Nỗi Khổ Của Người Có Tiền, Cậu Không Hiểu Đâu

Chương 3: Anh Tó độc mồm!




Độc giả nhỏ không khỏi đau lòng!

Cô biết Mẫn Ô là một tác giả chuyên nghiệp, làm việc không lương cũng chả có bảo hiểm năm loại cộng tiền quỹ nhà ở(*) gì đó. Chỉ dựa vào viết văn kiếm sống qua ngày, đói hay no mặc số trời nên khi nhìn thấy cơ hội bán bản quyền chắc hẳn sẽ động lòng.

Không chỉ vì lấy một khoản phí bản quyền, mà còn tự tin trong lòng rằng ba năm ko làm, đã làm thì tồn tại ba năm(*). Và còn để nhìn thấy tác phẩm mình sáng tác ra có thể phát hành theo một hình thức khác, làm cháy lên niềm mơ ước thuở bé.

(Ý chỉ sự thành công)

Nhưng đời đâu như là mơ! Đám tư bản đó thật sự không phải người!

Có rất ít nhà sản xuất để ý tới cảm nhận của tác giả, chỉ cần mua IP(*) về để biên kịch sửa mới là con đường đúng đắn! Ai quan tâm người yêu sách sẽ có suy nghĩ gì về nhân vật thế nào chứ?

*intellectual property: quyền sở hữu trí tuệ về văn học, nghệ thuật….

Ai lại quan tâm vai chính Thời Nguyên Nhậm là học giả hay nông dân, chỉ cần mua bản quyền về sửa cái là coi như xong chuyện. Mẹ ơi, đến biên kịch còn chê đây này! Gì? Đây là tiểu thuyết mạng dung tục chứ gì, xóa xóa sửa sửa thêm tình tiết!

Thời Nguyện Nhậm nhảy xuống nước là vì cứu trẻ con hả? Đổi thành cứu thiên kim nhà giàu!

Vì luật pháp mà cãi lại triều đình á? Thế đổi thành vì xin cưới trưởng công chúa mà tranh chấp với hoàng đế!

Lời thoại ở trong hội thơ văn cũng quá dài ư? Cắt bớt! Cắt bớt!

Lời thoại thường ngày cũng không ít nhỉ? Xóa! Xóa! Đổi lại thành anh một câu, tôi một câu qua lại như thế mới được chứ. Nếu không thì Mã Hiên Hạo sao mà thuộc được. Thêm vào một số lời thoại đơn giản, kiểu như “Tôi ổn”, “Tôi rất vui vẻ”, còn không nhớ lời thoại nữa thì mới lồng tiếng được chứ.

Nhìn trailer như vậy, fan truyện xem xong không phải chết ngất luôn sao?

[ Ô Ô, em thực sự rất thích Tiểu Thời đó, hu hu hu! Minh Đường là tiểu thuyết mà mỗi ngày em đều cắm mặt xem chương mới, Tiểu Thời là chàng trai mà em tận mắt nhìn ảnh lớn lên qua từng ngày! Nhưng Trailer như đầu độc người ta vậy, Mã Hiên Hạo hoàn toàn không phải Tiểu Thời. Anh ta là con heo! ]

Độc giả nhỏ vừa dứt câu, giây sau đại thần trả về một dòng chữ “hu hu hu” yếu ớt.

Sao mà không biết được cơ chứ! Mã Hiên Hạo và Tiểu Thời hoàn toàn không hợp nhau. Nhưng ai bảo người ta là diễn viên lưu lượng mà tư bản nâng đỡ chứ? Người ta không chỉ có thể ghét bỏ Tiểu Thời, mà còn có thể diễn Tiểu Thời, có thể diễn Tiểu Thời kiếm tiền xong bỏ mặc Tiểu Thời.

Độc giả nhỏ cũng thở dài.

Nhân vật chính là đứa con tinh thần của Mẫn Ô, chắc bây giờ đại thần cũng đang rất đau lòng. Độc giả nhỏ cố nén đau thương trong lòng mình đi an ủi đại thần Mẫn Ô.

[ Không sao cả Ô Ô, ngài cứ yên tâm chuẩn bị truyện mới đi, đừng để ý nữa! Cùng lắm thì sau khi phát sóng chúng ta không xem là được! ]

Bên phía Mẫn Ô lát sau mới trả lời.

[ Cảm ơn bảo bối, Ô Ô biết rồi! Nhớ đợi tôi nhé! ]

Chỉ nói mỗi câu này, còn về đợi cái gì thì không nói tiếp nữa.

Ninh Triều bỏ điện thoại xuống, mở máy tính lên, kéo tủ ngăn ra, tìm trong đống bàn phím rời một bộ có đèn màu xám trắng.

Sờ sờ một hồi, tâm trạng tốt lên hẳn hoi. Bé cưng! Đêm nay tới cưng lên sàn đấy!

