Nông Gia Độc Phi​

Chương 54






"Đáng chết! Mụ già thối kia, bọn họ sao có thể làm như vậy được chứ? Ô..

ô.."
Lúc hai vợ chồng Lăng Thành Long về đến nhà thì vừa vặn đụng phải hai vợ chồng Lăng Thành Tài, Lăng Lý thị cứ như là không có chuyện gì xảy ra vậy.

Vẫn như trước kia mỉm cười dịu dàng với bọn họ, nếu không phải con trai đã dặn dò mình trước đó thì Vương thị hận đến không thể nhào lên xé nát mặt của mụ ta, thứ đệ tiện, miệng thì niệm nam mô bụng thì chứa một bồ dao găm, đã cưỡng chế bắt mất cháu trai của bọn họ vậy mà bây giờ có thể coi như không có chuyện gì mà mỉm cười với bọn họ, mụ ta rõ ràng là muốn bức tử cả nhà bọn họ mà.

"Đúng vậy, bà đừng khóc nữa, đối thân thể không tốt, chúng ta vẫn là nên chờ tin tức của Kính Hiên đi."
Lăng Thành Long đi qua nhẹ nhàng mà ôm lấy tức phụ của mình, trên khuôn mặt vừa đen vừa gầy của ông phủ đầy dáng vẻ tràn đầy sự áy náy cùng tự trách, đều là do ông không tốt, nếu ở cái nhà này ông có thể mạnh mẽ, quyết đoán một chút, lúc trưởng tử bị trục xuất khỏi gia tộc thì ông có thể mạnh mẽ yêu cầu phân gia thì làm sao hiện tại loại chuyện này có thể xảy ra được chứ? Hai đứa cháu nhỏ của ông mà có xảy ra chuyện gì thì ông làm sao còn mặt mũi mà đi gặp con mình chứ?
"Ô..

ô? Long ca, huynh nói xem sao lòng dạ của họ có thể tàn nhẫn ác độc đến như thế chứ? Nếu nó muốn có con thì sao không tự mình sinh đi chứ? Sao nó có thể nhẫn tâm mà cướp đoạt con của Kính Hiên nhà mình chứ? Ô..

ô.."

