Nông Gia Độc Phi​

Chương 25






"Này ngươi xem, người xem đi, rõ ràng là một người đàn ông lại có thể mang thai sinh con, thật là ghê tởm chết ta nha.."
"Còn không phải đúng thế sao? Ta đã nói hắn là yêu quái mà ngươi lại không tin."
"Không phải ta nghe nói hắn đã trở nên ngu ngốc rồi sao? Bây giờ nhìn thấy hắn rất bình thường nha."
"Ai nha, cái này sao ngươi lại không biết vậy, nghe nói là mấy hôm trước hắn đột nhiên khôi phục bình thường đó, còn ra tay đánh cả nhà Đại Oa, hiện tại cha của Đại Oa vẫn còn nằm trên giường tịnh dưỡng đó."
"Thật vậy à? Sau đó như thế nào?"
"Còn có thể như thế nào nữa nha, tên Lăng Kính Hiên đó nói là muốn đi lên huyện thành báo quan đó, Lí Chính cùng với Tộc Trưởng không muốn chuyện này lan tin đến huyện thành khiến cho thôn của chúng ta mất mặt liền.."
Chỗ nào nhiều người tụ tập thì chỗ đó sẽ nảy sinh nhiều chuyện thị phi, lúc bọn Lăng Kính Hiên đi ngang qua thôn thì những người đó cũng chỉ là sì sầm to nhỏ nói thầm mà thôi, hiên tại lại công khai mà lớn tiếng bàn luận, dường như cứ sợ là bọn Lăng Kính Hiên không nghe được vậy, nếu như đứng đây hiện giờ là nguyên chủ, chỉ sợ hiện tại đã sớm xấu hổ đến mức chạy về nhà mà đóng cửa trốn rồi, còn đối với Lăng Kính Hiên bây giờ thì cứ nhìn vào bộ dáng của hắn đi thì sẽ biết, những lời nói mang theo đầy sự nhục nhã cùng chế nhạo kia đều đã bị Lăng Kính Hiên xem như gió thoảng qua tai mà thôi.
"Đại ca, huynh đừng để tâm những lời mà bọn họ đang nói, bọn họ chỉ đang nói bậy thôi, huynh không phải là yêu quái đâu."
Buông tay vịnh của xe đẩy xuống, Lăng Kính Bằng lo lắng nói, hắn sợ rằng đại ca của mình lại một lần nữa chui rút vào trong sừng trâu.
"Ha ha..

Ta mà thật sự là yêu quái cũng tốt, nếu như thế thì đêm nay ta có thể biến thành quái vật đi gõ cửa từng nhà để hỏi thăm bọn họ rồi."
Cố tình cất cao giọng nói xuyên thấu thẳng vào đám người kia, khuôn mặt thon gầy tuấn mỹ của Lăng Kính Hiên hiện lên một dáng vẻ đầy sát khí máu tanh, tầm mắt cứ như là có chủ ý từ trước lần lượt lướt qua từng người trong đám bà tám đang túm tụm vào nhau nói chuyện kia.

Tiếng bàn luận xung quanh trong nháy mắt đều biến mất sạch sẽ, nhóm thôn phụ vốn còn đang tám chuyện hăng say lập tức lùi về sau toàn bộ, cứ như là sợ Lăng Kính Hiên đêm khuya sẽ thật sự gõ cửa nhà của các mụ vậy.
Trông thấy biểu hiện của những người đó, khóe miệng của Lăng Kính Hiên không nhịn được hiện lên một nụ cười trào phúng lãnh lẽo, sau đó hắn xoay người về phía của hai người Triệu Hàn: "Hai người chính là Triệu đại ca cùng Hàn đại ca rồi, cảm ơn hai người mấy năm nay ít nhiều gì cũng đã giúp ta chăm sóc Tiểu Văn, Tiểu Võ."
Lăng Kính Hiên từ sớm đã nghe nói rằng hai người Triệu Hàn này đối xử rất tốt với hai tiểu bánh bao nhà hắn, chỉ cần là Thiếc Oa Tử có đồ ăn gì thì bọn họ đều sẽ chia cho hai tiểu bánh bao một phần, ân tình này Lăng Kính Hiên sẽ nhớ kỹ trong lòng.
"Có gì đâu, chúng ta cũng không làm được gì nhiều, không đáng giá để đệ phải khách khí như vậy đâu, lại nói, chúng ta cũng rất thích Tiểu Văn và Tiểu Võ, hai đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, cũng thường xuyên giúp chúng ta chăm sóc Thiết Oa Tử."
Hàn Phi vốn xinh xắn lanh lợi, cũng có thể nói là một người hào phóng, sảng khoái, khi nói chuyện cũng không quên xoa xao đầu hai tiểu bánh bao, sự yêu thích nơi đáy mắt không chứa một chút sự giả dối nào, có lẽ là do hoàn cảnh của bọn họ tương tự nhau đi, cho nên bọn họ cũng không có khinh thường hay khinh bỉ gì đối với trường hợp của Lăng Kính Hiên cả, cũng thấu hiểu nổi khổ trong lòng Lăng Kính Hiên hơn bất kì kẻ nào khác.
"Ha ha..


được, vậy đệ cũng sẽ không khách khí nữa, Hàn đại ca! Xe bò của huynh lúc nào có thể đi vậy?"
Có một số chuyện, hiểu ở trong lòng là được rồi, Lăng Kính Hiên dứt khoát mà nói sang chuyện khác, chờ tương lai có cơ hội thì mình sẽ báo đáp bọn họ sau vậy.
"Đệ cũng thấy rồi đó, xung quanh một người cũng không có, hiện tại lại là thời gian thu hoạch, người muốn đi họp chợ cũng không nhiều, chắc là hôm nay cũng không có người muốn đi nhờ xe bò đâu."
Dù cho có là người lạc quan lanh lẹ thì khi gặp phải tình huống này cũng sẽ chịu đã kích lớn, Hàn Phi khó nén được mất mát trong lòng, Triệu Đại Long đứng bên cạnh hắn dịu dàng mà ôm vai hắn, thầm lặng mà an ủi tức phụ nhà mình, Hàn Phi ngẩn đầu lên ném cho Triệu Đại Long một nụ cười nhẹ nhàng, hai người nhìn vào mắt lẫn nhau, tình cảm dần dần lan tràn sâu sắc.
Cả đời người nông dân chắc cũng sẽ không bao giờ treo câu yêu hay không yêu lên miệng mà nói, nhưng là tình cảm của bọn họ đều sẽ hiện diện rõ ràng qua ánh mắt hay cử chỉ, Lăng Kính Hiên đứng bên cạnh đem chuyện này thu hết vào mắt mình, loại tình cảm được vung đắp bằng thời gian dài, dịu dàng, sâu sắc này so với loại tình cảm vang dội, nóng bỏng như lửa thì nó quý giá hơn không biết bao nhiêu lần.
"Nếu không thì như vầy đi, Triệu đại ca, Hàn đại ca, hiện tại đệ chuẩn bị đi lên trấn trên bán một mớ cá, đệ thuê xe bò của hai người đi đi."
Nếu có thể thì Lăng Kính Hiên cũng không muốn cắt ngăn thời gian trao dồi tình cảm của hai người họ, nhưng mà ngặt nổi là hiện tại thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, hôm nay hắn bắt cá xong cũng chỉ thả vào thùng một ít nước của Nguyệt Nha Tuyền mà thôi, còn lại đều là nước bình thường, nếu để lâu chỉ sợ cá sẽ chết không còn một con nào mất.
"A? Đệ nói gì mà thuê hay không thuê nha, dù sao hôm nay cũng không có khách, cứ để chúng ta cho đệ đi nhờ lên huyện thành là được rồi, đến đây đi, nhanh đem cá mang lên xe đi."
Lấy lại tinh thần, rốt cuộc Hàn Phi cũng chú ý đến chiếc xe đẩy chứa thùng gỗ đựng đầy cá phía sau Lăng Kính Hiên, không nói hai lời liền săn tay áo lên chuẩn bị giúp hắn chuyển đồ lên xe bò, Lăng Kính Hiên là chặn hắn lại, nói: "Làm sao mà được chứ, tiền hai người nhất định phải nhận, nếu không đệ cũng không dám ngồi xe bò của hai người đâu."
Đè lại tay của Hàn Phi, trong mắt Lăng Kính Hiên chứa đầy sự nghiêm túc, kiên định lại cố chấp.
"Tốt, tốt, tốt, ta không thay đổi được quyết định của đệ, như vậy chờ bán cá xong ta mới thu tiền đi, Đại Long, huynh mau tới đây giúp bọn đệ đi."
Hàn Phi bất đắc dĩ chỉ có thể chấp nhận thuận theo ý của Lăng Kính Hiên, sau đó lại bảo Triệu Đại Long yên lặng kiệm lời đứng bên cạnh tới hỗ trợ nâng thùng gỗ lớn chứa đầy cá.
"Cha, chúng con cũng giúp người nha."
Ba tiểu bánh bao ngồi trên xe bò thấy vậy cũng nhanh nhẹn tuột xuống đất chạy tới, bốn người nhìn nhau cười: "Các con yên phận ngồi yên trên đó đừng nhúc nhích thì đã là sự giúp đỡ lớn nhất cho bọn ta rồi nha."
"Cái gì? Cha, người thật là đáng ghét nha!"
Nghe hắn nói thế, khuôn mặt nhỏ của Tiểu bánh bao không khỏi nhíu lại, miệng nhỏ chu lên, chọc cho người lớn bọn hắn bật cười ha ha, còn về những ánh mắt khác thường xung quanh đó, từ sớm đã bị bọn hắn trực tiếp xem nhẹ.
"Bọn đệ bắt cá ở đâu mà được nhiều cá quá vậy?"
Bốn thùng cá rất nhanh được chuyển lên xe bò, nhìn thùng gỗ vừa lớn vừa chứa thật nhiều cá, Hàn Phi không khỏi tò mò hỏi, các thôn dân vào những lúc thu hoạch xong rãnh rổi thì mọi người cũng sẽ đi bắt cá đem bán kiếm thêm chút thu nhập cho gia đình, lâu ngày mọi người đều đi bắt cá nên dẫn đến việc trong sông cũng không còn được bao nhiêu cá hết, đôi khi cũng sẽ bắt được vài ba con cá nhỏ, nhưng rất ít khi nào có cá lớn mà lại còn nhiều như vậy.
"Ha ha..


Đệ phát hiện được một chỗ có thật nhiều cá ở trong mương Nguyệt Hoa, nhưng mà thời gian này cũng đã bị đệ bắt không ít rồi, cho nên về sau đệ tính toán sẽ đào một ao cá, tự mình nuôi cá bán lấy tiền, cũng không biết là ở đâu có bán thức ăn cho cá nữa."
Sau khi ngồi yên ổn trên xe bò thì Lăng Kính Hiên mới thuận miệng nói ra dự tính của mình, xe bò của Triệu gia xem ra cũng khá lớn, để bốn thùng cá vào, lại còn nhét thêm mấy người trưởng thành cùng ba đứa nhỏ nữa cũng vẩn có thể ngồi được, tuy rằng có hơi chật một chút.
"Này, đệ không nên làm thế đâu, trước kia thôn của chúng ta cũng không phải là không có người muốn nuôi cá, nhưng mà cuối cùng đều không thành công, tất cả cá nuôi được đều chết không còn một mống nào, đệ cũng đừng để mình tốn công phí sức vô nghĩa nha."
Nghe được lời của Lăng Kính Hiên nói, Hàn Phi đang ôm Thiết Oa Tử ngồi ở bên cạnh của Triệu Đại Long không nhịn được mà châu mày quay đầu lại nói, trên khuôn mặt trắng nõn tràn ngập sự lo lắng, mà Lăng Kính Bằng đang ngồi ôm Đại bánh bao cũng theo nói: "Đại ca, sao huynh lại muốn nuôi cá vậy, mấy năm trước địa chủ lão gia ở cách vách thôn chúng ta cũng từng muốn nuôi cá, kết quả cho ăn đâu được mấy ngày thì toàn bộ cá đều chết hết, rốt cuộc vốn liếng mất hết, nếu có tiền thì không bằng để dành mua thêm vài mẫu đất thì tốt hơn nhiều."
Ngày hôm qua lúc Lăng Kính Hiên nói đến chuyện này, Lăng Kính Bằng còn tưởng đại ca nhà mình chỉ muốn nuôi một ít cá để ăn ở nhà mà thôi, nếu dư một ít có thể đem đi bán lấy tiền, hiện tại nghe giọng điệu này của huynh ấy dường như là muốn làm lớn nha, khuôn mặt vẫn còn chứa vài nét non nớt của Lăng Kính Bằng rõ ràng là không tán đồng với ý kiến của đại ca nhà mình.
"Ha ha..

