Nông Gia Độc Phi​

Chương 5






Lăng gia thôn ba mặt giáp núi, lưng dựa chân núi Nguyệt Hoa, hai bên sườn có hai nhánh sông, bên trái là sông Lăng Giang, bên phải là một con sông nhỏ nội địa, theo lý mà nói thì Lăng gia thôn phải giàu có lắm mới đúng, nhưng ngược lại, Lăng gia thôn lại rất bần cùng, nguyên nhân rất đơn giản, chân núi Nguyệt Hoa quanh năm bị vây trong sương mù dày đặc, người đi vào núi săn thú căn bản là có đi mà không có về, thôn dân nhiều lắm cũng chỉ dám ở dưới chân núi hái ít rau dại mang về, lại thiết kế thêm ít bẩy rập để dẫn dụ một ít động vật nhỏ.
Từ xưa đến nay, nếu thôn trang mà nằm gần sông đều sẽ phi thường giàu có, nhưng Lăng gia thôn thì lại khác hoàn toàn, lưu vực phía bắc thôn thì đồng ruộng màu mỡ phì nhiêu, thu hoạch hằng năm đều không tồi, còn xuôi về phía nam, càng gần lưu vực sông thì..

tình trạng càng thê thảm đến mức không nỡ nhìn, mỗi năm lúc thủy triều dâng lên, nước biển tràn vào, trên mỗi phiến đá đều có thể bám vài lớp muối, trước kia cũng có người tính khai hoang lấy đất làm ruộng, đáng tiết, bất luận là loại hạt giống gì, đều không thể nảy mần nổi, với tình hình này dù phía bắt thôn đất đai có tốt đến đâu cũng không thể làm người dân trong thôn giàu có được.
Lại thêm mấy năm này triều đình liên tục chiến chinh, các loại thuế má năm sau so với năm trước lại tăng lên gấp mấy lần, làm cho dân chúng lại càng cơ cực hơn, nhưng tình cảnh đó cũng không làm khó được gia đình của Lăng Kính Hiên.
Lăng gia lão gia tử Lăng Khải Văn là tú tài duy nhất trong thôn, là lão đại trong nhà, đệ đệ của hắn là Lăng Khải Tài, lại làm lí chính trong thôn, tương đương với chức trưởng thôn ở hiện đại, ở cổ đại này thì chỉ cần thi đậu từ tú tài trở lên hoặc là ra làm quan thì đều được miễn thuế, này tương đương với việc người của Đại phòng và Nhị phòng đều không cần phải đóng thuế.
Đại phòng Lăng Khải Vận là gia gia của Lăng Kính Hiên, Lăng lão gia năm hai mươi mấy tuổi thì thi đậu tú tài, lúc ấy là nhân vật ưu tú nhất thôn, nhưng sau đó mặc kệ là hắn ôn luyện khắc khổ như thế nào, cũng không thể thi được danh hiệu cao hơn, tới lúc bốn mươi tuổi, Lăng Khải Vận đành từ bỏ con đường khoa khảo, sau đó mở học đường trong thôn, nhận một ít bạc từ việc dạy học.
