đến hạnh phúc, sống một cuộc sống sung túc.
Thậm chí còn ngạo nghễ chỉ trích anh độc đoán vô lý, ỷ thế hiếp người.
Người phụ nữ này thực sự quá đáng lắm rồi.
"Vậy tối nay em hãy làm anh vui vẻ đi."
Chử Huy đem cổ Lý Đài ấn xuống giường, kéo hai chân cô gập lên trước ngực, vỗ một cái vào mông, "Ôm cho chặt vào."
Nơi giữa hai chân hoàn toàn lộ ra trước mắt anh, huyệt nhỏ nhìn dâm đãng không thể chịu nổi, Chử Huy lộ rõ vẻ hung tợn, trong mắt là dục vọng lẫn lộn với lửa giận, như con thú dữ đang thèm thuồng.
"Ướt thế này."
Anh dùng ngón tay vân vê cánh hoa, tách ra, nhìn kỹ lưỡng thịt non bên trong mềm mại, đỏ au yêu kiều, đang hơi mở hơi khép, vừa như cầu xin tha thứ, lại như mời gọi.
Ngón tay anh vỗ nhẹ lên hoa môi.
"A~" Lý Đài run lẩy bẩy, rên dài một tiếng.
"Đồ dâm đãng."
Bàn tay bao lấy hoa môi, lòng bàn tay dùng sức xoa nắn, vết chai thô ráp cọ lên chỗ mềm mại, nói đau không đau, nói ngứa không ngứa, lại xoa ra một mảng ướt đẫm, trơn tuột đến mức anh không kẹp được cánh hoa.
Lý Đài càng căng cứng cơ thể càng run mạnh.
Chử Huy cười khẩy, "Lắc mông làm gì?"
Lý Đài ấn cơ thể vào giường, cố gắng kiềm chế bản thân hơn.
Chử Huy cố tình kéo cô dậy, chậm rãi bôi thứ nước ướt át trên tay lên mông cô rồi ra lệnh: "Lắc nữa đi."
Ngay cả Phật đất cũng phải có ba phần tức giận, Lý Đài cứ không chịu cử động.
Bốp! Bốp! Bốp!
Đỉnh mông sau đó nhanh chóng từ màu mật ong nhạt ban đầu chuyển thành màu mật ong đỏ thẫm, thơm ngát mùi hương.
Bàn tay lại nắm lấy hoa môi, Chử Huy từ từ xoa nắn, chậm rãi nói: "Không lắc thì lần sau đánh chỗ này."
Lý Đài cứng đờ lắc mạnh mông sang trái rồi lại sang phải như một con robot bị rỉ sét.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Chử Huy vẫn hài lòng mà cười ra thành tiếng, "Đúng là đồ dâm đãng."
Anh cởi quần lót, giải phóng dương v*t, hạ hông đâm thẳng vào cơ thể cô.
Lối đi ấm áp chặt chẽ đến không tưởng tượng nổi, thịt mềm ngay lập tức bám chặt lấy.
Như có trí nhớ của cơ bắp, Lý Đài thở dốc, ngửa đầu, ưỡn eo, dang chân đón nhận Chử Huy.
Sau khi mạnh mẽ va chạm vài cái, Chử Huy cúi người hôn lấy Lý Đài.
Hai người lập tức giống như mọi lần trước, hôn sâu, ôm chặt, đắm chìm trong khoái cảm giao hoan.
Lý Đài luôn là người cầu xin tha trước, cô đẩy Chử Huy ra, quay đầu thở hổn hển.
Chử Huy ngồi thẳng dậy, vừa va chạm vừa dùng sức xoa nắn bầu ngực đang nhô lên, anh muốn xoa đến rách da thịt, xem bên trong rốt cuộc là một trái tim sắt đá như thế nào.
Ngón tay và ga giường quấn vào nhau, tiếng rên rỉ của Lý Đài không theo kịp tần suất va chạm, dục vọng và Chử Huy đều không quan tâm đến sinh mạng của cô, cứ thế trào dâng, cuồn cuộn đi qua.
Bụng dưới bị bàn tay ấn xuống, dưới lớp da bụng mỏng, Chử Huy có thể cảm nhận được quỹ đạo vận động của mình, anh dùng sức thêm chút nữa, lối đi rõ ràng sẽ siết chặt.
Lý Đài há miệng rồi lại bị khoái cảm nghẹn đến không phát ra tiếng.
Đêm nay, có quá nhiều dục vọng, cũng quá nhiều sự xấu hổ, nhiều đến mức làm mờ đi hình ảnh của Chử Huy trong lòng cô trước đây.
___
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko