Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống

Chương 52




 

“Bổn điện ghét nhất cái gì, ngươi biết mà. "Ánh mắt u ám của Triệu Cảnh Dật sắc bén hơn.

 

A Băng vội vàng cúi đầu đáp: "Thuộc hạ hiểu! Chủ tử xin yên tâm!”

 

Chờ hắn ngẩng đầu lên, trong rừng trúc u tĩnh chỉ còn lại một mình hắn.

 

Lập tức, thiếu niên áo xám nhìn về phía nhà đại phòng Mục gia, đôi mắt đen láy sáng ngời. 

 

Chủ nhân của hắn từ khi còn nhỏ đã bị huynh đệ tỷ muội đàn áp các loại âm mưu hãm hại, hận nhất chính là Mộc lão đại cùng Mộc lão nhị người như vậy.

 

Huống chi, Mộc gia đại cô nương cùng Mộc gia đại công tử đã cứu chủ tử nhà mình, một nhà bọn họ năm đứa nhỏ bị các bá phụ khi dễ, nếu bị chủ tử nhà mình gặp, không thể thiếu phải lột một lớp da!

 

Thiếu niên áo xám đã nghĩ kỹ nên làm như thế nào, Khi một cơn gió mạnh thổi đến, hắn lập tức nhìn về hướng gió mạnh.

 

. ? 

 

Sau khi nhìn thấy người tới, hắn liền nhếch miệng nở nụ cười.

 

 "Nhị ca, sao huynh cũng tới?

 

Người tới là một tâm phúc khác của Triệu Cảnh Dật, tuổi chừng hai mươi bốn, tướng mạo bình thường, nhưng cả người tràn ngập sức mạnh, giống như là một con báo săn khí thế thịnh nhất.

 

“Ta cùng lão đại tới tìm chủ tử, nghe nói tiểu tử ngươi cũng bị điều tới, lão đại lo lắng cho ngươi, phái ta tới xem.”

 

Thiếu niên A Băng cười càng rạng rỡ, "Đa tạ đại ca nhị ca, chỉ là ta đã......”

 

Trưởng thành, các ngươi như thế nào còn luôn coi ta là trẻ con a?

 

Người được gọi là nhị ca đã được Triệu Cảnh Dật ban cho họ Triệu, tên cứ dựa theo địa chi mà tới, hắn xếp thứ hai, chính là Triệu Ất.

 

A Băng còn chưa được ban họ ban tên, còn cần rèn luyện.

 

“Tiểu tử ngươi! "

 

Thấy hắn nói cám ơn, Triệu Ất cười mắng một tiếng, lập tức nghiêm mặt.

 

" A Băng, thật ra lão đại bảo ta tới tìm ngươi, là có việc muốn biết rõ ràng từ ngươi.”

 

Triệu Giáp và Triệu Ất đều vừa tìm tới, đối với chuyện xảy ra gần đây của chủ tử cũng không rõ ràng lắm.

 

Chỉ biết là chủ tử bị một chủ tử hoặc vài chủ tử trong hoàng cung phái người đuổi theo.

 

Hoảng đến lão đại mang theo hắn suốt đêm từ kinh thành chạy c.h.ế.t mấy con ngựa, đêm tối chạy tới huyện Giang Ninh...

 

Rồi lại bổ nhào vào khoảng không.

 

Vận dụng thủ đoạn mới biết được chủ tử vậy mà đi tới một thôn xóm nhỏ dưới huyện Giang Ninh.

 

“A Băng, vì sao chủ tử lại tới thôn nhỏ Mộc gia thôn này? Nơi này có gì đáng chú ý?”

 

A Băng biết bất kể là đại ca hay nhị ca, khi chủ tử không thông báo với bọn họ, bọn họ khẳng định không dám tự mình đi hỏi chủ tử.

 

Lúc này mới tới tìm hắn hỏi thăm.

 

Đương nhiên, đại ca nhị ca bọn họ đối với chủ tử trung thành và tận tâm, hỏi thăm những thứ này khẳng định không thành vấn đề.

 

Liền đem chuyện chủ tử bị ám sát được tỷ đệ Mộc đại cô nương Mộc gia thôn cứu lần lượt nói ra

 

Sau đó lại đem chuyện chủ tử phát hiện năm tỷ đệ Mộc gia đại cô nương bị bá phụ bọn họ khi dễ nói lại một lần.

 

Lúc A Băng nói, nói đến gọi là lòng đầy căm phẫn.

 

Triệu Ất càng nghe sắc mặt càng ngưng trọng.

 

Mèo không ăn cá

Sau đó, lại trở nên muốn cười lại không cười, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

 

Nhìn thấy A Băng trong lòng thầm nghĩ.

 

“Nhị ca huynh làm sao vậy? "

 

Trước mặt huynh trưởng khác họ, A Băng khôi phục lại sự hoạt bát hiếu kỳ của thiếu niên ở tuổi này.

 

Triệu Ất thì đưa tay vỗ đầu A Băng một cái, nhịn cười dặn dò: 

 

"Nói với ngươi ngươi cũng không rõ!Nhưng, nhị ca muốn dặn dò ngươi, nhất định phải bảo vệ tốt đại cô nương Mộc gia!”