Lăng Khải Vận sinh ra được ba nhi tử và một nhi nữ, lão đại tên Lăng Thành Văn, lão nhị là Lăng Thành Long, còn lão tam là Lăng Thành Hổ, nhi nữ thì lấy tên là Lăng Thành Hoa, lúc còn trẻ, Lăng Khải Vận cũng từng đem giấc mộng khoa cử đặt lên người mấy đứa con trai, nhưng mà dường như ba huynh đệ hắn không có thiên phú học tập, ngay cả đồng sinh thôi cũng thi không đậu, lại nói tiếp, gia đình họ Lăng cũng xem như là hộ dân vừa đi học vừa làm ruộng, trong nhà ai cũng biết chữ, tuy rằng đều không thi đậu được chức danh gì.
Dưới sự dẫn dắt của hai tiểu bánh bao, cầm một cái thùng gỗ đi về phía bờ sông, vừa đi vừa sửa sang lại ký ức trong đầu, vốn ban đầu, Lăng Kính Hiên là nhi tử của Lăng gia nhị phòng, con trưởng của Lăng Thành Long, từ nhỏ đã thông minh ngoan ngoãn, mười ba tuổi đã thi đậu đồng sinh, lão gia tử còn vui đến mức bái tạ tổ tong, nhưng cách đây năm năm trước, thân là nam nhân hắn lại bị người ta làm cho lớn bụng, gián tiếp làm bại lộ bí mật mà cha mẹ hắn vất vả giấu mười mấy năm, vốn dĩ, hắn lúc sinh ra đã khác biệt với người thường, vừa có bộ phận sinh dục của nam nhân, cũng có luôn bộ phận sinh dục của nữ nhân, này nếu ở hiện tại sẽ được xếp vào nhóm người song tính, nhưng đây là thời cổ đại, sẽ bị cho là quái vật, bị người phát hiện sẽ bị đem đi thiêu sống, hai vợ chồng Lăng Thành Phong không đành lòng, nên lặng lẽ đem chuyện này giấu nhẹm trong lòng, ai biết lại xảy ra chuyện..
Sau khi chuyện bị bại lộ, hậu quả đại khái có thể đoán được, Lăng lão thái gia nổi trận lôi đình, tuyên bố muốn mở từ đường xử lý Lăng Kính Hiên, lúc đó chuyện này đã làm chấn động từ đường Lăng thị, sau khi tộc trưởng cùng vài vị trưởng lão thảo luận thống nhất ý kiến, quyết định đem Lăng Kính Hiên lúc đó bụng đã nổi lên, trồng lồng heo thả trôi sông, cũng không biết vận khí của Lăng Kính Hiên hay là hai tiểu bánh bao quá may mắn nên không bi dìm chết, ngay lúc thôn dân đang phẫn nộ đem Lăng Kính Hiên buộc chặt chặt chuẩn bị dìm xuống sông, thì lí chính Lăng Khải Tài lúc đó lên trên huyện làm việc đã quay trở về, đồng thời mang về một tinh tức mà thôn dân nhất thời không thể nào bình tỉnh tiếp thu được.
Hóa ra huyện lệnh mới nhậm chức của Hồ huyện đã ra mệnh lệnh rõ ràng cấm thôn dân các trấn lạm dụng tư hình, giết người vô lý, cuối cùng lí chính cùng tộc trưởng Lăng thị và thôn dân quyết định, trục xuất Lăng Kính Hiên ra khỏi gia phả của Lăng gia, đuổi ra cho sống dưới chân núi Nguyệt Hoa cách thôn rất xa, đến nổi hắn sống xót được hay không, thì phải xem tạo hóa của hắn.

