95.
Trên đường quay về tôi đang nghĩ xem làm thế nào để khiến Hứa Tình mắc bẫy, xác định thân phận của cô ấy.
Trong phút chốc tôi nghĩ tới chiếc điện thoại của Mạnh Hạo.
Về tới căn cứ chính tôi nói với Trịnh Viện: “Lúc đưa con tới đây điện thoại của Mạnh Hạo bị rơi rồi, khi đó anh ấy nói với anh Nam rằng không tìm được, con nghĩ có lẽ là anh ấy cố ý làm rơi ở thị trấn Nam Tản, con muốn quay về đó tìm, có lẽ ở bên trong điện thoại sẽ có rất nhiều thông tin liên quan tới gián điệp.”
Trịnh Viện không trả lời luôn mà nhìn tôi: “Trịnh Lâm, hiện tại con là nhân cách thứ nhất đúng chứ?
Tôi gật đầu.
Bà ta tiếp tục nói: “Nhân cách thứ nhất là lương thiện, mềm yếu, mẹ làm sao biết được con gái tốt của mẹ có phải là đi liên hệ với cảnh sát hay không? Thế này đi, mẹ đồng ý để con đi nhưng mà, sau khi con quay về phải uống thuốc nói thật, con thấy thế nào?”
Giọng điệu của bà ta đầy hứng thú.
Nhưng trong lòng tôi lại lạnh như băng vậy mà lại dùng thuốc nói thật dùng với gián điệp để đối phó với con gái ruột của mình!
Tôi ở trong mắt bà ta, ngay cả một công cụ cũng không phải.
Nhưng mà tôi không hề phản kháng: “Được!”
Bởi vì bà ta không hề biết trạng thái hiện tại của tôi là một người mắc bệnh tâm thần, loại thuốc này không hề có tác dụng gì với người bị bệnh tâm thần cả.
96.
Ba ngày sau, tôi và Hứa Tình xuất phát tới Nam Tản tìm điện thoại.
Dựa vào quan sát và suy đoán thì rất nhanh tôi đã tìm được cửa hàng túi đó.
Nó ở gần với khách sạn mà Mạnh Hạo đã đặt, là một nơi không có quá nhiều người qua lại nhưng mà có thể quan sát được tình hình ở khách sạn.
Tôi nói: “Bà chủ, bà có nhặt được một chiếc điện thoại không?”
Bà chủ nhiệt tình nói: “Haizz lâu như vậy rồi, tôi còn sợ không có người đến tìm ngày nào cũng sạc đấy, cô là người mất điện thoại ư?”
Dường như bà ấy liếc nhìn Hứa Tình sau đó đi vào bên trong lấy điện thoại ra đưa cho tôi.
Tôi nhìn chằm chằm bà chủ, nhận lấy điện thoại từ bà ấy, nhập mật khẩu rồi kiểm tra một lượt.
Thư viện ảnh và nhật kí hoạt động đều giống với trước đây.
Nhìn thì giống hệt với điện thoại của Mạnh Hạo.
Nhưng, đây không phải là điện thoại của Mạnh Hạo.
97.
Bà ta quen Hứa Tình, và đang phòng bị tôi.
Nhưng mà tôi không vạch trần mà nói với bà ta: “Bà chủ, tôi muốn hai túi, một túi rau một túi thịt.”
Bà chủ vẫn rất nhiệt tình đưa hai túi cho tôi, lúc quét mã trả tiền tôi đưa nhiều hơn một nghìn nói là tiền cảm ơn.
Tôi mở điện thoại ra cho bà chủ xem: “Đây là tiền cảm ơn bà, cảm ơn bà đã bảo quản điện thoại lâu như vậy.”
Bà chủ nhìn vào điện thoại tôi mà khựng lại.
Mấy phút sau mới nói: “Không có gì, không có gì, là điều nên làm mà!”
Sắp rời khỏi thị trấn Nam Tản.