mọi người cứ yên tâm đi, ta có bí quyết dùng thảo dược để nuôi cá, đảm bảo có thể đem cá nuôi đến vừa lớn vừa mập."
So sánh với biểu tình lo lắng của người xung quanh, Lăng Kính Hiên cũng không để tâm nhiều, ngẩm lại cũng đúng, hắn nắm giữ Nguyệt Nha Tuyền trong tay, sao có thể nuôi ra cá chết được chứ?
"Thật sự có thể sao cha?"
Từ lúc ngồi lên xe, Đại bánh bao vẫn luôn ôm chặt hai chiếc bình đựng mứt trái cây sau khi nghe được lời của cha mình nói thì cực kì kinh hỉ mà nhìn cha của nhóc, trong ánh mắt tràn ngập sự hưng phấn vui vẻ, chỉ mới ngắn ngủi mấy ngày mà thôi, nhóc đã thấy được chỗ tốt từ việc bán cá, hận không thể mỗi ngày đều có thật nhiều cá bán mãi không hết.
Trên mặt Hàn Phi cùng với Lăng Kính Bằng đều hiện lên dáng vẻ nghi ngờ mà nhìn Lăng Kính Hiên, ngay cả Triệu Đại Long cũng không nhịn được mà quay đầu lại nhìn hắn một cái, hai người duy nhất trên xe không có phản ứng chính là Tiểu bánh bao cùng Thiết Oa Tử đang thì thầm nói chuyện với nhau.
"Đương nhiên là thật nha, cho nên hiện tại chúng ta nhất định phải nổ lực kiếm được thật nhiều tiền, sau đó mời thợ đến đem hai mẫu đất phía sau nhà chúng ta đào thành hồ nước lớn, lại mua thêm một ít thức ăn cho cá, như vậy tương lai chúng ta sẽ có thật nhiều cá bán hoài không hết nha."
Tầm mắt của hắn lướt qua từng người xung quanh, cuối cùng thì dừng lại trên mặt của Đại bánh bao, Lăng Kính Hiên vươn tay ra cưng chiều mà xoa xoa đầu của nhóc, như vậy chắc cũng sẽ làm cho đứa con này của hắn tự tin hơn đi?
"A? Lại phải bỏ tiền ra nha!"
Vừa nghe được phải bỏ tiền ra mời người về đào ao cá, khuôn mặt nhỏ của Đại bánh bao nháy mắt nhăn nhúm lại, làm cho Lăng Kính Hiên không nhịn được bật cười, ao cá rộng bằng hai mẫu đất lận nha, hắn cũng không thể nào tự mình đào được đi?
"Nếu thật sự nuôi được cá thì số tiền thu lại được so với số tiền mời người đào ao cá khác nhau một trời một vực đấy, Tiểu Văn, con không thể chỉ tính số tiền vốn trước mắt được."
Hàn Phi hiểu rõ tính tình keo kiệt của Đại bánh bao, lúc này giọng điệu của hắn hoàn toàn là đang cẩn thận dạy bảo đạo lý cho đứa nhỏ thấu hiểu, khuôn mặt nhỏ của Đại bánh bao nháy mắt đỏ bừng lên, cúi đầu lắp bắp nói: "Con, con đã biết.."
Nhóc không phải chỉ là đang đau lòng số tiền phải bỏ ra mà thôi sao? Nhóc cũng không phải nói là không cho mà.

