Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống

Chương 207




Mộc Cẩm đã sớm đoán được ba tỷ muội Chúc thị sẽ vì chuyện này mà bị lừa.

Nhưng, nàng muốn chính là kết quả này.

Nàng chính là cố ý.

Nếu đã cố ý, tự nhiên không sợ ba tỷ muội Chúc thị lừa nàng.”

“Nếu ba vị nói rõ muốn lừa ta......

Mộc Cẩm còn chưa nói xong, Chúc Nhị Nương liền vội vàng ngắt lời nàng, giận dữ đằng đằng khoét Mộc Cẩm, "Mộc đại cô nương, cơm có thể ăn bậy, nói cũng không thể nói bậy!”

"Cũng đừng uổng phí công phu, có phải hay không các ngươi lừa bịp tống tiền cũng tốt, có phải hay không các ngươi ép mua ép bán cũng tốt, đi tìm trấn trưởng làm chủ, các ngươi có dám?"

Lúc này Mộc Cẩm không có ý định tiếp tục nghe nàng dong dài, cũng trực tiếp lên tiếng cắt đứt Chúc Nhị Nương.

“Trấn...... trấn trưởng? "Chúc Nhị Nương lắp bắp.

Mộc Cẩm cười, "Đúng vậy, các người cứ dây dưa, vậy chúng ta tìm trấn trưởng phân xử là được. Thị phi đúng sai luôn có người nhìn thấy.”

Chúc Nhị Nương nhất thời bị trấn trụ.

Nàng chưa từng nghĩ tới chuyện này còn muốn kinh động đến trấn  trưởng.

Lúc trước nàng nói cái gì cường long không áp địa đầu xà, đó tự nhiên là hù dọa một tiểu cô nương mười mấy tuổi Mộc Cẩm.

Liền ngóng trông dọa sợ nàng, có thể bị nàng đùa nghịch, đem cửa hàng thêu Mộc Ký này lấy tới.

Ai biết tiểu nha đầu này phim chẳng những không dễ chọc, còn biết tìm trấn trưởng phân bua

Không đúng!

Chúc Nhị Nương trầm mặt xuống.

"Ngươi... ngươi quen trấn trưởng?"

Chúc Đại Nương và Chúc Tam Nương còn ngã trên mặt đất không chịu đứng dậy cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Mộc Cẩm.

Hai người bọn họ cũng bị Mộc Cẩm vừa rồi nói muốn tìm trấn trưởng phân xử doạ

Ba tỷ muội họ làm ăn ở thị trấn này mười mấy năm, nhưng chưa từng thấy qua.

LNếu chuyện này đến tai trấn trưởng, ba tỷ muội họ chắc chắn không chiếm được.

Dù sao, cho dù vô sỉ, cũng biết chuyện này ba tỷ muội các nàng không chiếm lý......

Mộc Cẩm: "Đương nhiên. Nếu ba vị không muốn đi gặp trấn trưởng, nhưng còn muốn tiếp tục dây dưa, ta đây cũng có thể phái người đi mời trấn trưởng lão nhân gia tự mình đến một chuyến.

"Cái này..." Chúc Nhị Nương mặt âm trầm đáng sợ, hai tay nắm chặt, móng tay đè lên lòng bàn tay, đau đớn co rút.

Chúc đại nương cùng Chúc Tam Nương còn té trên mặt đất lúc này nhanh chóng liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được vẻ thất vọng.

Lúc này, hai người cũng biết, trấn trưởng này không thể gặp.



Hai người liền đành phải xấu hổ cúi mắt đứng dậy......

Sau đó nhe răng trợn mắt đi tới bên cạnh Chúc Nhị Nương, hai người đều nhìn Chúc Nhị Nương sắc mặt khó coi.

Mộc Cẩm nhướng mày, cười không đạt đáy mắt nhìn các nàng.

Chúc Nhị Nương và Mộc Cẩm nhìn nhau một lát, cuối cùng cũng cụp mắt xuống.

Ra vẻ rộng lượng thở dài.


“Ai, Mộc đại cô nương, chúng ta cũng có ý tốt, cũng là vì......”

Mộc Cẩm ngắt lời nàng, "Có ý tốt hay không, trong lòng các ngươi đều biết, không cần cứ nói với ta, ta không phải kẻ ngốc. Vẫn phân biệt rõ ý tốt và ý xấu.”

Chúc Nhị Nương:...

“Chư vị đã không còn lời nào để nói, vậy mời rời đi. Đừng làm lỡ việc buôn bán của cửa hàng thêu chúng tôi.”

Chúc Nhị Nương ánh mắt như tôi độc hung hăng nhìn chằm chằm Mộc Cẩm mấy hơi, cơ hồ là cắn răng nói một câu: "Đại tỷ tam muội, chúng ta đi!”

Mộc Cẩm đi theo phía sau các nàng.

Đợi các nàng muốn bước qua ngưỡng cửa, Mộc Cẩm đuổi theo, cố ý dùng thanh âm ba tỷ muội nghe được đối với Nhị Ny Tử đi theo phía sau nàng, vẻ mặt lo lắng phân phó: "Ba người này không phải tới mua đồ, lần sau nếu các nàng trở lại, trực tiếp mời các nàng rời đi là được rồi.”

Nhưng có tức giận cũng vô dụng, các nàng không dám thật sự đánh cược Mộc Cẩm có thể mời tới trấn trưởng hay không. truyện được đăng tải duy nhất trên MonkeyD trên những kênh khách đều là giả mạo!

Nhị Ny Tử nghe vậy thông minh lên tiếng: "Được rồi”!

