Nông Gia Độc Phi​

Chương 21






Nếu như mà mình không nhìn lầm thì khối ngọc chạm khắc hình mãnh hỗ kia hẳn là..

Hổ phù trong truyền thuyết đi? Trong trí nhớ, hình như từng có ai đó gọi mình là Vương gia, hơn nữa căn cứ thêm khối ngọc bội có khắc chữ Thịnh kia, chẳng lẽ mình chính là đệ nhất tướng quân của Thanh triều, cũng là người được ban cho phong hào Vương gia, Thịnh thân vương?
Bên này Lăng Kính Hiên vô lực vỗ trán, chân mày đột nhiên nhíu chặt, quay gót đi về hướng hậu viện, ngày hôm qua nhân lúc không có việc gì làm thì Lăng Kính Hiên có dạy cho hai tiểu bánh bao vài câu Tam Tự Kinh cùng với mấy chữ viết, nhìn bộ dáng hứng thú bừng bừng của bọn nhỏ, hắn lại đổ một ít nước lên đất phía sau hậu viện khiến cho chúng mềm đi, để tạo điều kiện thuận lợi cho bọn nhỏ tập viết chữ, lúc này hai nhóc đang dùng nhánh cây tập trung tinh thần luyện chữ.
"Tiểu Văn, Tiểu Võ."
Nhìn sườn mặt thon gầy lộ ra nét nghiêm túc cùng vẻ tập trung luyện chữ của bọn nhỏ, vốn dĩ trong lòng của Lăng Kính Hiên có một chút buồn bực cùng khó chịu, lúc này toàn bộ đều tan thành mây khói, thân phận của người đàn ông kia quan trọng đến cỡ nào chứ? Con là do mình sinh thì vĩnh viễn vẫn là của mình, thay vì ở đó suy nghĩ lung tung còn không bằng suy nghĩ ra cách làm sao để kiếm được thật nhiều tiền nhanh chóng nâng cao tình trạng kinh tế trong nhà, cuối năm nay hai tiểu bánh bao cũng sắp được năm tuổi rồi, cũng nên đưa đến trường tư thục để học vỡ lòng.
"Cha."
Nghe được tiếng của cha gọi mình, Tiểu bánh bao lúc nào cũng nhiệt tình ấm áp vội vàng ném xuống nhánh cây chạy lại nhào vào lòng ngực của Lăng Kính Hiên, Đại bánh bao thì có chút thẹn thùng hơn, chỉ là quay đầu lại gọi một tiếng Cha sau đó lại vùi đầu tập trung tinh thần luyện chữ.
"Con đó, phải học hỏi theo ca ca con kia kìa, nghiêm túc nhiều một chút, Tiểu Văn con dừng luyện chữ một chút đi, cha có chuyện muốn nói với hai đứa con."
Cưng chiều mà nhéo nhéo chớp mũi của Tiểu bánh bao, Lăng Kính Hiên vừa ôm lấy Tiểu bánh bao vừa nhìn về phía của Đại bánh bao.
"Có chuyện gì vậy cha?"

Nghi ngờ mà liếc mắt nhìn Lăng Kính Hiên một cái, Đại bánh bao nhíu mày buông nhánh cây xuống đất, chỉ cần là không phải nói về vấn đề tiền bạc thì mọi chuyện rất dễ thương lượng.
Lấy đầu óc của Lăng Kính Hiên còn không đoán được Đại bánh bao đang suy nghĩ thì hay sao?
Vì thế Lăng Kính Hiên chỉ có thể vô lực mà lắc đầu, ai biểu Đại bánh bao nhà hắn sợ nghèo nha!
"Tiểu Văn, Tiểu Võ, cha biết hiện tại các con chỉ mới có năm tuổi, nếu như ở nhà người khác thì đứa trẻ năm tuổi chỉ sợ còn đang nhõng nhẽo trong lòng của cha mẹ nha, đều là tại cha không tốt, để cho các con tuổi vẫn con nhỏ mà đã đeo lên nhiều áp lực cùng gánh nặng gia đình như vậy, các con khoan hãy nói chuyện đã, trước nghe cha nói hết được không?"
Giấu đi những suy nghĩ rối loạn lung tung trong đầu, Lăng Kính Hiên vừa nói vừa kéo theo hai tiểu bánh bao đi tới dưới mái hiên nhà ngồi xuống, nhìn gương mặt thon gầy của bọn nhỏ, trong mắt đều chất chứa sự đau lòng, thấy đôi chân mày nhỏ của hai đứa chậm rãi nhăn chặt lại, Lăng Kính Hiên liền lần lượt giúp chúng vuốt thẳng xong mới nghiêm túc nói tiếp: "Có một số việc đã xảy ra thì không thể thay đổi nữa, cha không phải là đang tự trách chính mình, cũng sẽ không cầu xin bọn con tha thứ cho cha, hôm nay sở dĩ cha nói nhiều như vậy là vì cha cảm thấy các con trưởng thành rất sớm, cũng rất hiểu chuyện, các con sẽ dùng đầu óc phân tích được vấn đề, cho nên cha có một vấn đề đã suy nghĩ rất lâu vẫn quyết định là nên nói cho hai con biết trước vẫn tốt hơn, người đàn ông mà chúng ta vừa cứu về kia..

rất có thể là cha ruột của hai con."
Liên tiếp giúp bọn nhỏ chuẩn bị tinh thần trước, Lăng Kính Hiên rốt cuộc cũng nói ra trọng tâm câu chuyện, đồng thời đôi mắt phượng thon dài của hắn cũng tập trung cẩn thận mà quan sát bọn nhỏ, sợ hai nhóc sẽ hoảng sợ hoặc không thể tiếp thu được sự việc này, dù sao thì trong suốt năm năm nay thì người đàn ông kia cũng chưa một lần nào hiện diện trong sinh mệnh của hai nhóc, bọn nhỏ nếu như có xuất hiện cảm xúc phản nghịch đi chăng nữa thì cũng rất bình thường, nhưng là..

qua một lúc lâu sau, hai tiểu bánh bao của hắn vẫn rất bình tĩnh, thật sự là ngoài sức dự đoán của hắn nha, hai đứa bĩu môi, dường như là đã sớm biết chuyện này rồi vậy.
Nhớ đến cuộc tranh luận giữa mình với cha mẹ ngày hôm qua, đôi mắt của Lăng Kính Hiên khẽ chuyển, cầm lấy hai đôi bàn tay nhỏ nhắn của bọn nhỏ: "Cha cũng không muốn giấu các con, thân phận của người kia dường như cũng không đơn giản, các con biết sớm một chút cũng tốt, lỡ như mà sau này..


Tóm lại, các con tự tính toán trong lòng là được, tình hình trước mắt là người kia bởi vì phần đầu bị va chạm dẫn đến chấn động, tạm thời quên mất chính mình là ai, các con cứ xem người kia giống như thôn dân trong làng là được."
Còn về tương lai sau này, Lăng Kính Hiên cũng không ngu, cũng sẽ không tự đề cao năng lực của chính mình, nếu thật sự thân phận của người kia không tâm thường, giống với suy đoán do mình đưa ra, như vậy chỉ sợ căn cứ vào năng lực trước mắt của bản thân sợ là rất khó giữ được bọn nhỏ bên mình, nhưng mà..

Sâu trong đôi mắt của Lăng Kính Hiên bổng nhiên lóe qua một tia sát khí, mọi chuyện chưa đi đến cuối cùng thì sẽ không thể nào biết được kết quả, chỉ cần hai tiểu bánh bao không vui thì dù có chết mình cũng sẽ không nhường ra quyền nuôi nấng hai tiểu bánh bao.
"Con không cần phụ thân, con chỉ cần cha.."
Đột nhiên nhào lên ôm cổ Lăng Kính Hiên, Đại bánh bao nghẹn ngào nói.
"Con cũng không cần, cha, cha.."
Tiểu bánh bao thấy thế cũng khóc lên, hai tiểu bánh bao một trái một phải chôn sâu vào vai của Lăng Kính Hiên mà khóc nức nở.
"Ngao! Ngao!"
"Ta thao..

đồ sói ngu, còn không mau nhả ra cho ta.."