Hứa Tình không nói một lời, cô ấy cuộn ngón tay lại trông có vẻ rất căng thẳng.
Tôi nhìn vào màn hình điện thoại của Mạnh Hạo, nhỏ giọng nói: “Hứa Tình, có biết vì sao tôi lại quên mình mà tới đây không?”
Hứa Tình lắc đầu.
Tôi nói: “Bởi vì tôi muốn cứu cậu ra ngoài, rất muốn, rất muốn, sự kích động bất chấp tất cả kia cứ luôn ở trong đầu tôi, nghe thấy tin tức cậu gặp nguy hiểm trái tim tôi rất đau đớn, nhìn thấy Mạnh Hạo c.hết rồi tôi cũng rất đau, tôi muốn cứu họ... thế nên, nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu là ai?”
Hứa Tình chớp mắt, không lên tiếng.
Tôi cười một tiếng: “Nếu như một người nhặt được điện thoại của người khác không giao cho cảnh sát mà vẫn luôn sạc điện đầy đủ, thì rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Mà bà ta cũng không đòi tiền...”
Hứa Tình nghi hoặc nhìn tôi.
Tôi vuốt sang một gia diện khác của điện thoại: “Cậu nghĩ chiếc điện thoại này là thật ư?”
Hứa Tình càng căng thẳng hơn.
98.
Tôi lại cười: “Cậu căng thẳng gì chứ?”
Hứa Tình vẫn không nhúc nhích: “Cậu muốn nói gì?”
Tôi nuốt nước bọt: “Cửa hàng túi này mở ở nơi ít người qua lại, lại cách nơi Mạnh Hạo đưa tôi tới rất gần, rất rõ ràng là đang thăm dò... nói cách khác, bọn họ có thể là gián điệp hoặc là người chỉ điểm... ánh mắt bà chủ nhìn cậu thể hiện rõ bà ta quen cậu, chứng minh rằng cậu từng tới đây truyền tin tức. Cậu nói xem, tôi nói có đúng không?”
Hứa Tình nghe xong thì như thể ngồi trên bàn chông: “Tôi không quen biết bà ta, nhưng mà tôi từng sống ở nơi này, bà ta chỉ thấy tôi quen mắt mà thôi.”
Tôi sáp lại gần cô ấy hơn một chút: “Trên người tôi không có máy nghe lén, cậu không cần phải lo lắng.”
Hứa Tình vô cùng bất ngờ,
Tôi đỡ bả vai cô ấy: “Cảm xúc của cậu hiện giờ và lúc ở trong căn cứ chính cứ như hai người khác vậy, ngày Mạnh Hạo chết cậu tiêm thuốc an thần cho tôi, lúc sơ ý vén áo lên để lộ ra thiết bị nghe lén, thực ra là đang cố ý để tôi nhìn thấy có phải không? Còn nữa, cậu vẫn luôn giám sát tôi và Mạnh Hạo, nhưng mà trong nội dung cậu báo cáo với mẹ tôi lại không có phần tôi và Mạnh Hạo bàn bạc kế hoạch, cậu đã sửa đổi số liệu có phải không?”
99.
Hứa Tình trợn mắt giống như không thể tưởng tượng nổi.
Tôi than thở: “Không cần nhìn tôi như vậy, trải qua những chuyện này ai cũng sẽ biến thành một người giống như cảnh sát thôi... huống hồ tôi chỉ đang hỏi cậu có phải không chứ chưa xác định! Mẹ tôi không phải là một người đáng để tin tưởng, hiện giờ cậu quay về căn cứ chính thì chỉ có một con đường c.hết, nghĩ tới Mạnh Hạo...”
Hứa Tình ngồi ở đó bắt đầu run rẩy.