"Ha ha.."
Mấy người Lăng Kính Hiên thấy vậy thì không nhịn được mà bật cười, dọc đường đi, nhóm bánh bao cũng rất sôi động hoạt bát, thường thường sẽ bật ra vài câu chọc cười người lớn bọn họ, lúc đi được một nữa đoạn đường thì Lăng Kính Hiên đột nhiên nhìn thấy một miếng đất hoang rộng mênh mông, bên trên không có một ngọn cỏ nào, nếu ở trong thôn, miếng đất này mà để như vậy thì chắc chắn sẽ bị nói là lãng phí, đối với người nông dân thì thứ gì quan trọng với bọn họ nhất? Đương nhiên là đất đai rồi, nhưng mà hiện tại lại bởi vì miếng đất này nằm ở bên trong của nhánh sông mà thành ra hoang tàn như vậy, chuyện này chắc cũng đã làm cho không ít người đau lòng đi?
"Đáng tiếc, nếu như những miếng đất đó có thể dùng để trồng trọt được thì tốt biết mấy."
Nhìn theo hướng tầm mắt của Lăng Kính Hiên, Lăng Kính Bằng đâm ra tiếc hận nói, hiện giờ trong thôn có rất nhiều người còn chưa có đất đâu, đặc biện là đối với những người từ bên ngoài thôn đến ở, có người cần kiệm tích góp được hai mẫu đất cũng bởi vì nộp tiền thuế má mà đến cả đồ ăn cũng không có mà ăn, đặc biệt là năm nay, khi đất hoang ở gần lưu vực sông Lăng Giang đều đã bị người ta khai khẩn hết rồi, thậm chí có người còn mua đất nền dùng để làm nhà ở khai khẩn thành đất trồng trọt, nhưng khi gieo hạt giống thì số lượng hạt giống nảy mầm được cũng không đến một nữa, giống như nhà của Lăng Kính Hiên vậy, hai mẫu đất trong nhà hắn chính là đất nền nhà, nếu không thì một nhà ba cha con bọn họ cũng không đến nỗi không có cái để ăn.
"Ha ha.."
Lăng Kính Hiên mỉm cười mà nhìn lướt qua Lăng Kính Bằng một cái, đôt nhiên cất tiếng nói: "Triệu đại ca, có thể dừng xe một chút được không? Đệ muốn đến chỗ đó nhìn xem một chút."
Nói xong cũng không chờ xe bò dừng lại, Lăng Kính Hiên trực tiếp nhảy xuống xe.
"Cha.."
"Tiểu Văn các con cứ ở trên xe đi, để thúc đi theo nhìn xem một chút."
Thấy hai tiểu bánh bao chuẩn bị nhảy xuống xe thì Lăng Kính Bằng nhanh tay chụp bọn nhỏ lại, chờ đến khi xe bò dừng lại hẳn thì ba người lớn lại dặn dò bọn nhỏ xong xuôi mới xoay người đuổi theo Lăng Kính Hiên.
"Quả nhiên là bị nhiễm mặn rồi."
Làm lơ biểu tình muốn nói lại thôi của ba người đuổi theo mình, Lăng Kính Hiên ngồi xổm xuống đào một ít bùn xốp, dùng ngón tay dính một ít đưa vào miệng, trước kia Lăng Kính Hiên từ trong ký ức của nguyên chủ đã sớm biết rõ tình trạng cũng như khí hậu của Lăng gia thôn rồi, hắn đoán chắc rằng mãnh đất hoang này rất có thể là vì bị nước biển tràn ngược vào mà biến thành đất ngập mặn, không nghĩ tới là hắn thật sự đoán trúng rồi, hèn chi mà thôn dân mặc kệ là trồng loại hạt giống gì cũng không nảy mầm nổi, đất ngặp mặn mà không xử lý trước khi gieo trồng thì hạt giống gì sống nổi chứ.
"Ta nhớ hình như vào khoảng tháng mười thì nước biển bắt đầu tràn vào đi? Mực nước dâng lên cao không? Khoảng bao lâu thì nước rút?"
Quay đầu đối diện với ba người họ, Lăng Kính Hiên nghiêm túc hỏi, trong lòng hắn, kế hoạch làm giàu đang dần dần nảy mầm mà phát triển, nhưng mà..

