Nỗi Niềm Khó Nói

Chương 7




Không khí trong phòng đột nhiên lạnh lẽo.

Trác Ninh nhận ly rượu trong tay Lý Mạn thù, mở miệng nói, “Tiềm không uống rượu.”

Trong mắt Lý Mạn Thù thoáng hiện lên nét kinh ngạc, đôi mắt càng thêm tối lại, nụ cười cũng càng sâu, “Thật sao? Nhìn không giống lắm.” Vừa nói vừa quan sát cậu từ đầu xuống chân.

Vẻ mặt Bạch Tiềm lạnh lùng, ánh mắt cũng lạnh lẽo, “Tôi muốn về.”

Làng du lịch ở trên núi cho nên không khí ban đêm rất lạnh. Bạch Tiềm đi một mình trên hành lang không người, hương hoa thơm ngát tỏa ra từ vườn hoa bên cạnh cũng không làm cậu dừng chân. Cậu nhìn đồng hồ trên tường, không còn sớm nữa.

Khi cậu cầm chìa khóa mở cửa xe của Trác Ninh ngồi vào, nhưng khởi động xe mấy lần mà vẫn không được. Xuống xe nhìn mới biết cả hai bánh xe phía sau đã bị người ta đâm thủng từ lúc nào, khiến cậu tức giận không thôi.

“Xe bị thủng hả?” Khâu Thiệu Minh ngậm thuốc bước tới hỏi.

Nếu là trước đây, Bạch Tiềm nhất định sẽ cho anh ta một đấm, đánh đến nỗi anh ta không thể tự lo cho mình được nữa thì mới thôi. Còn bây giờ cậu chỉ thờ ơ liếc anh ta một cái, men theo đường đến đi về.

Xì! Đồ mặt trắng, bày đặt làm bộ cái gì chứ!

Khâu Thiệu Minh ném điếu thuốc, nhổ mấy bãi nước bọt xuống mặt đất. Từ trước đến nay, lúc Lý Mạn Thù không ở bên cạnh, anh ta đều không cần giữ hình tượng. Nhớ tới Lý Mạn Thù, anh ta càng thêm tức giận, có điều anh ta nào dám phát tiết với Lý Mạn Thù.

Hành lang vô cùng yên ắng, đến nỗi chỉ vang lên tiếng chân của cậu.

Thường ngày ở nhà, lúc này cậu nấu cơm xong từ lâu, chỉ đợi Hòa Lam về. Lúc cô về, vừa bước qua cổng là liền kêu to ‘Chị đã về’. Nhưng nếu cô về mà không thấy cậu đâu, ắt hẳn là sẽ rất lo lắng. Nghĩ vậy cậu sải bước nhanh hơn.

Lúc đi qua khúc quanh, chợt có người gọi cậu lại, “Đi đâu thế?”

Quay đầu nhìn, là Lý Mạn Thù đã thay áo hai dây màu đỏ và váy ngắn. Cô ta tựa người lên tường nhìn cậu, chỉ mới vài phút ngắn ngủi mà cô ta đã trang điểm xong, màu son trên môi có thể nhìn rõ trong bóng tối.

Bạch Tiềm không thèm để ý đến cô ta. Lúc hai người lướt qua nhau, Lý Mạn Thù kéo cậu lại, “Tôi đưa cậu xuống.”

Lúc này Bạch Tiềm mới nhìn thẳng cô ta.

Lý Mạn Thù cũng để mặc cho cậu nhìn.

Chiếc xe lúc chiều của Lý Mạn Thù đã bị bọn cậu đâm hỏng, mà giờ chỉ trong chốc lát cô ta đã đổi sang chiếc Lamborghini Aven¬ta¬dor LP700-4 màu vàng kim.

“Lên xe đi.” Cô mở cửa xe cho cậu, giơ tay vén tóc mai rơi một bên ra sau tai, để lộ đôi bông tai kim cương tinh xảo khẽ đung đưa nơi cần cổ trắng nõn. Dáng vẻ cô ta bây giờ hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng khi vừa lên núi. Có điều, dù như vậy cậu cũng chỉ nhìn cô ta một cái mà thôi.

Cậu không nghe cô ta ngồi vào ghế lái phụ mà ngồi vào ghế lái.

Cậu lái xe nhanh, gió lạnh phả vào mặt Lý Mạn Thù, thổi bay mái tóc của cô ta ra sau đầu. Cô bắt chéo hai chân, gõ nhịp nhịp giày cao gót xuống sàn xe, tay chống cằm, không chút e dè quan sát thiếu niên bên cạnh.

Xe quẹo nhanh ở khúc quanh, cô theo quán tính ngã xuống đầu gối cậu.

Bạch Tiềm chỉ cúi đầu liếc cô, “Góc độ ngã này rất tốt, cô Lý từng học võ sao?”

Bị cậu thẳng thắn vạch trần như vậy, mặt Lý Mạn Thù vẫn không hề biến sắc, nằm luôn trên đầu gối cậu. Ngón tay với phần móng được sơn đỏ chạm lên cúc áo cậu, đảo quanh vùng bụng của cậu, “Lúc nhỏ tôi từng bị bắt cóc nên ông già nhà tôi cho tôi đi học võ, học súng từ bé. Tuy không tính là giỏi nhưng cũng biết ít nhiều.”

“Bản lĩnh không tệ.”

“Cảm ơn đã khen.” Cô gác một chân lên phần cửa xe để mở, giày cao gót xóc nảy theo xe đi trên đường núi.

Cô ngửa đầu nhìn chằm chằm gò má thanh tú của cậu thanh niên đẹp trai trước mặt.

“Có ai nói với cậu là cậu rất đẹp trai chưa?” Giọng cô đã khàn đi, cô cũng không muốn che giấu.

Bạch Tiềm tập trung lái xe.

Nhưng cậu càng không để ý tới cô ta, Lý Mạn Thù càng có hứng thú. Cô ta chợt ngồi dậy, ôm lấy cổ cậu, tách hai chân, ngồi giạng ra trên đùi cậu.

Bạch Tiềm thắng gấp, tấp xe vào lề đường.

“Cô điên à?” Cậu lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta.

Lý Mạn Thù cười vô tội, ngón tay nâng cằm cậu lên, dường như muốn hôn lên gò má của cậu. Bạch Tiềm quay đầu sang chỗ khác, cô ta ghé vào tai cậu bật cười, kéo tay cậu dò vào váy của mình, “Không phải thanh niên ở tuổi của cậu đều yêu thích phụ nữ như tôi sao?”

“Lý Mạn Thù! Cô… ” Bạch Tiềm giật mình.

Bởi vì… cô ta không mặc quần lót.

“Sao? Có muốn không?” Cô ta dịu dàng hôn lên gò má cứng ngắc của cậu, “Tôi rất thích cậu, chúng ta làm đi, yên tâm, cậu không cần chịu trách nhiệm.”

Cô móc từ trong thùng xe ra một hộp bao cao su, nhắm mắt lại, đôi môi cách môi cậu càng lúc càng gần. Bạch Tiềm chợt đẩy mạnh cô ta ra, mở văng cửa xe.

Muốn tự về sao?

Lý Mạn Thù che miệng cười, cũng chẳng quan tâm xem có người nào nhìn thấy không, giạng rộng hai chân sang hai bên ghế đưa ngón tay vào vùng kín đã ướt từ lâu, rên rỉ từng tiếng dài và thở dồn dập.

Lúc Bạch Tiềm về đến nhà, trên tay hình như vẫn còn cảm giác dinh dính. Cậu vào phòng tắm rửa tay rất nhiều lần, nhưng dường như không rửa sạch được chất lỏng của người phụ nữ kia.

Cậu ghê tởm nhìn tay mình với vẻ mặt phức tạp. Thì ra nơi đó của phụ nữ là như vậy.

Ươn ướt, trơn trượt, còn nóng nóng, không phải nóng đến phỏng tay nhưng cứ như muốn hòa tan ngón tay cậu. Lúc cậu bị người phụ nữ kia kéo tay chạm vào, đầu cậu giống như nổ tung, mơ hồ chạm đến thứ mà trước giờ cậu chưa từng biết đến.

Lúc đi ngang qua phòng Hòa Lam, cậu dừng bước. Đến khi cậu lấy lại ý thức thì cậu đã mở cửa phòng cô ra rồi. Cậu khẽ khàng bước tới men theo mép giường, nhìn vẻ mặt an tĩnh ngủ của cô trong bóng đêm.

Hòa Lam ngủ rất sâu, hơi thở đều đặn, ngực phập phồng theo quy luật. Lúc ngủ cô thường không mặc áo ngực, hai điểm nhỏ trước ngực dưới lớp váy ngủ hiện rõ trước tầm mắt của cậu.