Nhào vào lòng ngực của trượng phu mình, Vương thị càng nghĩ thì càng khóc đến tê tâm liệt phế, bà thật hận, hận Lăng lão gia tử, càng hận độc phụ kia hơn bao giờ hết.
Vẫn luôn nằm ở trên giường, Lăng Kính Hàn thấy cha mẹ của mình từ khi vào cửa thì một người thì dùng nước mặt rửa mặt, một người thì dáng vẻ trầm trọng lo âu, hắn trông cả buổi mà vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, thẳng đến khi mẹ của mình khóc lóc khể lể thì hắn rốt cuộc đã biết sơ được chuyện gì đã xảy ra, khuôn mặt tuấn tú gầy gò tái nhợt như giấy hiện tại nhộm đầy sự nôn nóng cùng lo lắng, hắn cũng không quan tâm đến cơ thể suy nhược của bản thân nữa, Lăng Kính Hàn cố gắng bò dậy hướng về phía cha mẹ mà đi qua: "Cha mẹ, hai người mau đem tất cả mọi chuyện kể lại hết cho con nghe đi, rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì thế?"
Ngồi ở đối diện băng ghế, Lăng Kính Hàn cố gắng ra lệnh cho bản thân phải bình tĩnh, trời biết hắn phải phí biết bao nhiêu công sức mới không khiến bản thân nổ tung, hai đứa cháu trai nhỏ chính là mạng sống của cả nhà bọn họ, lỡ như mà bọn nhỏ thật sự xảy ra chuyện gì, đừng nói là cha mẹ, sợ là ba huynh đệ bọn họ cũng sẽ sụp đổ theo mất! Bởi vì Đại ca thanh tỉnh cho nên cuộc sống của cái nhà này khó khăn lắm mới trôi qua tốt đẹp hơn một chút, hắn tuyệt đối sẽ không để tình trạng này chuyển biết xấu đi.
"Kính Hàn, tiểu Văn, tiểu Võ, bọn chúng.."
Lúc này mới chú ý đến sự tồn tại của thằng ba nhà mình, Vương thị liền không nhịn được nữa, một năm một mười đem chuyện bọn họ phát hiện hai tiểu bánh bao mất tích cùng với những suy đoán của Lăng Kính Hiên nói ra hết, Lăng Kính Hàn càng nghe thì sắc mặt của hắn càng ngày càng trở nên âm trầm hơn, khi nghe hết mọi chuyện, đôi tay vốn đang đặt trên bàn của hắn bỗng nhiên nắm chặt lại thành quyền, hai cánh môi không ngừng mím chặt cùng run rẫy đã tiết lộ sự sợ hãi cùng phẩn nộ của hắn, đôi mắt vốn vẫn luôn ốm yếu kia nay lại đột nhiên trào dâng từng đợt hận ý.
"Ca ca của con cùng Kính Bằng đã chạy lên trấn trên rồi, tiểu Văn, tiểu Võ nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, đều là do mẹ không tốt, không nhịn được nên đã nói ra chuyện này, Kính Hàn, sức khỏe của con không được tốt, nhất định đừng vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến thân thể đó."
Sau khi khóc lóc kể lể cả buổi trời, Vương thị cuối cùng cũng chú ý đến trạng thái bất thường của thằng hai nhà mình, hai vợ chồng lập tức tràn đầy lo lắng mà nhìn hắn, tận đáy lòng âm thầm tự trách bản thân, nếu không phải là hai người bọn họ ở cửa gặp phải đôi vợ chồng ghê tởm kia thì sao bọn họ có thể tức giận đến như thế chứ?
"Con không sao, cha mẹ, dự đoán của Đại ca tám chính phần là đúng rồi, nhưng dù là chuyện gì cũng có ngoài ý muốn, chúng ta không thể cứ ngồi yên chuyện gì cũng không làm như vầy được, không thì như vầy đi, cha mẹ, chờ lát nữa con sẽ đi đến thư phòng tìm ông nội, nhờ ông ấy chỉ giáo một ít vấn đề không hiểu trong việc học để lôi kéo sự chú ý của bọn họ, nhân lúc đó, hai người hãy lặng lẽ mà đến dò tìm trong phòng của Đại bá cùng nhà kho thử xem tiểu Văn, tiểu Võ có ở đó không, vô luận là như thế nào thì chúng ta nhất định phải mau chóng tìm ra bọn nhỏ mới được."
"Như vậy được không? Thân thể của con.."
Hai vợ chồng Lăng Thành Long cũng đứng lên theo, ánh mắt lo lắng của bọn họ cùng nhìn vào thân hình đơn bạc của con trai mình, sợ hắn lúc nào cũng có thể ngã xuống cả.
"Không sao đâu, sau khi con uống thuốc mà Đại ca nấu thì cảm giác nè nặng lòng ngực bây giờ đã biến mất, tình trạng ho khan cũng đã đỡ hơn rất nhiều, chỉ nhờ ông nội chỉ bảo thôi nên chắc là không sao đâu."
Nhị phòng bọn họ luôn không có được sự yêu thích của Lăng lão gia tử cùng Lăng lão thái thái, nhưng đứa nhỏ của Nhị phòng ham đọc sách cũng là sự thật, không cần kể đến Lăng Kính Hiên, mới mười ba tuổi đã đạt được danh hiệu đồng sinh, nếu như không xảy ra sự kiện kia thì Lăng lão gia tử chắc là đã đem y trở thành châu báu mà yêu thương, cưng chiều, nhưng cũng có lẽ là do yêu thương càng nhiều thì khi hận sẽ càng lớn đi, cho nên sau khi sự kiện kia xảy ra thì Lăng lão gia tử mới có thể giận dữ đến mức muốn mang Lăng Kính Hiên đi dìm lồng heo, nếu như không có sự kiện kia thì chắc Lăng Kính Hiên hiện tại đã thi đậu tú tài từ lâu rồi, mà sau khi y bị trục xuất ra khỏi Lăng gia thì Lăng Kính Hàn cũng dần dần bộc lộ thiên phú đọc sách, căn cứ vào tài hoa của hắn thì chỉ cần thân thể của hắn khỏe lại thì chuyện thi đậu tú tài chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi, cho nên dù là Đại phòng hay Tam phòng, ai ai cũng đều kiêng kị hắn, mỗi lần Lăng lão gia tử tới thăm hắn hoặc là hắn đến nhờ ông chỉ bảo thì người của Đại phòng cùng Tam phòng toàn bộ đều sẽ tề tựu lại hết, dường như bọn họ sợ là nháy mắt hắn sẽ nói muốn đi thi khoa khảo vậy, cho nên hiện tại để cho Lăng Kính Hàn đi lôi kéo sự chú ý của tất cả mọi người thì tốt nhất.
"Vậy được, nhưng mà trước tiên con hãy uống hết thuốc đi, đây là Đại ca của con tự mình nấu đó."
Nhìn thằng hai nhà mình nói chuyện lâu như vậy là không có ho khan, Vương thị cuối cùng cũng tin tưởng là hắn không phải miễn cưỡng bản thân, bà đưa tay lên lau đi nước mắt trên mặt, xong thì xoay người đem ấm sắc thuốc lại, lần lượt đổ lê hầm đường phèn cùng thuốc được nấu tốt ra cho hắn uống, Lăng Kính Hàn ngó cũng không ngó, chỉ đưa tay ngửa đầu uống hết rồi nói: "Cha mẹ, hai người hãy chia nhau mà làm việc, mẹ, người đi đến phòng của đại bá tìm đi, ngay cả phòng của Kính Hoàng ca cùng Hiểu Đồng tỷ cũng đừng bỏ qua, cha, người hãy đi đến nhà kho hay bất cứ nơi nào mà người cho là có thể giấu người được tìm xem, nhớ kỹ, tuyệt đối phải cẩn thận, đừng để cho bất cứ kẻ nào phát hiện."

Cầm lấy sách, trước khi rời đi, Lăng Kính Hàn vẫn không yên tâm mà xoay người lại dặn dò vài câu, hai vợ chồng Lăng Thành Long đồng thời gật đầu, con trai đây là dùng mạng để tranh thủ thời gian cho bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ không để con mình phải uổng phí sức lực.
Nhà chính của Lăng gia, hiện tại đang là thời gian dùng cơm chiều, cho nên toàn bộ người của Lăng gia đều tụ tập ở nhà chính, lúc thân thể đơn bạc của Lăng Kính Hàn vừa xuất hiện thì người cả nhà vốn đang cười đùa đều cùng lúc im lặng đi, lấy Lăng lão thái thái cầm đầu, tất cả mọi người khi nhìn thấy hắn đều chợt nhớ đến Lăng Kính Hiên, lại nhớ đến việc hôm nay hai vợ chồng Lăng Thành Long thế mà dám buông xuôi không làm công việc nhà, thì mọi người ai ai cũng không nhịn được xị mặt ra, người duy nhất vui vẻ ở đây chắc chỉ có Lăng lão gia tử Lăng Khải Vận.
"Kính Hàn, sao hôm nay con lại ra đây thế? Ban đêm trời lạnh, coi chừng bị cảm lạnh đó, mau đến đây với ông nội này."
Lăng lão gia tử là người đọc sách, từ trước đến nay luôn cho là mình cao quý hơn người khác rất nhiều, nhưng mà ngặt nỗi con cháu trong nhà lại không có một đứa nào giống như ông, đứa duy nhất ham muốn đọc sách thì lại ốm đau nằm trên giường triền miên, nếu nói ông không khổ sợ thì là gạt người, nhưng mà ông vẫn luôn ôm hy vọng rằng Lăng Kính Hàn hiện tại vẫn còn nhỏ, nói không chừng ngày nào đó bệnh tình của nó sẽ đột nhiên khỏi thì sao? Cho nên ông vẫn luôn rất yêu thương Lăng Kính Hàn, luôn không hỏi đến việc nhà nhưng mỗi tháng ông đều sẽ nhắc nhỏ tức phụ mình bốc thuốc xem bệnh cho đứa cháu này, mà đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà ông không đồng ý cho cả nhà lão Nhị phân gia ra ở riêng.
"Ông nội, bà nội, Đại bá, Đại bá nương, Tam thúc, Tam thẩm, các vị ca ca, tỷ tỷ, đệ đệ, muội muội khỏe."
Lúc Lăng Kính Hàn nói chuyện thì một giọng nói nhẹ nhàng từ tốn chậm rãi phớt qua, nhưng mà không có mấy ai là để ý tới, mà Lăng lão gia tử cũng cứ như là không nhìn thấy được phản ứng của mọi người vậy, ông không ngừng lôi kéo hắn quan tâm nói: "Không phải là đã kêu con nên ở trong phòng nghĩ ngơi sao? Thế nào bây giờ lại tự mình chạy ra đây vậy? Lỡ như mà bị cảm lạnh thì làm sao? Ông nội còn đang trông cậy con có thể dưỡng tốt thân thể để còn đi thi lấy danh hiệu tú tài về cho ta đó."
Vừa nghe ông nói đến việc đi thi tú tài thì vốn dĩ tất cả mọi người đều không thích Lăng Kính Hàn, hiện tại lại sôi nổi mà dựng thẳng hai lỗ tai lên nghe ngóng, người của Nhị phòng tuy là không tranh giành, không có tâm kế nhưng cố tình con nhà bọn họ lại ham đọc sách, đây cũng là chuyện mà bọn họ vẫn luôn để ý tới.
"Ha ha..

