Nỗi Niềm Khó Nói

Chương 4




Sau khi Hòa Lam ăn cơm trưa xong rồi cùng Lệ Ngôn mang theo tư liệu đi đến thành Bắc. Nơi đấy là vùng ngoại ô thành phố, rộng lớn hàng trăm dặm (50000 mét), dân cư thưa thớt, ô tô bò từ từ dọc theo sườn dốc, đồng cỏ xanh bát ngát bên ngoài cửa xe trôi ngược dần, giữa đường còn có một số cánh hoa rụng rơi lả tả.

Đi thêm độ nửa tiếng nữa, cuối cùng Hòa Lam đã nhìn thấy được tòa biệt thự kiểu gác chuông trên sườn núi ở phía trước.

Không hề giống với con đường ghồ ghề lúc lên núi, biệt thự được xây dựng giữa một khu vườn hoa rộng lớn, chung quanh được rào lưới sắt màu đen, bên trong bốn bề trồng sum xuê đủ loại hoa và cây cảnh, phóng hết tầm mắt để nhìn, khắp nơi hoa lá muôn màu rực rỡ, loại nào cũng là hàng quý hiếm đắt đỏ.

“Đám cậu ấm con nhà giàu này đúng là biết hưởng thụ.” Lệ Ngôn khẽ hừ một tiếng, mặt lạnh tiến lên gõ cửa.

Hòa Lam bất đắc dĩ lắc đầu, tính tình Lệ Ngôn là thế. Trước khi cả hai đến đã điều tra qua, biệt thự này thuộc về nhà họ Trác đứng tên. Ở Vân Thành, nhà họ Trác gia không thể nghi ngờ là kẻ dẫn đầu về ngành tài chính, giới hắc đạo cũng có thế lực của bọn họ. Trắng đen gì cũng mặc, chỉ cần có tiền là được, thế lực như thế, ngay cả cấp trên cũng không dám khinh xuất đắc tội.

Có một trùng hợp ngẫu nhiên ấy là, người bị hại trong vụ án này có chút liên quan với chủ nhân ngôi biệt thự này.

Đi ra mở cửa là một phụ nữ khoảng hơn năm mươi tuổi, mời hai người vào phòng khách ngồi chờ. Rất nhanh lại có người giúp việc bưng trà ra cho hai người, có điều cả hai đều không có tâm trạng để uống.

Đợi mãi lâu mà chủ nhẫn vẫn chưa xuất hiện. Lệ Ngôn hết kiên nhẫn đứng dậy, người giúp việc vội cản anh lại, “Cậu chủ đang bận.”

Nếu như không phải sợ lỡ việc, Lệ Ngôn thật rất muốn chửi thề. Hòa Lam kéo anh lại lắc đầu ra dấu.

Thấy anh ngồi xuống trở lại người giúp việc mới chịu rời đi, có lẽ đi thông báo lại tình huống ở đây với Trác Ninh.

Trong một căn phòng rộng lớn, cửa sổ sát đất được kéo mở ra hết, chỉ chừa khép lại bằng một lớp lụa mỏng màu trắng. Ánh mặt trời soi rọi qua khe hở tấm màn chiếu xuống nền đất tạo thành những hoa văn kỳ dị.

Trác Ninh nằm dài ra ghế dựa cười vô cùng vui vẻ, dường như trêu đùa người khác như thế khiến cậu ta rất vui sướng. Cậu ta quay đầu lại dùng cùi chỏ huých huých Bạch Tiềm đang nằm nhắm mắt trên sàn nhà, “Tiềm, có trò hay để chơi này.”

Đang ngủ ngon lành lại bị đánh thức, Bạch Tiềm bực dọc nhỏm nửa người dậy, nghiêng đầu sang nhìn cậu ta, “Cậu nổi điên gì thế? Mình đang rất mệt!”

“Mệt? Cậu làm gì mà trông uể oải vậy?”

Bạch Tiềm nằm xuống trở lại, gối hai tay ra sau đầu nói, “Đưa báo, tặng hoa, đưa nước suối, thăm hỏi cụ già neo đơn…”

Trác Ninh quả thật không dám tin vào tai mình, cúi người chống tay bên cạnh quan sát tỉ mỉ mặt cậu, như thể đang nhìn một động vật quý hiếm nào đó.

“Mặt mình có hoa sao?” Bạch Tiềm lạnh lùng liếc nhìn cậu ta.

Trác Ninh xoay trở mặt cậu lại rồi vươn tay sờ sờ đầu cậu, “May quá, không có phát sốt.”

“Cút!”

“Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm bao nhiêu năm qua, có cần hung dữ vậy không hả?” Trác Ninh kéo cậu dậy, túm vai cậu nói, “Nghe nói cậu được người nhận nuôi rồi, bấy lâu nay không liên lạc cũng không báo cho mình hay một tiếng? Báo hại mình tìm cậu khắp nơi.”

Bạch Tiềm chỉ gật đầu cho có, dường như không muốn nói nhiều đến đề tài này.

“Dạo này cậu có vẻ là lạ nhé?” Trác Ninh kéo kéo áo sơ mi trắng tinh không dính một hạt bụi mặc trên người, khuy áo cài gọn gàng đến cổ, cười khúc khích nói, “Còn giả dạng học sinh ngoan nữa chứ? Đưa báo, tặng hoa, đưa nước suối, thăm hỏi cụ già neo đơn…” Nói đến phần sau cậu ta không nhịn được ôm lấy bụng cười lên ha hả, “Đây là chuyện mà Bạch Tiềm có thể làm sao?”

Bạch Tiềm lạnh lùng quét mắt nhìn cậu ta, “Cậu thật dài dòng.”

“Có bạn gái rồi không cần anh em nữa à? Cậu đúng là anh em tốt đấy.”

“Nói bậy gì đấy, đó là chị mình.”

Trác Ninh khẽ hừ mũi, xem thường nhìn cậu, “Thôi đi, mình còn không hiểu rõ cậu ư?” Có điều cậu ta cũng rất hiếu kỳ, là người như thế nào mà có thể khiến Bạch Tiềm thay đổi như thế?

Khi còn bé, Bạch Tiềm là cậu thiếu niên vừa cực đoan lại tự phụ, là kẻ nghông nghênh bất cần, ít ai có thể lọt vào mắt cậu. Những năm tháng trước kia dù cho cậu ta có sống kham khổ cỡ nào cũng không chịu nhận sự giúp đỡ của bất kỳ ai. Chuyện cậu ta không muốn làm, thì dù có cầm súng chỉa vào đầu cậu ta, cậu ta cũng chẳng mảy may chớp mắt lấy một cái.

Tuy xảy ra bao nhiêu biến cố, nhưng cả hai vẫn giữ liên lạc qua lại, nhưng kể từ khi cậu ta rời khỏi nơi đó vào năm năm trước, thì bẵng đi một thời gian không còn gặp cậu ta nữa. Thay đổi lớn như vậy ít nhiều cũng khiến cậu có chút bất ngờ.

Không ngờ rằng, Bạch Tiềm vậy mà cũng có ngày lại thay đổi vì một người phụ nữ.

Ánh tà dương phía chân trời bên ngoài cửa sổ đang dần ngã về hướng Tây.

Lại qua thêm nửa tiếng nữa, Lệ Ngôn hết chịu nổi đứng phắt dậy.

Cơn giận của anh đã lên đến cực hạn, không thể nhịn được nữa, Hòa Lam vội ngăn anh lại, cô nhìn chung quanh một vòng rồi kề tai anh nói nhỏ, “Anh định làm gì? Đây là địa phương của nhà họ Trác, đừng nên nóng nảy.”

Gân xanh nổi đầy trên trán Lệ Ngôn, anh day day trán. Tâm trạng anh hôm nay dường như rất dễ dàng xúc động. Trong đầu cứ mãi nhớ lại hình ảnh ban sáng, dù có làm sao cũng không thể quên được, anh cúi đầu nhìn qua Hòa Lam.

Hòa Lam bị anh nhìn mà không hiểu xảy ra chuyện gì, sờ sờ mặt mình hỏi, “Sao vậy, mặt em bị dính gì sao?”

“Không có… Không có gì, là anh không đúng.” Lệ Ngôn vội rũ mắt không dám nhìn cô nữa.

Hòa Lam không nghĩ gì khác, lôi kéo anh ngồi xuống trở lại ghế sô pha. Qua thêm cỡ mười phút nữa, Trác Ninh mới ung dung đi xuống. Cậu ta ăn mặc khá đơn giản, áo sơ mi trắng với quần yếm có quai đeo màu xanh nhạt, ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu chỉ như một cậu bé mới lớn sạch sẽ sáng láng.

“Xin lỗi, đã để hai vị đợi lâu.” Cậu ta ngồi xuống ở ghế sô pha phía đối diện, nhàn nhã vắt chéo chân.

Tuy cậu ta đang cười, nhưng Hòa Lam lại cảm thấy trong nụ cười ấy chẳng có vẻ gì thật lòng hay áy náy cả. Mấy công tử bột kiểu này, hầu hết là ai cũng thích tự làm theo ý mình, bề ngoài thì đạo mạo nhưng ai biết được bên trong thế nào?

