Nỗi Khổ Trong Lòng Beta (Beta Hắn Trong Lòng Khổ)

Chương 1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1.

Đồng Tiểu Đồng là một tiểu Beta, mở một nhà trọ thú cưng, giúp đỡ những vị khách không có thời gian rảnh chăm sóc vật nuôi của họ. Đồng Tiểu Đồng lớn lên trông rất đoan chính, làm việc cẩn thận, khách hàng đều rất yên tâm gửi nuôi thú cưng của mình tại cửa tiệm của cậu.

Danh tiếng của nhà trọ thú cưng dần dần được lan rộng, việc làm ăn đi vào quỹ đạo, Đồng Tiểu Đồng vui vẻ hơn, nhưng mà cậu vẫn có một chút tiếc nuối.

Mùa xuân đến rồi, mèo đều phát tình, nhưng đến lúc nào cậu mới có thể tìm được một anh người yêu cao to đẹp trai đây?

2.

Một người đàn ông vừa cao lớn vừa đẹp trai xuất hiện.

Anh nuôi một chú chó Husky, công việc rất bận rộn, thường xuyên đi công tác, nên thời điểm phải đi công tác, anh hay đem Husky gửi tại cửa tiệm.

3.

Bởi vì vị khách này thường xuyên đến cửa tiệm, Đồng Tiểu Đồng vốn tim đập bình bịch liên tục, vui sướng nhảy dựng lên như nai con.

Nhân cơ hội trò chuyện về thú nuôi, cậu đã moi được tên của vị khách đẹp trai cao lớn này.

Địch Quần.

Thuận tiện cũng biết được tên của chú chó Husky kia, gọi là Elizabeth.

Không hổ là chó do nam thần nuôi, vừa nghe thấy liền biết là nữ vương của loài chó.

“Em nói xem có phải ảnh thầm mến anh hay không?” Đồng Tiểu Đồng lý trí phân tích, “Nào có người luôn luôn đi công tác? Rõ ràng là coi trọng khuôn mặt xinh đẹp của anh rồi.”

Nhân viên cửa tiệm A Nhân: “Đừng nói kiểu giống như anh có những thứ này.”

Đồng Tiểu Đồng: “Tháng này giảm phân nửa tiền thưởng.”

A Nhân đặc biệt thành khẩn nói: “Anh nghe em nói xong đã, anh làm sao có thể dùng những từ nông cạn như thế để hình dung chính mình? Khuôn mặt xinh đẹp là để hình dung người phàm, nhưng mà ông chủ, anh đã hơn hẳn người cõi trên rồi.”

Đồng Tiểu Đồng buồn bực: “Nói như vậy anh là hậu duệ Nữ Oa à.”

A Nhân: “Nhất định rồi, hoàn toàn khác với người thường được nặn từ bùn đất, nếu không thì làm sao một chút mùi cũng đều không có chứ?”

Đồng Tiểu Đồng trầm mặc.

Cậu là một Beta không có chất dẫn dụ nha.

Địch Quần là Alpha, mà CP của Alpha luôn luôn là Omega tản ra các loại hương vị mê người.

A Nhân: “Quản lý, Beta và Alpha không có tiền đồ đâu, anh nghĩ thoáng chút.”

Đồng Tiểu Đồng cảm động gật đầu: “Tiền thưởng tháng này không có nghen.”

“…” A Nhân vô cùng đau đớn, “Em cũng là vì muốn tốt cho ông chủ thôi.”

Đồng Tiểu Đồng cũng vô cùng đau đớn: “Anh cũng là vì muốn tốt cho em thôi, mỗi lần phát tiền thưởng xong em ngay lập tức đi ăn chơi, cẩn thận mài sắt nên kim!”

A Nhân vừa sợ vừa giận: “Anh anh anh anh anh…”

Đồng Tiểu Đồng vô tội: “Đây là lời khuyên của một người trưởng thành.”

“Anh có nói lung tung với Tiểu Mỹ không đấy, em có tiền cũng chỉ đi quán bar uống vài ly lúc rảnh mà thôi!” A Nhân khẩn trương hỏi, vừa hùng hồn giải thích đầy lý lẽ như vậy.