giai đoạn đầu cần số vốn đầu tư không nhỏ nha!
Về chuyện này thì Lăng Kính Bằng cùng Hàn Phi đều không rõ lắm, tầm mắt của hai người đều không hẹn mà chuyển hướng sang nhìn vào Triệu Đại Long, vì vậy mà Lăng Kính Hiên cũng nhìn sang theo.
"Ừm, mỗi năm vào khoảng tháng mười thì nước biển sẽ bắt đầu tràn ngược vào đất liền, mực nước không cao lắm, đại khái cao khoảng độ một thước, khoảng hai tháng sau đó thì bắt đầu rút về."
Đón nhận ánh mắt chờ mong của ba người đang nhìn vào mình, người có thân hình cao lớn mạnh mẽ như Triệu Đại Long cũng không nhịn được mà ngại ngùng, nhưng mà hắn vẫn giải thích thắc mắc của bọn họ một cách rất rõ ràng.
"Vậy là đúng rồi, thôi, đi đi đi, chúng ta tiếp tục lên đường đi họp chợ nào."
Nghe được đáp án mà mình muốn biết, Lăng Kính Hiên cười đến thật vui sướng, hiện tại đã là tháng sáu, từ đây đến tháng mười còn cách bốn tháng nữa, nhưng nếu muốn thực hiện kế hoạch dự tính trong lòng mình thì trong ba tháng tới hắn phải kiếm được ít nhất là một ngàn lượng bạc trắng, tuy rằng việc này sẽ rất khó khăn, nhưng một việc có thành công hay không thì đều là do con người nổ lực thực hiện không phải sao? Ha ha..

Lần này thật sự phát tài rồi!
"Đại ca, huynh rốt cuộc là đang nói về cái gì vậy?"

Ba người bọn họ đều bị hành động và lời nói của Lăng Kính Hiên làm cho ngây ngẩn, không hiểu vì sao khi nghe xong đán án thì lại lộ ra biểu tình vui sướng như vậy, chẳng lẽ hắn có thể trồng được hoa màu trên mảnh đất hoang kia nha?
Không thể không nói, bọn họ thật sự đã đoán được chân tướng nha, tuy rằng hiện giờ căn bản là họ không tin vào suy đoán hiện giờ của bản thân.
"Không có gì, hiện tại có nói gì đi nữa thì đều chỉ là nói suông mà thôi, chờ thời cơ chính mùi rồi thì ta sẽ giải thích kỹ lưỡng cho mọi người hiểu."
Quay đầu lộ ra dáng vẻ thần bí chớp chớp mắt, Lăng Kính Hiên hiếm khi mà để lộ thần thái tinh nghịch, ánh mắt ba người đối diện nhìn nhau, tất cả đều không hiểu chuyện này là sao cả, nhìn vào bóng dáng mãnh khãnh tinh tế của Lăng Kính Hiên thì ba người lại càng thêm tò mò cùng ngờ vực.
"Cha, người đi xem gì vậy nha?"
Lúc xe bò một lần nữa lăn bánh, Tiểu bánh bao bỏ lại Thiếc Oa Tử mà bò lên đùi của Lăng Kính Hiên tò mò hỏi, Đại bánh bao đang ở bên cạnh cũng ngẩn đầu nhìn hắn, Lăng Kính Hiên cưng chiều mà chọc chọc cánh mũi của Tiểu bánh bao, nhếch miệng thần bí nở ra một nụ cười, nói: "Đương nhiên là xem tiền nha."
"Cha là đang gạt bọn con đi, đã là đất hoang thì đào đâu ra tiền?"
Miệng nhỏ của Tiểu bánh bao không nhịn được chu lên không chút trở ngại nào mà chê bai lão cha nhà mình, Đại bánh bao cũng ăn ý mà quăng cho cha nhóc một ánh mắt khinh bỉ, nhưng ba người lớn ngồi kế bên lại không khỏi âm thầm dựng lỗ tai lên, cũng không biết là vì cái gì mà bọn họ lại cảm thấy lời nói của Lăng Kính Hiên dường như chứa đựng điều gì đó rất sâu xa, nhưng với sự hiểu biết của bọn họ hiện giờ lại không thể hiểu được điều đó là gì.
"Ha ha..