Trong lúc Hòa Lam đang đánh giá cậu ta, thì phía bên kia cậu cũng đang lẳng lặng quan sát Hòa Lam.

Trước khi xuống, cậu một hai lôi kéo Bạch Tiềm đi xem tư liệu cá nhân của hai người họ, thế mới biết Hòa Lam chính là người chị nhận nuôi Bạch Tiềm trên danh nghĩa kia.

“Cậu đi mình đi.” Bạch Tiềm hất tay cậu ta ra, bỏ ra sau vườn hoa chơi bóng.

Không vui á… Bởi vì chị gái đang ở cạnh người khác sao?

Nghĩ tới đây, khóe môi Trác Ninh vểnh cười. Từ nhỏ đến lớn, Bạch Tiềm là kẻ bá đạo kiêu căng chưa từng thấy, cậu ta đã ưng ý thứ gì thì đừng hòng có ai mà đụng vào được. Nhưng cậu ta cũng rất ít khi thích thứ gì đó, hầu như chỉ là cả thèm chóng chán, lần này có thể duy trì thời gian dài như vậy, đúng là chuyện lạ hiếm có.

Qua ánh mắt Bạch Tiềm, cậu đã nhìn thấy được những cảm xúc mà trước nay chưa từng có. Cậu nghĩ, bộ mặt cậu ta lúc này nhìn thú vị hơn nhiều so với bộ mặt suốt ngày lạnh lùng kia. Ánh mắt bất giác dừng lại trên người Hòa Lam thêm một lúc lâu.

Lệ Ngôn là đại đội trưởng của đội cảnh sát hình sự, quanh năm điều tra vô số vụ án, giác quan có thể nói là khá nhạy cảm. Anh đã phát hiện ra được chuyện này nên sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Nhưng Trác Ninh vẫn không hề có chút nao núng, vẫn cứ nhởn nhơ tình tang nhìn Hòa Lam chằm chặp.

Bị cậu thiếu niên nhỏ tuổi hơn nhìn mình đăm đăm như thế, khiến Hòa Lam cũng có phần hơi lúng túng, cười gượng nói, “Trác…” Cô cân nhắc cách xưng hô và dùng từ sao cho hợp lý, “Cậu Trác…”

“Gọi tôi là Ninh được rồi.”

Hòa Lam ho khan một tiếng, không đáp lại.

“Chúng tôi muốn gặp Trần Tĩnh.” Đem bản tài liệu đặt xuống trước mặt cậu ta, Lệ Ngôn tiến lên một bước ngăn chặn lại ánh mắt không kiêng nể ai kia.

Trác Ninh dùng đầu ngón tay mở ra túi văn kiện, đủng đa đủng đỉnh lấy xấp tài liệu bên trong ra, lật xem từng tờ. Vẻ mặt cậu ta rất lạnh nhạt, từ đầu chí cuối luôn tỏ ra vô cùng ung dung tự nhiên.

Trần Tĩnh là mẹ của Trần Như, làm công ở nhà họ Trác, điều này hai người họ phải mất khá nhiều thời gian mới biết được. Sau khi Trần Như chết, ngoài lần đến đồn cảnh sát nhận xác ra thì dường như không còn đặt chân đến đồn cảnh sát nữa. Bà ta làm công ở nhà họ Trác đã nhiều năm rồi, trước đó hai mẹ con họ vẫn luôn sống ở đây.

Hoàn toàn giống như trong ấn tượng của Hòa Lam, Trần Tĩnh là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, tính tình có vẻ trầm lặng ít nói. Bà vừa ở bờ suối sau vườn giặt quần áo, khi nhìn thấy bọn họ bà chỉ lạnh nhạt lên tiếng chào hỏi Trác Ninh, sau đó tiếp tục làm việc của mình.

Lệ Ngôn bước qua hỏi bà vài câu, bà làm như không nghe thấy, sau khi giặt xong quần áo thì tự đi về phòng riêng.

“Xin lỗi, dì Trần là vậy đó, chứ không phải có ý gì với hai người đâu. Kể từ tiểu Như chết, tính tình dì ấy lại càng thêm kỳ quặc.” Trác Ninh giải thích.

Hòa Lam chỉ cười, Lệ Ngôn lại nói tiếp, “Về cái chết của Trần Như, chúng tôi cần mời bà ấy về hỗ trợ điều tra.”

Trác Ninh cười cợt nhìn anh, “Nếu cảnh sát Lệ có bản lĩnh đó, thì cứ tự nhiên đi hỏi.”