Hắn cắm bàn phím rồi khởi động máy, mở phần mềm gõ chữ ra.

Minh Đường là cuốn tiểu thuyết hắn rất thích, Mẫn Ô cũng là một acc clone yêu thích nhất của hắn.

Ở nam tần hắn cũng có acc clone, nhưng độc giả ở nam tần mỗi ngày đều hỏi thăm “Chương mới đâu?”, “Thằng chó mày lại lười biếng nữa!”, “Tại sao chỉ có mười chương vậy, hôm nay chưa ăn cơm à?”

Làm hắn vừa kiếm tiền vừa vò đầu bứt tóc.

Cảm giác cứ như mỗi lần ngồi gõ chữ thì luôn có một anh trai cao to lực lưỡng đứng kề bên cạnh, còn cực kỳ thô lỗ dùng một xấp nhân dân tệ không ngừng ném lên mặt hắn.

Hơn nữa là độc giả bên nam tần luôn nuôi chí làm bố hắn.

“Con trai ngoan, hôm nay có thể thêm ba chương không?”, “Không có à?”, “Lần sau nhớ phải có nhé.” Đều như thế!

Nhưng khu bình luận của Mẫn Ô thì khác. Phải nói là rất đáng yêu!

Có người bắt lỗi giúp tác giả, có người thảo luận chi tiết về cốt truyện, có người làm tiểu kịch trường, có người mỗi ngày xem xong chương mới thì hít Tiểu Thời như hít mèo, hít Tiểu Thời lại quay sang hít Ô Ô.

Đến cả có một lần hắn gõ nhầm “sợi tóc”(fasi) thành “Fans” (fensi) - Dưới ánh mặt trời, fans màu đen bay bay trong gió” – Độc giả cũng đều cười ha ha ha, sau đó ăn ý mà làm như không hề có ra chuyện gì, chỉ lén lút nói “Ô Ô đáng yêu quá, Ô Ô gõ nhầm”.

Nếu đây là acc clone ở nam tần kia thì chắc chắn độc giả sẽ không bao giờ nói như vậy!

Không có năm chương thì mi đừng hòng coi như chưa từng có chuyện gì. Mi đăng mười chương tụi này còn có thể làm thủy quân cho mi! Cái gì mà fans, fans nhìn fans má nó đau mắt quá!

Tóm lại, Mẫn Ô là acc clone hắn yêu nhất, 《Minh Đường》 là tác phẩm hắn rất thích và cũng rất thích những độc giả cực cute phô mai que nhà mình.

Tư bản có thể không quan tâm IP, không quan tâm Thời Nguyên Nhậm từ một chàng trai nhà nông từng bước, từng bước khó khăn vào triều chính. Không quan tâm khoảng thời gian mỗi ngày ra một chương dài 9000 chữ của Mẫn Ô suốt năm rưỡi qua, không quan tâm những độc giả nhìn Thời Nguyên Nhậm từ thuở bé con dần lớn lên thành đại thần thanh liêm, kiến công lập nghiệp.

Không quan tâm đến sở thích và tình yêu, không quan tâm đến tình bạn và trưởng thành.

Nhưng Ninh Triều quan tâm.

Ninh Triều gõ bàn phím đến mê mệt, tốc độ đánh máy của hắn không chậm 6000 chữ/ một giờ. Nếu so sánh với những tác giả đánh máy quanh năm suốt tháng, đến mức trên ngón tay có vết chai thì tất nhiên không tính là nhanh, nhưng cũng chẳng chậm.

Khoảng bốn tiếng trôi qua, sau khi viết và sửa chữa trau chuốt xong thì trời cũng vừa chập tối.

Ninh Triều click mở Weibo của Mẫn Ô, thẳng tay đăng phiên ngoại gần 20000 chữ này lên.

Lúc 《Minh Đường》 kết thúc, Thời Nguyên Nhậm hãy còn trẻ, khí phách vẫn còn hăng hái, còn rất nhiều chuyện quan trọng chờ hắn làm. Chương kết thúc dừng ở giây phút cảm xúc mênh mông trong lòng hắn.

Độc giả có thể nhìn thấy ước mơ và hoài bão trong lòng hắn, có thể thấy tương lai tốt đẹp của hắn. Biết được đứa trẻ bọn họ nhìn thấy nay lớn lên đã công thành danh toại nhưng vẫn giữ tấm lòng son.

Bọn họ đã đi hết chặng đường 《Minh Đường》, đi cùng Tiểu Thời qua thuở ấu thơ và thời niên thiếu. Mà phiên ngoại 20000 chữ này, không tàn nhẫn viết về cái chết của Thời Nguyện Nhậm nhưng lại viết về dòng thời gian ngàn năm sau.

Một thế giới sau này có Thời Nguyên Nhậm.