Lăng Kính Hiên nhịn không được ngẩn tò te, chợt nhận ra hình như là hai tiểu bánh bao hiểu lầm ý của mình, vừa định trấn an bọn nhỏ thì không biết hai con sói con từ nơi nào xông tới, một trái một phải gặm chặc ống quần của mình, tuy rằng không đau nhưng mà Lăng Kính Hiên không nhịn được đen mặt, duổi chân quăng chúng ra ngoài.
"Ngao ngao.."
Sói con lăn trên mặt đất hai vòng lại vui vẻ xông tới, Lăng Kính Hiên vô lực thở dài một hơi, cũng không biết là có phải do hắn đã giết mẹ của hai con sói con này hay không mà giờ hể chúng vừa thấy hắn liều kêu ngao ngao không ngừng, thiệt tình là có một chút phiền, nhưng mà..
"Tiểu Hắc, người này là cha nha, không cho ngươi cắn!"
"Đại Hắc ngoan, mau thả chân của cha ra!"
Hai tiểu bánh bao vốn dĩ đang thương tâm khổ sở ngay lập tức quên mất là mình đang khóc, lần lượt mà ôm lấy sói con, dưới sự trấn an của bọn nhỏ, hai con sói con dần dần an tĩnh lại, Lăng Kính Hiên lập tức thở dài nhẹ nhõm, sau một lúc lâu mới ngẩn đầu lên nghiêm túc mà nói: "Tiểu Văn, Tiểu Võ, ý của cha không phải là cha không muốn nuôi các con nữa, hẳn là các con cũng biết cha không giống những người đàn ông khác, cha có thể sinh con, bọn con là do cha hoài thai mười tháng mới có thể sinh ra, ở trong lòng của cha, các con là động lực giúp cha mạnh mẽ, ai dám đụng đến các con, cha sẽ lấy mạng của người đó."
Vừa nói dứt câu, khí thế trên người Lăng Kính Hiên bổng dưng thay đổi, thân thể thon gầy đơn bạc đột nhiên phát ra sát khí làm cho kẻ khác phải kinh hãi.
"Dạ, cha, chúng con không cần phụ thân đâu, có cha là đủ rồi."
Rõ ràng là khí thế trên người của Lăng Kính Hiên rất khủng bố nhưng hai tiểu bánh bao cũng không có một chút nào sợ hãi, hai mắt của Đại bánh bao chợt lóe ra ánh sáng kiên định, trên người nhóc không thấy được dù chỉ một chút sự ngây thơ cùng sự non nót nên có ở một đứa trẻ năm tuổi, Tiểu bánh bao ôm sói con dựa sát vào trong ngực của Lăng Kính Hiên bỉu môi mà nhõng nhẽo nói: "Con cũng vậy, con chỉ cần có cha cùng ca ca là tốt rồi."
Thật ra trong lòng của nhóc cũng rất muốn có phụ thân, như vậy về sau nhóc sẽ không bị người khác mắng là đứa con hoang nữa, nhưng..

Nếu như thật sự phải lựa chọn giữa cha và phụ thân thì vĩnh viễn nhóc đều sẽ chỉ chọn cha mà thôi.
"Ha ha..


cha biết rồi, các con cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, cha chỉ nói cho các con biết trước thôi, chỉ là cha không muốn gạt hai đứa, tốt rồi, các con luyện chữ tiếp đi, cha cũng nên đi làm việc rồi."
Lăng Kính Hiên lần lượt xoa xoa đầu hai đứa nhỏ sau đó đứng lên, kiếp trước hắn là gay bẩm sinh, đối mặt với phụ nữ hắn một chút cũng không cứng nổi, đương nhiên cũng không có khả năng sẽ kết hôn, cho nên hắn cũng sẽ không có đứa con của mình, càng sẽ không biết ở chung với đứa nhỏ thì phải làm sao, cũng may hiện tại hai tiểu bánh bao của hắn trưởng thành sớm, cũng thật hiểu chuyện, căn bản là hắn coi bọn nhỏ như người lớn mà đối xử, tuy rằng chính hắn cũng không biết là làm như vậy rốt cuộc có đúng hay là không nữa.
"Cha, người kia..

nếu như khỏe lại rồi thì để cho hắn rời đi thôi."
Túm chặt vạt áo của Lăng Kính Hiên, Đại bánh bao ngẩn cao đầu thật rõ ràng nói ra suy nghĩ của bản thân.
"Ừm."
Lăng Kính Hiên không phải là không thấy được nổi oán niệm trong mắt Đại bánh bao, nhưng hắn cũng không có ý định khuyên nhủ, bởi vì, ngay cả chính hắn cũng không biết phải đối xử với người đàn ông kia như thế nào, những sự việc đó..

haii..

Vẫn là thuận theo tự nhiên đi vậy..