Sau khi trải qua sự kiện kia, Lặng Kính Hiên liền trở nên si ngốc, nếu không phải mẫu thân hắn là Lăng gia Vương thị không đành lòng, lấy ra của hồi môn cùng vốn riêng tích góp được trong nhiều năm, nhờ huynh đệ bên nhà mẹ đẻ hỗ trợ mua ba mẫu đất hoang dưới chân núi Nguyệt Hoa cho hắn, một mẫu dùng để xây nên một cái nhà tranh ba gian, còn lại hai mẫu khai hoang trồng một ít lương thực nuôi sống bản thân, nếu không thì phỏng chừng ba cha con Lăng Kính Hiên đã sớm chết thẳng cẳng từ lâu rồi.
"Hô.."
Nghĩ đến đây, Lăng Kính Hiên không khỏi phun ra một hơi, cả đời nguyên chủ thật đúng là cẩu huyết, bất quá hắn đối với nguyên chủ là không có một chút đồng tình nào, không phải hắn nhẫn tâm, mà là..

Nguyên chủ nếu biết tranh thủ một chút, dựa vào sự giúp đỡ của cha mẹ và sản nghiệp mẫu thân mua cho, nếu không dư dã được thì miễn cưỡng sống qua ngày vẫn không thành vấn đề, nhưng là, từ khi Lăng Kính Hiên bị đuổi khỏi nhà, vẫn luôn mơ mơ màng màng, trong miệng thường lẫm bẩm ta không phải yêu quái, hối tiếc tự ái sau đó vẫn chìm sâu vào thế giới của bản thân, không quan tâm đến sống chết của hai tiểu bánh bao do mình sinh ra, mặc dù tiếp thu trí nhớ của nguyên chủ, nhưng ký ức trong khoảng thời gian năm năm trở lại đây thì hoàn toàn trống trỗng, ngay cả tên nam nhân làm hắn to bụng kia, hắn chỉ mơ hồ cảm nhận được một cơ thể cường tráng, nhiệt độ nóng rực, hơi thở nặng nề, ngoài ra đối phương lớn lên hình dáng thế nào, hắn cũng không biết, người như vậy hắn đồng tình không nổi.
"Cha, chúng ta tới rồi."
"Hửm?"
Chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, Lăng Kính Hiên căn bản không chú ý đến tình hình xung quanh, đến lúc tiếng nói của Tiêu bánh bao vang lên nhắc nhở, hắn mới giật mình tỉnh lại, cất đi những hình ảnh linh tinh trong đầu, Lăng Kính Hiên ngẩn đầu nhìn nhìn, một dòng suối nhỏ xuất hiện trong tầm mắt hắn, phía sau là một rừng cây rậm rạp, có rất nhiều rau dại và cỏ dại lớn lên bên cạnh dòng suối, so sánh với những dòng sông ô nhiễm, nặng mùi ở thế kỷ hai mươi mốt, nước của con sông này thật trong xanh, còn có thể nhìn thấy được những chú cá đang bơi lội dưới đáy sông.
"Đây là nhánh sông Lăng Giang?"
Tùy tiện đem thùng gỗ đặt trên mặt đất, Lăng Kính Hiên săn ống quần lên bước xuống nước, nước suối lạnh lẽo chảy dọc theo chân, làm cho người ta cảm thấy thật là thoải mái!
"Không biết, bọn họ gọi đây là mương Nguyệt Hoa, nơi này là vùng thượng du, bởi vì gần chân núi Nguyệt Hoa, nên ngày thường không ai đến nơi này, chúng ta thường cùng gia gia và bà bà đến nơi này gánh nước."
Lăng Văn vừa nói vừa kéo đệ đệ đi qua, hai người bốn mắt mang đầy vẻ hâm mộ mà nhìn phụ thân đứng dưới nước, mấy đứa nhỏ ở thôn Lăng gia từ nhỏ đã biết bơi lội, nhưng mà hai người nọ thì không, trước kia Lăng kính Hiên vì ngu ngốc không dạy bọn họ thì không nói, hai vợ chồng Lăng Thành Long phần lớn đều giấu lão gia tử lén lúc đến giúp bọn họ, mỗi lần đều vội vã đến rồi vội vã đi, thì làm sao có thời gian dạy họ bơi lội.

"Ha hả..

Muốn xuống đây sao?"
Liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của hai nhóc, trong đầu liền nhớ đến cảnh Tiểu bánh bao nói muốn bắt cá cho hắn ăn, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười ôn nhu.
"Dạ, dạ..

nhưng là..

chúng ta không biết bơi."
Nghe Lăng Kính Hiên nói, Hai tiểu bánh bao hưng phấn gật đầu, hai mắt đen bóng lấp lánh linh động, nhưng mà giây tiếp theo hai nhóc lại cúi đầu ủy khuất mà chọc chọc ngón tay, tuy rằng mương Nguyệt Hoa không lớn bằng sông Lăng Giang, nhưng quanh năm nước vẫn rất sâu, muốn dìm chết hai tên nhóc không biết bơi như họ lại rất dễ dàng.
"Nhưng ta biết bơi nha, đến đây đi, cha dạy các ngươi bơi."
Đi chân trần lên bờ tới trước mặt bọn họ, Lăng Kính Hiên nhìn nhìn bốn phía xung quanh, sau khi xác định xung quanh không có người, hai ba cái đã lột sạch quần áo của hai tiểu bánh bao, dáng người của ba phụ tử bọn ho..