ông nội, con không sao đâu, ngày hôm qua Kính Bằng có đi lên trấn trên giúp con bốc hai thang thuốc về uống, hiệu quả so ra thì tốt hơn những loại thuốc mà những đại phu chúng ta mời tới trước đây rất nhiều, hiện tại con đã bớt ho khan rồi, vốn dĩ con vẫn luôn cảm giác được lòng ngực mình như có gì đó nè nặng, đến thở cũng khó khăn, nhưng hiện tại con lại không còn cảm giác này nữa rồi, cho nên con liền muốn nhân lúc thân thể khỏe hơn một chút thì đến đây nhờ ông nội chỉ bảo cho một số vấn đề mà ngày thường con vẫn không hiểu lắm, nếu như loại thuốc kia vẫn hiệu quả thì nói không chừng con còn có thể tham gia kỳ thi đồng sinh năm nay đó."
Biết được bọn họ sợ hãi cái gì, Lăng Kính Hàn lại cố tình cái hay không chịu nói lại nói ra toàn cái dỡ, chính là vì y muốn giữ lại toàn bộ bọn họ ở nơi này, còn về bệnh của hắn thì hôm nay tốt ngày mai yếu, chỉ cần ngày mai hắn nói bệnh tình của mình lại chuyển biến xấu đi là được rồi, có cái thân thể suy nhược này thì hắn còn sợ không lừa được bọn họ hay sao?
"Thật sự? Vậy thì thật là tốt, Kính Hàn, ông nội chính là thích cái tính cách ham đọc sách của con, cùng ta rất giống nhau, nếu phương thuốc kia thật sự tốt thì ngày mai ta sẽ để bà nội con chi tiền, kêu Kính Bằng lại đi hốt thêm vài thang thuốc về, ông trời thật đúng là phù hộ rồi, nhà chúng ta lại sắp nhiều thêm một vị tú tài rồi."
Nghe vậy, Lăng lõa gia tử khỏi nói là có bao nhiêu vui mừng, thật giống như là ông ấy đã tận mắt nhìn thấy Lăng Kính Hàn thi đậu tú tài rồi vậy.


Mà những người khác thì chỉ bĩu môi ganh tị nhìn vào, tất cả đều không dám lên tiếng, nhưng mà Lăng lão thái thái thì lại khác, mụ khó chịu nói: "Kính Hàn, ngươi đây là có ý gì thế? À..

hay là ngươi đang nói mụ già bẩn thỉu như ta mời đại phu không tốt đến xem bệnh cho ngươi? Ngươi cũng không nghĩ đến cái căn bệnh kia của ngươi có thể chữa khỏi trong một hai ngày hay sao? Nhà của chúng ta dành dụm được bao nhiêu tiền không phải đều đã vào bụng ngươi hết rồi hay sao? Vậy mà ngươi còn có thể không biết xấu hổ mà ở đó oán trách ta mời đại phu không tốt đến xem bệnh cho ngươi, ngươi nếu như có bản lĩnh thì cứ tự mình mà đi mời đại phu về xem bệnh đi."
Nếu như là ngày thường thì Lăng lão thái thái cũng không đến nỗi gây sự trước mặt của Lăng lão gia tử, nhưng mà ngày hôm qua mụ ta vừa mới ăn khổ ở nhà của Lăng Kính Hiên, còn thiếu chút nữa là bị chồng mình đuổi về nhà mẹ đẻ, mà hôm nay hai vợ chồng Lăng Thành Long lại trực tiếp đình công không làm việc, cho nên trong lòng mụ ta sớm đã nhen nhúm một bụng lửa giận rồi, vẫn đang lo là không tìm thấy chỗ để trút đây, thế mà ngay lúc này Lăng Kính Hàn lại to gan lớn mật vác xác đến nộp mạng cho mụ.
"Bà nội, con..

khụ..

không có ý đó, con chính là..