Đồng Tiểu Đồng cười hì hì: “À à, chỉ là uống vài ly. Quán bar có nhiều Omega hay không?”

A Nhân: “Làm gì có Omega nào sẽ đi quán bar!”

Đồng Tiểu Đồng: “Quan sát rất kỹ lưỡng nha.”

A Nhân hỏi lại: “Anh làm thế nào biết em đi bar?”

Đồng Tiểu Đồng: “Anh có con mắt thứ ba.”

A Nhân: “Thật hả, để em xem xem ở chỗ nào.”

A Nhân nhào lên bắt Đồng Tiểu Đồng, cù lét thắt lưng của cậu, eo của Đồng Tiểu Đồng là cấm khu, cậu nhất thời hét rầm lên.

A Nhân cười “hắc hắc”, chà chà tay, đang hoàn toàn đắc ý, bỗng nhiên bị người xách lên.

Vị khách cao lớn lại đẹp trai nhăn mi trừng A Nhân một cái, nâng Đồng Tiểu Đồng đang cười quỳ rạp trên đất dậy.

Nét đỏ trên mặt của Đồng Tiểu Đồng vừa lui, lập tức quay trở lại.

“Địch tiên sinh, anh đến đón Elizabeth sao?”

Địch Quần: “Không, nhìn nó một chút rồi đi.”

“Đi theo tôi.” Đồng Tiểu Đồng len lén xoa xoa mặt, khiến cho nhiệt độ trên mặt mình giảm xuống một chút.

Địch Quần cùng Đồng Tiểu Đồng đi về trước, liếc mắt nhìn A Nhân. Chân A Nhân mềm nhũn.

Trong nháy mắt kia, tiết tố lạnh như băng của Alpha đàn áp cậu ta, khiến cậu ta gần như không thể thở nổi.

4.

Địch Quần lại đi công tác, Đồng Tiểu Đồng liên tiếp nửa tháng không được gặp soái ca, cảm thấy vô cùng trống rỗng.

“Tối nay anh em mình đi quán bar high một bữa đi.” Đồng Tiểu Đồng đề nghị với A Nhân.

Thanh niên nghiêm túc A Nhân: “Em là loại người thích đi quẩy sao!”

Đồng Tiểu Đồng: “Ông chủ anh đây bao.”

A Nhân: “Nhất định rồi. Chúng ta đi một tí đi.”

5.

Đến quán bar săn trai săn gái không thiếu, nhưng đại bộ phận đều là tình một đêm. Đồng Tiểu Đồng cùng A Nhân ngồi trong một góc, uống một ngụm rượu RIO.

*RIO là một loại rượu cocktail có nồng độ cồn thấp, dịu nhẹ, không gây say.

chapter content


A Nhân khinh bỉ: “Này có thể tính là uống rượu sao?”

Vẻ mặt Đồng Tiểu Đồng đau khổ: “Uống rượu có cái gì ngon!”

A Nhân là một tên ghiền rượu, tiền tiêu vặt mỗi tháng đều dùng để uống rượu. Vì cái này nên Tiểu Mỹ đã từng truy sát đến tận trong cửa tiệm.

A Nhân lắc lư chất lỏng vàng óng ánh trong ly, ợ một hơi: “Ông chủ, anh còn trẻ nha.”

Đồng Tiểu Đồng đập cậu ta một cái, đứng dậy đi toalet.

Đi WC xong rồi đi ra, có một người đàn ông nghiêng ngả lảo đảo vọt vào, ôm bồn cầu nôn một trận như điên, trong phòng vệ sinh nhất trời tràn ngập một mùi hôi rình.

Đồng thời lại có một mùi hương lạnh ngắt của Alpha tiết tố.

Đồng Tiểu Đồng che mũi, vội vàng muốn đi, lại bị người ôm chặt thắt lưng một phen: “Đừng đi, đừng rời bỏ tôi.”

6.

Đồng Tiểu Đồng đau đầu nhìn vật trang sức đang quấn lên chân mình, chỉ huy A Nhân: “Mau lôi anh ta đi coi.”

Ánh mắt A Nhân rã rời: “Anh anh nói cái gì?”

Đồng Tiểu Đồng bình tĩnh nói: “Không lại đây thì tiền thưởng của em bay mất đấy.”