Sắc mặt Lệ Ngôn lại càng thêm khó coi.

Lúc rời khỏi nhà họ Trác, Hòa Lam luôn níu anh đi theo, tránh cho anh nổi cáu làm bậy. Trác Ninh đứng ở cửa hàng rào nhìn họ mỉm cười, còn vẫy tay chào tạm biệt với Hòa Lam. Nụ cười ấy rơi vào mắt Lệ Ngôn, anh cảm thấy vô cùng chướng mắt không chịu được. Hừ lạnh một tiếng rồi kéo Hòa Lam đi theo.

Bóng lưng của hai người dần khuất dưới ánh nắng trời chiều, bóng dáng kéo lê thật dài giữa sườn núi. Trác Ninh đứng tại chỗ nhìn một hồi thì Bạch Tiềm bước ra từ trong góc khuất đứng lại bên cạnh cậu ta. Trên mặt cậu chẳng có biểu cảm gì ngoài vẻ lầm lì lạnh lùng như nước biển vào mùa đông.

Trác Ninh khoác một tay lên vai cậu, cười đùa nói, “Chị cậu bỏ đi theo người đàn ông khác rồi.”

Bạch Tiềm hất tay cậu ta ra, hậm hực xoay người bỏ đi.

Giận ư?

Dõi theo bóng lưng cậu bạn mình bỏ đi, Trác Ninh sờ sờ mũi rất vô tội mà chớp chớp mắt.

“Anh lớn vậy rồi còn chấp nhất với một đứa trẻ làm gì?” Trên đường trở về, Hòa Lam nhét anh ngồi vào ghế phụ, còn cô lái xe.

Đến giờ Lệ Ngôn vẫn còn thấy bực mình, “Anh ghét nhất là cái loại ‘Phú nhị đại và Nhị thế tổ’(*) đó, đâu phải em không biết? Ỷ vào cha mẹ có mấy đồng tiền thì vênh váo không coi ai ra gì, nghĩ lại là thấy tức.”

“Nào có quá như anh nói vậy chứ?” Ấn tướng của Hòa Lam về Trác Ninh cũng không đến nỗi, tuy không hẳn là có cảm tình nhưng cũng không thấy ác cảm. So với mấy tên nhóc trước kia khi cô còn làm bên bộ phận tiếp nhận, thì Trác Ninh này thật sự cũng không tệ.

Thế lực thật sự của nhà họ Trác là ở vùng lân cận thuộc biên giới phía Bắc, được coi là một gia tộc lớn về kinh doanh buôn bán, đã được gầy dựng từ thời dân quốc. Địa bàn của bọn họ trải rộng sang Đông Đồ, cũng là thế lực hắc đạo đứng đầu một vùng thủ đô. Chỉ là ngoài mặt vinh quang, đen cách mấy cũng có thể tẩy thành trắng, chẳng qua không ai phơi bày sự thật ra mà thôi. Tay của bọn họ đã vươn dài tới phía Nam, một thành phố nhỏ nhoi như Vân Thành vậy mà đã xuất hiện không ít dấu chân của bọn họ.

Hòa Lam thật sự không muốn đắc tội với Trác Ninh, huống chi, muốn lấy được đầu mối để phá án, bọn họ còn phải tạo mối quan hệ với người nhà họ Trác để lấy được khẩu cung của Trần Tĩnh.

Lệ Ngôn đưa cô đến trước cửa dưới lầu, ma xui quỷ khiến thế nào lại giúp cô vén lại mái tóc, “Hòa Lam, thật ra anh…”

Hòa Lam không có phả ứng gì, cười cười hỏi, “Sao thế, có chuyện gì ạ?”

Trước nụ cười đó của cô, bao lời muốn nói như mắc nghẹn lại nơi cổ họng Lệ Ngôn, không thể thốt thành lời.

Từ trên lầu nhìn xuống, bóng dáng của hai người như gắn liền với nhau, từ xa nhìn tới giống hệt như một đôi tình nhân đang đứng thủ thỉ tâm sự. Bạch Tiềm đứng trước cửa sổ nhìn xuống, bàn tay siết chặt tấm màn cửa sổ đến nhăm nhúm.

==========

– Phú nhị đại: Là thế hệ giàu có thứ hai, ám chỉ những cô chiêu cậu ấm tiêu tiền như nước, ăn xài phung phí từ được thừa hưởng gia tài kếch xù của cha mẹ hay dòng họ để lại chứ không phải của bản thận họ tạo ra.

– Nhị thế tổ: Là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau ba năm làm Vua.