Ba tỷ muội Chúc thị nghe được, thân hình ba người đồng loạt lắc lư.

Nhưng tức muốn chết.

Mộc Oánh bên này lại làm một vụ làm ăn.

Lúc này khách nhân ôm một cuộn vải sa tanh tuyết rời đi.

Mộc Oánh vội vàng đi tới bên cạnh đại tỷ nhà mình, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Trưởng tỷ, đuổi ba người kia đi là được sao? Ta vừa liếc mắt một cái, sắc mặt ba người kia rất khó coi......”

Mộc Cẩm châm chọc cười, "Không sao, các nàng không có bản lĩnh gì. Cho dù thật sự lợi hại, nhà chúng ta cũng không sợ.”

Đừng nói Kính tứ công công còn ở trên trấn, chính là nhà nàng hiện tại có Lăng Hư Tam

Huynh muội bảo vệ , cũng sẽ không sợ ba tỷ muội kia.

"Nhưng... các nàng làm ăn ở thị trấn này đã lâu, nên.”..

Mộc Oánh vẫn lo lắng như cũ, Mộc Cẩm vỗ vỗ bả vai nàng, trấn an nói: "Không cần lo lắng. Vừa rồi ta tuyên bố muốn mời trấn trưởng tới, ba tỷ muội các nàng liền cụp đuôi chạy, người như vậy còn có gì phải lo lắng”.

Bất quá, an ủi Nhị muội muội thì an ủi, phía sau khẳng định phải phái Lăng Tiêu cũng ngày ngày cùng Nhị muội muội cùng Nhị Ny Tử tới xem cửa hàng.

Đương nhiên, Mộc Cẩm cũng biết không có đạo lý ngàn ngày phòng trộm.



Phải nghĩ cách giải quyết ba tỷ muội Chúc thị trước mới được.

Dù sao không chỉ có Nhị muội muội chú ý tới, nàng cũng chú ý tới ba tỷ muội kia lúc rời đi không cam lòng.

Hai tỷ muội lại nói chuyện một hồi, lại có khách vào cửa.truyện được đăng tải duy nhất trên MonkeyD trên những kênh khách đều là giả mạo!

 

Vẫn là Mộc Oánh đi chào hỏi.

Mộc Cẩm ở một bên cười nhìn.

Mặc dù nhóm khách này cuối cùng cũng không mua bất cứ thứ gì ở cửa hàng thêu, nhưng Mộc Oánh tiếp đón khách càng thêm ung dung hào phóng.

Đến giờ ăn trưa, cửa hàng thêu đã bán được hơn một trăm năm mươi lượng hàng.

Buổi trưa là Mộc Cẩm đốt ở phòng bếp nhỏ hậu đường.

Nhị Ny Tử chủ động xin đi g.i.ế.c giặc để cho nàng ở tiền sảnh trông.

Mộc Cẩm và Mộc Oánh ăn trưa trước.

Lúc ăn trưa hai tỷ muội tính toán một chút, chỉ nửa ngày này, liền kiếm được ước chừng bảy mươi lượng bạc.

Con số này, quả nhiên là không nhỏ!truyện được đăng tải duy nhất trên MonkeyD trên những kênh khách đều là giả mạo!

Mộc Cẩm cũng không nhịn được líu lưỡi, tiền của người giàu này, chỉ cần đúng đường, thật đúng là dễ kiếm.

Nhưng nói như thế nào đây, đây chính là không khai trương thì không khai trương, vừa khai trương thì ăn một nửa.

Chỉ tiếc, tiền dễ kiếm này cũng không có khả năng mỗi ngày đều kiếm như vậy.

Bảy mươi lượng bạc, nhị muội muội một ngày liền ở trên trấn kiếm được một tòa nhà không tệ, hoặc là một gian cửa hàng.

“Nhị muội muội, mặc dù hôm nay chúng ta mới khai trương kiếm được nhiều tiền, nhưng muội phải biết rằng, không có khả năng mỗi ngày đều kiếm như vậy. Có lẽ mấy ngày kế tiếp thậm chí một tháng cũng không có một vụ làm ăn lớn, muội nhất thiết không thể thất vọng.”

Mộc Oánh nghe vậy liền cười gật đầu, nàng cũng rất tỉnh táo.truyện được đăng tải duy nhất trên MonkeyD trên những kênh khách đều là giả mạo!

Cười nói với trưởng tỷ nhà mình: "Trưởng tỷ yên tâm, ta đều biết, cửa hàng thêu của chúng ta tuy nói là chuyên môn kiếm tiền của người giàu, có thể nói đến cùng trên trấn chúng ta này người giàu là có thể đếm được "

”Mà đây cũng là sắp sang năm mới, cuối năm sinh ý tốt hơn một chút là không thể bình thường hơn. Nhưng người giàu cũng không thể ngày ngày hoặc tháng tháng đều tiêu tiền như vậy mua y phục mua vải.”

Quả nhiên, sau khi ăn cơm trưa, thẳng đến chạng vạng tối cũng không lấy thêm một vụ làm ăn lớn nào, ngược lại có mấy vị tiểu cô nương mua hà bao, túi thơm.

Toàn bộ khăn đều bị Lý lão phu nhân mua đi, liền không có bán đi.truyện được đăng tải duy nhất trên MonkeyD trên những kênh khách đều là giả mạo!

Lúc không có khách, Mộc Oánh cũng không nôn nóng, liền cùng Nhị Ny Tử ngồi làm chút khăn.

Đến lúc sắp đóng cửa tiệm, một giọng nam trầm thấp truyền đến, "Cô nương chờ chút”