Hơi thở của cậu đột nhiên gấp gáp, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay tới.

Tay cậu khựng lại giữa không trung, sau một hồi đấu tranh tư tưởng cuối cùng dục vọng cũng chiến thắng lý trí, cậu từ từ vén váy ngủ của cô lên đến eo. Hôm nay Hòa Lam mặc chiếc quần lót cotton màu da, lớp vải dán chặt cặp mông vểnh cao, hai chân trắng nõn khép chặt nhưng vẫn thấy được mấy sợi lông màu đen nghịch ngợm ló ra từ nơi nào đó.

Cậu hầu như thô bạo kéo quai áo dây của cô xuống, cái váy đáng thương bị cậu lột xuống dưới, hợp thành một cuộn dưới eo.

Số đo của cô dường như là để dành cho cậu, vừa đúng một nắm tay còn mềm mại như bông. Cậu há miệng ngậm lấy điểm đỏ phía trên, say mê mút vào, đầu lưỡi không biết thoả mãn cứ bú liếm, còn quét một vòng quanh nhũ hoa.

Hòa Lam như bị gặp ác mộng, cơ thể cảm thấy bất an giật giật, hai hàng mày cau lại, khẽ mở đôi môi vô thức rên rỉ.

Bạch Tiềm từ ngực cô ngẩng đầu lên, vuốt ve nơi mềm mại của cô, hơi thở gấp gáp phả phì phì lên mặt cô, sợ cô tỉnh lại nhưng cũng không nỡ buông ra, nỗi sợ hãi và kích thích đan xen trong lòng. Hai chân cậu xen vào giữa hai chân cô, quỳ gối, kéo quần mình xuống, ‘tự xử’ ngay bên cạnh cô.

Cậu chăm chú nhìn gương mặt cô, hơi nhướn mắt ngắm nhìn cô đang trong giấc ngủ chẳng lành, cơ thể khẽ nhấp nhô lên xuống giống như đang làm với cô vậy. Ý nghĩ này khiến cậu kích động đến không kiềm chế được, cúi người mút lấy môi cô.

Mềm mại hơn trong tưởng tượng rất nhiều.

Hòa Lam không hề biết cậu muốn làm thế này từ rất lâu rồi. Trước đây thật lâu cậu đã muốn làm như vậy. Có câu gọi là lý trí xiềng xích giam giữ dục vọng, nhưng lại khiến nó càng ngày càng lớn lên, từ từ phát triển, lặng lẽ lan rộng, đến một ngày nào đó sẽ bao trùm tất thẩy, giam cầm cô ở bên trong. Khi đó sợ rằng có người chẳng nhận ra.

Chỉ coi cậu là em nuôi?

Hừ! Bạch Tiềm nghiến răng cười với ánh mắt mỉa mai.

Bây giờ cậu chỉ muốn ăn cô, cởi quần áo cô rồi trêu chọc cô!

Cậu khẽ cười, chậm rãi đưa tay không ngừng lên xuống nơi ‘cậu nhỏ’ đang căng trướng sưng đau cho đến khi bản thân khẽ rên lên một tiếng, cậu mới thỏa mãn thở phảo, chất lỏng màu ngà sữa phụt ra bắn hết lên đùi cô.

Cậu nằm trên người cô thở chờ cơn kích thích qua đi.

Thật ra thì dục vọng của cậu chưa hề vơi bớt, còn muốn tiếp tục thêm lần nữa. Ánh mắt trân trối nhìn bộ phận cậu đã thèm muốn từ lâu ở giữa hai chân cô. Nhưng cậu không hề vươn tay ra. Trong lòng cậu biết rõ rằng một khi lột lớp vải cuối cùng kia xuống thì cậu sẽ không thể nào ngừng lại được.

Trong bóng đêm, Bạch Tiềm lẳng lặng nhìn cô thật kỹ, dùng đầu ngón tay dính chất lỏng của mình xoa xoa môi cô, say đắm hôn cô, liếm láp gò má của cô…

Lúc rời đi, cậu mặc lại váy cho cô và lau dịch lỏng giữa hai chân cô, sắp xếp mọi vật trong phòng trở lại chỗ cũ.

Tất cả đều thật bình thường, như chưa có chuyện gì xảy ra.