Thiệt tình chẳng khen ngợi được chút gì, toàn thân đều là da bọc xương, gầy đến đáng thương.
"A..

Lạnh quá nha, cha, cha, thật thoải mái nha.."
Tiểu bánh bao tiến vào trong nước liền hưng phấn kêu to, tay nhỏ ôm chặt lấy đùi của Lăng Kính Phong, trên khuôn mặt nhỏ nở rộ nụ cười hồn nhiên vô tư.
"Cha, mau dạy ta bơi lội đi, ta muốn học bơi lội."
Ngay cả Đại bánh bao dù trưởng thành sớm, trên gương mặt cũng mang đầy vẻ kích động, ôm một chân khác của hắn mà dùng sức lắc, chọc đến Lăng Kính Hiên phải cười ha ha: "Được được được, chúng ta lại ra chổ sâu một chút, nơi này cạn quá, đi, đi theo cha nào."
Mỗi tay một tiểu bánh bao, Lăng Kính Hiên đi trước kéo bọn họ đi sau, hai tiểu bánh bao mỗi bước đều cẩn thận đi từng tí từng tí nhứng lại khó nén được sự hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng lên.
"Hảo, chổ này được rồi, nơi này nước chỉ đến ngực các ngươi, ta trước buông tay, các ngươi học đứng nước trước, nào lấy hơi thật sâu, sau đó gập chân lại.."
"Tới chỗ có mực nước thích hợp, Lăng Kính Hiên vừa nói vừa thử thả tay bọn họ ra, nhưng hai anh em lại sợ tới mức túm chặt lấy hắn, một bộ dáng có chết cũng không buông ra, Lăng Kính Hiên bất dắt dĩ, chỉ có thể nhẫn nại từ từ hướng dẫn bọn họ, dạy cho họ làm thế nào bơi lội..
" Ha ha..

Cha, ta biết bơi lội rồi, cha ngươi mau xem nha, ta học được bội lội như thế nào rồi..


"
Năng lực học tập của trẻ nhỏ vẫn luôn luôn đáng kinh ngạc, không đến mười lăm phút, Đại bánh bao liền bơi lội được rồi, tuy chỉ mới đạt mức cơ bản mà thôi.
" Cha, tới ta, tới ta nha..

"
Thấy thế, Tiểu bánh bao chu miệng nhỏ bất mãn hô to, Lăng Kính Hiên lôi Đại bánh bao lại, nói:" Đừng bơi tới chỗ nước quá sâu, nhớ rõ lâu lâu vỗ nước làm ướt mặt.

"
" Dạ, cha người mau dạy Tiểu Võ đi, ta biết làm thế nào rồi."
Cùng một độ tuổi, nhưng Lăng Văn đã có bộ dáng của đại ca ca, mọi lúc mọi chỗ đều luôn luôn chú ý cảm xúc của đệ đệ, hiểu chuyện đến mức làm cho lòng người vừa ấm áp lại vừa đau lòng, Lặng Kính Hiên gật gật đầu, xoay người tập trung dạy Tiểu bánh bao học bơi, chờ bọn nhỏ đều học xong cơ bản, lại giúp chúng tắm rửa sạch sẽ, chà sạch bụi bẩn trên người, khuôn mặt nhỏ thường ngày giấu dưới lớp bụi bẩn vậy mà lại xinh đẹp ngoài ý muốn, Lăng Kính Hiên lại vừa lòng gật đầu, xoa xoa chỗ này lại nắn nắn chỗ kia, điều duy nhất làm lòng hắn khó chịu chính là, hai tiểu bánh bao này quá gầy, sau này hắn nhất định phải đem chúng dưỡng thành siêu cấp đại bánh bao mới được, Lăng Kính Hiên kiên định thề độc.
Chưa từng phải lo âu về vấn đề tiền bạc, Lăng Kính Hiên lần đầu muốn kiếm tiền, phải kiếm thật nhiều tiền!.