khụ.."
Lăng Kính Hàn ủy khuất cúi gần nói, mà lời nói cũng không nói hết câu, còn lại thì cứ để cho bọn họ tự mình tưởng tượng, mà ai cũng không chú ý tới, cặp mắt vốn dĩ vẫn luôn yếu ớt nay lại bao phủ một sự chán ghét trần trụi.
"Câm miệng! Kính Hàn là Kính Hàn, bệnh của nó mới vừa đỡ hơn một chút vậy mà bà lại muốn gây ầm ĩ, có phải là bà không muốn nó khỏi bệnh hay không? Nếu mà bà vẫn còn như vậy thì đừng có trách ta không giữ tình cảm mà hưu bà về nhà mẹ đẻ đó."
Giây tiếp theo, Lăng Khải Vận vỗ mạnh lên bàn một cái, lạnh giọng nói, đời này ông coi trọng nhất chính là công danh cùng mặt mũi, với Lăng lão gia tử mà nói, hiện tại Lăng Kính Hàn là người sẽ kế nghiệp con đường học vấn của ông sau này, là người có thể làm rạng danh tổ tiên, hiện giờ bệnh của nó đã đỡ hơn rất nhiều, ông tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ người nào chọc tức nó, bao gồm cả tức phụ của ông.
"Ông? Mệnh của ta thật là khổ mà, ô..


ô..

năm đó ta không màng đến người trong nhà ra sức ngăn cản mà vẫn quyết tâm gã cho ông, vốn cho rằng ít nhất cũng được cái danh là tức phụ của tú tài, chúng ta đã ăn ở mấy mươi năm, nào ngờ hiện tại chỉ vì tên tiện nhân này, ông lại có thể đối xử với ta như vậy, ông trời ơi, ông ngó xuống đây mà coi, thôi thì cứ dứt khoát cho xuống đây một tia sét đánh chết ta đi, ô..

ô..

ta không thiết sống nữa rồi."
Không ngờ được Lăng lão gia tử lại có thể vì Lăng Kính Hàn mà quỡ mắng bà ta trước mặt con cháu cả nhà, Lăng lão thái thái hai mắt tốt sầm, một phen nước mắt nước mũi tung bay, không ngừng gào khóc, chọc cho Lăng lão gia tử tức đến đỏ bừng mặt, hai mắt ông trừng đến mức sắp lọt tròng té nổ tới nơi.
"Mẹ à! Người đừng như thế, cha cũng không thật sự có ý đó đâu, còn không phải là vì thân thể của Kính Hàn khỏe hơn một chút nên cha vui mừng đó sao, khi không mẹ lại đi nói những chuyện không vui đó làm chi chứ?"
"Đúng vậy đó mẹ, Kính Hàn là Kính Hàn, thân thể của đệ ấy tốt rồi thì biết đâu sẽ thi được tú tài thì sao? Đến lúc đó nhà ta không phải sẽ có phúc khí hay sao?"
"Mẹ à! Làm sao mà cha có thể bỏ mẹ được cơ chứ? Cha chỉ là nói không lựa lời mà thôi, Kính Hiên nhà chúng ta chính là bảo bối của cha đó, cho nên nhất thời cha chỉ là không nhịn được mà vô ý nói ra miệng như thế thôi, mẹ bớt giận đi thôi."
"Bà nội.."
Con trai, con dâu, con gái, cháu gái gần đó đều xúm lại như một đám ong vò vẽ vậy, rõ ràng là đang khuyên nhủ, nhưng những lời bọn họ nói ra, nghe sao cũng như là đang châm ngòi ly gián vậy, khiến cho Lăng lão thái thái chẳng những không thể nín khóc được, ngược lại chỉ khiến mụ càng thêm tức giận hơn bao giờ hết, mà Lăng lão gia tử cũng là dáng vẻ không ngừng thổi râu phồng má trừng mắt tức giận, mà Lăng Kính Hàn trước sau vẫn duy trì một bộ dáng cúi đầu, hiện tại lại lặng lẽ nhếch lên nụ cười chế giễu, nhìn đi! Đây chính là người thân ruột thịt của hắn đấy, thật là khiến cho lòng người không khỏi băng giá mà!
Tất cả mọi người ở nhà chính ầm ĩ một trận thật lợi hại, mà lúc này ai cũng không chú ý tới, hai vợ chồng Lăng Thành Long hôm nay lại vắng mặt, hiện giờ bọn họ đang nhân cơ hội này mà lần lượt chia nhau ra đi vào phòng của đám người Lăng Thành Tài mà lặng lẽ kiếm tìm thật kỹ lưỡng..