Tiểu Thời rồi cũng sẽ già đi, không thể mãi là Tiểu Thời. Mặc dù Tiểu Thời có già rồi chết đi nữa thì mọi người cũng không muốn gọi hắn là Lão Thời. Thời Nguyên Nhậm trở thành cái tên trong sách giáo khoa lịch sử, giám sát vận chuyển, điều tra tham nhũng, nâng cao địa vị của phụ nữ, hắn đã làm được rất nhiều chuyện.

Phiên ngoại của Mẫn Ô đã nâng Thời Nguyện Nhậm lên một địa vị rất cao. Sau khi xem xong phiên ngoại, độc giả chỉ cảm thấy mình như đang bước qua cuộc đời rất nhiều trắc trở, gian nan mà đầy nhiệt huyết của Thời Nguyên Nhậm vậy.

Có một chút tiếc nuối nhưng vô cùng cảm động, cốt cách thanh cao và văn nhân tạo thành khí tiết anh hùng. Và dù có như thế nào, Tiểu Thời vẫn là Tiểu Thời.

Mãi mãi là Tiểu Thời của bọn họ.

[ Ô Ô thật sự viết phiên ngoại rồi! Hu hu! Trời ơi, Tiểu Thời! Tiểu Thời là nam chính cổ trang mà tui thích nhất, đối xử bao dung với anh chị em, hiếu thuận với cha mẹ, trưởng bối, không đầu cơ trục lợi, không thẹn với lòng, thiếu niên luôn giữ tấm lòng dũng cảm cứng cỏi, tui iu anh ấy quá aaa! Hu hu hu! ]

[ Tui khóc rồi đây nè, Thời Nguyên Nhậm tốt như vậy, mà Mã Hiên Hạo diễn thành cái gì vậy trời?? Lúc Mã Hiên Hạo bận bịu khoe giàu vớt tiền tẩy trắng, Tiểu Thời người ta đã dẫn theo cả nhà vào kinh rồi!! ]

[Tiểu Thời, hu hu hu, ánh trăng sáng trong lòng tui trời ơi! Lòng tui đau quá đi Ô Ô, tôi cũng thương Ô Ô lắm luôn á! Trời má, phim truyền hình làm cái kiểu gì thế không biết! Tiểu Thời của chúng ta thế này mà không đáng có một đoàn cải biên tốt à??]

[Chắc chắn không phải tự nhiên mà Mẫn Ô lại muốn viết phiên ngoại là viết đâu, nhất định là bị chuyện trailer tác động tới rồi. Cho nên mới viết phiên ngoại cho mọi người! 《Minh Đường》 đã kết thúc rồi! Tiểu Thời vĩnh viễn là Tiểu Thời của chúng ta.]

[Đúng thế! Tôi không bao giờ thừa nhận Mã Hiên Hạo đâu! Hủy nguyên tác ư? Đừng có mà mơ! 《Minh Đường》 vẫn ở đấy, hắn không thể nào hủy được! Lấy thời gian mắng hắn tui thà đi làm nũng với Ô Ô còn hơn. Ô Ô của chúng ta là một người mềm lòng, tôi mà làm nũng nhiều thì chắc cô ấy sẽ viết thêm phiên ngoại cho tuiiii hehe!]

Ninh Triều viết xong phiên ngoại, lướt đọc bình luận, tâm trạng đỡ hơn rất nhiều.

Nhưng vẫn còn ấm ức lắm.

Giống như lần trước hắn đã nói với mẹ, hắn viết một năm rưỡi, một ngày 9000 chữ! Cẩn thận chưa bao giờ quên đăng chương mới! Cuối cùng vô cùng phấn khởi mà bán bản quyền 200 vạn!

Nhưng Mã Hiên Hạo vào tổ vỏn vẹn chỉ có 35 ngày, cát xê nhận 5600 vạn?!?

Đều là kiếm tiền nhưng sao hắn lại dám kiêu ngạo như thế? Sao hắn có thể kiếm tiền dễ dàng như vậy? Chỉ dựa vào khuôn mặt đơ như tượng sáp đó à? Chỉ dựa vào việc được người nâng đỡ?

Ninh Triều rất tức giận, log out khỏi tài khoản Mẫn Ô, log in tài khoản phụ khác là một blogger chuyên review phim, là chó hoang đứt xích không quay đầu lại, giang hồ xưng là Anh Tó.

Cái miệng độc của Anh Tó, từ bé đến lớn ai đã từng bị mắng rồi đều sẽ được lĩnh hội một lần. Phim rác cứ chiếu còn Anh Tó thì cứ mắng, tất nhiên Anh Tó cũng bị fans của những diễn viên ấy mắng suốt.

Nhưng anh ấy rất lấy làm vui.

Thì ra trên thế giới này, việc sung sướng hơn kiếm tiền chính là vừa có thể khẩu nghiệp vừa có thể kiếm tiền.