A Nhân run lên, tinh thần lập tức phấn chấn xông đến, hì hục kéo người đàn ông kia ra.

Một lát sau.

A Nhân thở hổn hển như trâu ngồi trên đất: “Ông chủ em cố hết sức rồi.”

So với Alpha trưởng thành, khí lực của Beta quả thật là quá nhỏ.

Hai người ấp a ấp úng nửa ngày, cũng không có biện pháp hất miếng kẹo da trâu này đi.

Đồng Tiểu Đồng không thể làm gì khác hơn là kéo tên này trở về nhà, để bù đắp tổn thất, cậu lấy thẻ tín dụng từ trong ví tiền của hắn ta thanh toán chầu nhậu này.

7.

Chương Hạo say rượu tỉnh lại, đầu đau muốn nứt, mới giật giật, phát hiện trong lòng mình đang ôm một nam nhân.

Hắn lập tức thanh tỉnh, buông tay ra, thối lui một khoảng thật xa.

Đồng Tiểu Đồng bị động tĩnh của hắn làm cho giật mình tỉnh giấc, cậu trợn mắt, bực mình nói: “Tỉnh rồi thì làm ơn đi về giùm cho, phí tá túc tôi đã quẹt thẻ của anh rồi, ra khỏi nhà đừng quên khóa cửa.”

Miễn cưỡng nói xong lại lăn ra ngủ như chết.

Không quản là ai, chiếu cố một con ma men cả đêm thì tâm trạng không thể nào vui vẻ được.

Chương Hạo chán ghét nhíu mày, đứng dậy nhặt áo, lại phát hiện cái áo nhăn nhúm bị ném xuống đất toát ra một mùi hôi rình.

Chương Hạo: “Này, làm sao mà mặc được?”

Đồng Tiểu Đồng: “zzZZZ”

Chương Hạo túm vai cậu lắc lắc, Đồng Tiểu Đồng nổi giận, giơ tay cho hắn một cái tát.

Chương Hạo che mặt không tin nổi: “Cậu đánh tôi?”

Đồng Tiểu Đồng còn ngái ngủ: “Anh là ai?”

Chương Hạo khinh bỉ: “Phí tá túc cậu đã tự giác cầm, còn hỏi tôi là ai?”

Chuông cửa vang lên, Đồng Tiểu Đồng ngáp to đi mở cửa, Chương Hạo theo sau.

“Đưa áo của tôi đi giặt giùm.” Hắn nói, “Người như cậu, hẳn là rất biết cách chiều khách đi.”

Đồng Tiểu Đồng không hiểu ra sao: “Quần áo của anh liên quan gì đến tôi, đừng có mà đòi hỏi, mau mau đi đi.” Nói rồi mở cửa, một khuôn mặt đẹp trai đột ngột xuất hiện trong mắt Đồng Tiểu Đồng.

Địch Quần: “…”

Đồng Tiểu Đồng lập tức tỉnh ngủ, muốn khóc chảy nước mắt, mẹ ơi cậu còn chưa rửa mặt chưa đánh răng, tóc tai bù xù giống như ổ gà, cứ như vậy mà gặp nam thần.

Chương Hạo nhìn thoáng qua Địch Quần: “Giao hàng?”

Trên tay Địch Quần mang theo điểm tâm.

Địch Quần nhìn thoáng qua nửa người trên đang cởi trần của Chương Hạo, lại nhìn thoáng qua quần áo có nhiều nếp nhăn trên người Đồng Tiểu Đồng.

Đồng Tiểu Đồng: “!”

Đồng Tiểu Đồng: “Địch tiên sinh, sao anh lại đến đây, mau vào trong ngồi.”

“Tôi thấy cửa tiệm của cậu không mở cửa nên đến, địa chỉ là cậu đưa tôi.” Địch Quần nói, “Tưởng cậu sinh bệnh.”

Anh nhìn lướt qua Chương Hạo, ánh mắt không cần nói cũng biết.

Đồng Tiểu Đồng nhìn thoáng qua Chương Hạo ở kia, thiếu chút nữa ngất xỉu, cái bộ dạng để nửa thân trần này, rõ ràng giống như dáng vẻ sau khi ấy ấy đó!