Cha lừa bọn con làm gì nha? Không tin thì bọn con cứ chờ mà xem, một ngày nào đó cha sẽ đem mãnh đất hoang bị nhiễm mặn kia biến thành núi vàng núi bạc cho bọn con xem."
Có một số việc nếu tiết lộ quá nhiều thì sẽ khiến cho người ta cho rằng hắn điên loạn không chừng, chờ khi hắn chân chính biến những thứ đó thành sự thật thì bọn họ sẽ tự động mà tin thôi.
"Cha, người là muốn mua lại mãnh đất kia sao?"
Vẻ mặt của Tiểu bánh bao vẫn ngây thơ, nhưng còn Đại bánh bao thì lại khác, nhóc tương đối mẫn cảm, vẻ mặt nhóc phòng bị mà trừng mắt nhìn Lăng Kính Hiên, trời ơi hiện tại nhóc thật sự rất sợ cha mình nói đến chuyện muốn kiếm đống tiền lớn nha, bởi vì mỗi lần cha nhóc nãy sinh ý nghĩ tiếm kiềm gì đó, là y như rằng là tiền trong nhà sẽ giống như là dòng nước không ngừng tuôn ra ngoài vậy, ví dụ như là việc mua bình gốm cùng với đào ao cá kia vậy.
"Khụ khụ..

Tiểu Văn à, có người nào mà chỉ muốn kiếm tiền mà không muốn tiêu tiền như con nha, làm ăn buôn bán cũng phải bỏ ra tiền vốn nha, đừng đừng đừng..

trước tiên con đừng nóng giận nha, cha đồng ý với con, cha tuyệt đối sẽ không động vào tiền của con được chưa?"
Khi nói đến một nữa liền nhìn thấy dáng vẻ muốn nói đạo lý của Đại bánh bao thì Lăng Kính Hiên nhanh tay nhanh chân đầu hàng, hắn thật sự rất sợ bài ca tiền bạc của con trai nhà mình.
"Tiền của cha hay của con thì không phải đều là của nhà chúng ta hay sao? Cha à, không phải là con muốn cằn nhằn cha đâu, tiền không thể cứ tiêu xài hoang phí.."
Rồi, lại tới nữa rồi, hiện tại Đại bánh bao giống như là đang niệm kinh vậy, không ngừng lải nhải, Lăng Kính Hiên chỉ cảm thấy dường như đầu của mình lại bắt đầu to ra, sắp nổ tung lên vậy, hặn không thể dán miệng Đại bánh bao lại, Lăng Kính Bằng cùng bọn người Hàn Phi thấy thế lần lược cong lên khóe môi, nhóc con này cái gì cũng rất tốt, chỉ khi dính dáng đến vấn đề tiền bạc thì nhóc con lại thay đổi sắc mặt ngay lập tức, thiệt là đâu đầu đúng không nào?.