Rất lâu sau cô ấy mới lên tiếng: “Trịnh Lâm, mọi người trong lớp lúc nào cũng nói cậu là người thông minh nhất, người thông minh thứ hai là tôi, lúc nào cậu cũng ở trên tôi một bậc... trước đây tôi không tin đâu, nhưng hiện giờ đã tin rồi. Không sai, tôi chính là gián điệp, cửa hàng túi đó là cứ điểm bí mật mà chúng tôi liên lạc với cảnh sát.”
Tôi trầm mặc hồi lâu: “Trừ gián điệp ra, cậu có còn thân phận khác không?”
Hứa Tình không giấu nữa: “Tôi là gián điệp hai mặt, cùng lúc làm việc cho cảnh sát thì cũng làm việc cho mẹ cậu, thế nên tôi đứng giữa chính và tà. Ngày hôm đó tôi tiêm thuốc an thần cho cậu cố ý để cậu nhìn thấy thiết bị nghe lén là muốn để cậu giúp tôi đối phó với mẹ của cậu, bà ấy đúng là một người phụ nữ mất trí, tôi cũng rất sợ...”
Tôi mím môi ngừng lại một lát: “Rời khỏi đây, đi thật xa, Mạnh Hạo c.hết rồi tôi không muốn cậu cũng phải c.hết, tôi không muốn nhìn thấy t.hi t.hể của cậu, được chứ? Hiện giờ lập tức tìm người của cửa hàng đó rồi bảo họ đưa cậu rời khỏi đây... phía bên mẹ tôi tôi sẽ xử lí ổn thỏa, xin cậu... đi đi... có được không? Tôi không muốn khi bản thân biến thành nhân cách thứ hai rồi đối phó với cậu.”
Nước mắt tôi lại rơi xuống, tôi bắt lấy tay cô ấy: “Tôi tới đây là để cứu cậu! Hứa Tình tôi muốn cậu làm một người tốt...”
Hứa Tình nhìn vào mắt tôi, cái nhìn này rất dài.
Cuối cùng cô ấy quay người rời đi.
100.
Tôi nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, đau đớn vô cùng!
Trong đầu tôi lại bắt đầu xuất hiện rất nhiều cảnh tượng.
Những cảnh tượng đó khiến cho đầu tôi sắp nổ tung.
Tôi đau đớn nằm liệt trên mặt đất.
Tại sao lại có nhiều thứ như vậy?
Tôi ôm đầu thu mình vào góc tưởng, nhắm mắt lại run rẩy.
Không biết qua bao lâu tôi mới mở mắt ra.
Dường như tất cả đã khác với trước đây rồi.
Tôi biết bản thân đã biến thành nhân cách thứ hai.
101.
Sau mười tám tiếng Hứa Tình bị bắt quay về.
Là do tôi mật báo.
Tôi và Trịnh Viện đứng trước mặt cô ấy.
Trong mắt Trịnh Viện đầy ý cười: “Hứa Tình, không ngờ tới cô cũng là gián điệp?”
Hứa Tình sợ hãi bất an nhìn tôi: “Cậu đang lừa tôi?”
Tôi cười lớn: “Đúng đấy! không ngờ tới cậu lại dễ lừa như vậy, bảo cậu đi thì cậu đi, trong chốc lát đã xác thực được thân phận gián điệp của cậu.”
Hứa Tình híp mắt nhìn chằm chằm tôi: “Hiện giờ cậu là nhân cách thứ hai?”
Tôi không biết tại sao cô ấy lại nhìn ra được.
Nhưng mà vẫn gật đầu.
Trịnh Viện hoảng hốt: “Hứa Tình, cô chắc chắn chứ?”
Hứa Tình ban nãy mới vừa sợ hãi giờ đây lại lạnh lùng: “Mẹ nuôi, không cần diễn kịch nữa rồi, tôi chắc chắn. Trạng thái hiện tại của cô ấy và lúc đi thị trấn Nam Tản hoàn toàn khác nhau, chúng ta có thể tiến hành đi sâu kiểm tra rồi.”