Đồng Tiểu Đồng: “Anh như thế nào còn chưa đi?!”

Chương Hạo cầm trên tay cái áo nhăn nhúm, cười lạnh: “Gấp gáp tiếp đón khách tiếp theo đến như vậy?”

Sắc mặt Địch Quần hòa hoãn lại: “Anh ta cũng là khách của cửa tiệm?”

Chương Hạo: “?”

Đồng Tiểu Đồng bóp trán.

8.

Đồng Tiểu Đồng đem chuyện tối hôm qua Chương Hạo quấn lấy cậu về đến nhà như thế nào kể ra. Chương Hạo mặt lạnh nói không có khả năng, Đồng Tiểu Đồng đưa video quay lại cho hắn xem.

Đừng tưởng cậu ngốc nha, nhất định phải bảo tồn chứng cứ, nếu không gặp phải mấy tên giả vờ rồi ăn vạ thì phải làm sao đây.

Chương Hạo nhìn đoạn video kia, sắc mặt càng thối.

“Nếu là hiểu lầm, để tôi đưa anh ta đi.” Địch Quần nói, “Đi thôi, Chương tiên sinh.”

9.

Đồng Tiểu Đồng đợi nửa ngày, Địch Quần mới trở về.

Đồng Tiểu Đồng bày điểm tâm ra, cảm động nói: “Địch tiên sinh, anh thật sự là người tốt.”

Địch Quần nhìn bộ dạng tinh thần sáng láng của cậu, nghiêm khắc nói: “Cậu vẫn đều không có ý thức an toàn như vậy sao? Nhỡ như người kia có ý đồ xấu, cậu cảm thấy có thể phản kháng lại anh ta không?”

Đồng Tiểu Đồng ngoan ngoãn chịu thụ huấn, nhỏ giọng bác bỏ: “Tôi nhìn chứng minh thư của anh ta rồi, cũng đi baidu anh ta, anh ta là một tên tổng tài mà.”

Địch Quần càng thêm nghiêm khắc nói: “Là tổng tài sẽ không phải người xấu? Anh ta không tham tiền, thì biết đâu lại ham sắc!”

Đồng Tiểu Đồng sờ mặt của mình, xấu hổ nói: “Tôi cũng không dễ nhìn đến thế nha.”

Địch Quần: “…”

10.

Cùng ngày, Địch Quần mạnh mẽ đem Elizabeth lưu lại nhà Đồng Tiểu Đồng.

“Elizabeth rất mẫn cảm với Alpha tiết tố, nếu có Alpha xuất hiện ở nhà cậu, nó sẽ bảo vệ cậu.”

Đồng Tiểu Đồng: “Như vậy không tốt đâu.”

“Tôi sẽ trả tiền cho cậu giống như lúc ở cửa tiệm.”

Địch Quần nói, vội vàng rời đi để kịp chuyến bay.

11.

“Con yêu, đến, gọi mẹ nào.” Đồng Tiểu Đồng nói với Elizabeth.

Elizabeth: “Gâu.”

“Ngoan.” Đồng Tiểu Đồng đút cho nó một viên thịt bò, lại đem ảnh chụp lén Địch Quần đưa cho nó xem, “Gọi ba đi.”

Elizabeth: “Gâu gâu.”

Trong lòng Đồng Tiểu Đồng vui thích đến không chịu nổi, cậu ôm lấy Elizabeth nhu một trận. Elizabeth dịu ngoan ở trong lòng cậu, ánh mắt nhìn chằm chằm bịch thịt bò được đặt trên bàn trà.

12.

“Gâu gâu gâu.”

Đồng Tiểu Đồng muốn đến một công ty rước một chú chó Teacup, Elizabeth ầm ĩ ở bên cạnh muốn đi theo.

*Chó Teacup là giống chó siêu nhỏ, có thể đặt vừa một tách trà.

chapter content


Khách hàng phải đi làm đột xuất vào buổi chiều, không kịp tự mình đưa đến cửa tiệm, nên lén lút đưa chó đến công ty, mời cậu qua đón nó một chút.

Đồng Tiểu Đồng bị Elizabeth làm cho vui vẻ, nhìn nó nói: “Vậy con phải ngoan ngoãn ngồi trong xe, chạy loạn mẹ sẽ gọi điện cáo trạng cho ba con đấy.”

“Gâu.” Elizabeth đồng ý.

13.

Chương Hạo không ngờ tới sẽ gặp lại tiểu Beta kia ở công ty.

Hắn mỉm cười: “Cậu làm sao lại ở đây?”

Đồng Tiểu Đồng cũng đang buồn bực, người ta hay nói tổng tài đều xài thang máy chuyên dụng cho tổng tài đâu, như thế nào lại khéo bắt gặp như vậy?

Chương Hạo chống tay trên tường đánh giá cậu: “Tới tìm tôi? Là muốn bổ sung thêm vào tài khoản sao?”

Đồng Tiểu Đồng không muốn bị hắn kabe-don, nhưng đẩy cả buổi cũng không đẩy hắn ra được.

Chương Hạo: “Lần trước đến nhà cậu đưa điểm tâm là bạn trai cậu à?”

Đồng Tiểu Đồng: “Liên quan cái rắm gì đến anh.”

Chương Hạo cười nhạo, thương hại nói: “Nghĩ đến cũng sẽ không có Alpha coi trọng thể loại Beta không ngực không mông như cậu đâu, cùng với tôi đi, sẽ không khiến cậu chịu thiệt.”

Đồng Tiểu Đồng: “…”

Chương Hạo đang muốn cúi xuống nói tiếp, một trận tiếng chó sủa truyền đến, ngẩng đầu nhìn lại, một con chó Husky đang xông lại đây, mạnh mẽ bổ nhào vào hắn.

Đồng Tiểu Đồng: Con yêu làm tốt lắm!

14.

Địch Quần sờ đầu Elizabeth, đút cho nó một miếng bò khô vào miệng làm phần thưởng.

Địch Quần thì thào: “Không nghĩ tới anh ta còn dám tìm cậu.”

Đồng Tiểu Đồng: “?”

Địch Quần: “Một tháng tới tôi được nghỉ, để tôi dạy cho cậu mấy chiêu phòng thân đi.”

Đồng Tiểu Đồng sùng bái nói: “Anh luyện qua hả?”

Địch Quần tự giễu: “Đi lính.”

Đồng Tiểu Đồng lấp lánh ánh mắt: “Quân nhân sao, thật ngầu nha.”

Khóe miệng Địch Quần không dấu vết gương lên.

Đồng Tiểu Đồng bỗng nhiên phát hiện chính mình rất hoa si, bận rộn thu liễm một chút.

Địch Quần xách Đồng Tiểu Đồng đứng lên, dạy cậu võ phòng thân.

Luyện vài cái, Đồng Tiểu Đồng cảm thấy là lạ: “Như thế nào lại giống như kỹ thuật phòng thân dành cho con gái vậy nè.”

Địch Quần thản nhiên nói: “Chính là kỹ thuật phòng thân dành cho con gái.”

15.

Địch Quần đến phía sau Đồng Tiểu Đồng sửa tư thế của cậu lại cho đúng, khuôn mặt của Đồng Tiểu Đồng nhanh chóng bốc cháy.

Cậu nhỏ giọng oán giận: “Tôi tưởng được học kỹ xảo đánh nhau chân chính.”

Địch Quần dán vào lỗ tai cậu nói: “Cái này tương đối thực dụng.”

Trong miệng Địch Quần thở ra nhiệt khí, khiến cho lỗ tai Đồng Tiểu Đồng ngứa ngáy, nhiệt độ cơ thể không ngừng bay lên.

Địch Quần: “Sao thế, phát sốt?”

Đồng Tiểu Đồng ấp úp: “Không, không có việc gì.”

16.

Đồng Tiểu Đồng đi đến công ty kia để đưa trả chú chó Teacup cho khách, nhưng lại gặp được Chương Hạo. Trên mặt hắn xanh tím sưng lên, hoàn toàn không có khuôn mẫu của bá đạo tổng tài.

Nhìn thấy cậu, Chương Hạo cười lạnh một phát, quay đầu đi khỏi.

Đồng Tiểu Đồng: “?”

Dù sao cậu cũng không manh bá đạo tổng tài, nên cũng không quan tâm Chương Hạo lại chạm dây thần kinh ở chỗ nào đâu.