 

A Băng nghe vậy liền nở nụ cười, nói:

 

 "Nhị ca ngươi yên tâm đi, chủ tử cũng phân phó ta như vậy , ta sẽ kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ!"

 

Triệu Ất vừa nghe chủ tử phân phó A Băng như vậy, trong lòng càng thêm thận trọng.

 

Cũng không biết vị đại cô nương Mộc gia kia rốt cuộc là thần tiên tiểu cô nương gì...

 

Mặc dù nàng cùng đệ đệ nàng đã cứu chủ tử, theo đạo lý mà nói chủ tử cũng không nên vì nàng tự mình đến thôn xóm nhỏ này, còn coi trọng như vậy a!

 

Như vậy, không phải do hắn suy nghĩ nhiều......

 

Lại nghĩ đến chủ tử nhà mình năm nay đã hai mươi sáu tuổi, vẫn từ chối chuyện bệ hạ tứ hôn, bệ hạ mặc dù bị uyển chuyển cự tuyệt một lần mắng chủ tử một lần, nhưng cũng không miễn cưỡng.

 


Nhưng thật ra quý phi nương nương, gấp gáp ngủ không được ăn không ngon......

 

Chỉ là...... 

 

Xuất thân của đại cô nương Mộc gia này, thật sự là quá kém một chút.

 

Triệu Ất miên man suy nghĩ, đột nhiên trong lòng chấn động, đây là việc riêng của chủ tử, không cần hắn ở đây miên man suy nghĩ, chỉ cần dựa theo tâm ý của chủ tử, nên bảo vệ bảo vệ, nên trừng phạt là tốt rồi.

 

Mộc Cẩm tất nhiên là không biết, nhà nàng mấy ngày gần đây đều bị người "giám sát".

 

Càng không biết tối nay trước khi nghỉ ngơi nàng làm lợn kho cùng cừu kho đem những người phụng mệnh bảo vệ nàng thèm đến đáng thương...

 

Lúc trời còn chưa sáng, nàng đã cùng tiểu đệ cùng tiểu muội cõng theo món kho lên trấn.

 

Hoàng Tam Nương sáng sớm đã chờ nàng đưa món kho tới.

 

Lý lão gia những lão khách nghiện này cũng đã sớm tới chờ.

 

Còn có những vị khách đã từng thưởng thức món kho trước đó cũng có mấy người mời bạn bè đến thử vận may.

 

Mấy người Mộc Cẩm đến quán mì Cát Tường, liền nhìn thấy sáng sớm này, trong quán mì đều sắp đầy chỗ.

 

Hoàng Tam Nương thấy nàng đến, cũng là cười đến thấy răng không thấy mắt, vội vã lại đây giúp Mộc Cẩm mang món kho vào quán mì.

 

Lý lão gia cùng mấy vị hảo huynh đệ của ông dứt khoát cũng đứng lên, đi về phía Mộc Cẩm cùng Hoàng Tam Nương.

 

"Nha đầu a, nghe Hoàng Tam Nương nói, hôm nay ngươi đưa tới chẳng những có cừu kho, còn có lợm kho?"

 

Huynh đệ tốt của Lý lão gia Giang lão gia liền chê cười ông, 

 

"Đây không phải rõ ràng sao, bằng không ba tiểu nha đầu tỷ muội vì cái gì có thể mang đến nhiều như vậy?"

 

Mộc Cẩm cũng cười gật đầu, đề nghị: "Lý lão gia, chư vị lão gia, hôm nay có lợn kho. Món kho chân lợn hôm nay vô cùng ngon, mềm nhừ mặn thơm, ăn kèm với mì chay của Tam Nương tẩu là vô cùng ngon.”

 

Lý lão gia nghe vậy hai mắt liền sáng lên.

 

"Vậy thật tốt! Chỉ là, hôm nay chúng ta......Sáu người tới, con lợn kia cũng chỉ có bốn cái giò, sao đủ ăn?"

 

Đám người Giang lão gia cũng liên tục gật đầu, đều ưu sầu không đủ ăn.

 

Thậm chí có người ở trong lòng đã đánh xong bản thảo, làm sao cướp được giò lợn kho vô cùng tốt mà tiểu cô nương nói.

 

Mộc Cẩm lại cười nói: "Chư vị lão gia, đồ ăn sáng theo lý thuyết không nên ăn quá nhiều dầu mỡ. giò lợn kho bị tách hai nửa, đã có tám cái,chư vị lão gia đủ ăn.”

 

“Ai, nghe tiểu cô nương nói như vậy, ta đây an tâm rồi!”

 

“Ha ha, ta cũng yên tâm!”

 

Hoàng Tam Nương nghe chư vị lão gia nhao nhao tỏ thái độ, không có một chút mất hứng, nàng hai mắt cũng sáng lên.

 

Chỉ cảm thấy Mộc gia muội tử này thật đúng là một tay buôn bán giỏi!

 

Vấn đề này nếu là đổi thành nàng, nàng cũng không thể nói tốt như vậy, còn làm cho người ta vui vẻ chấp nhận.

 

Cũng cười trêu ghẹo nói: "Nhìn Mộc gia muội tử lanh lợi! này ngược lại là cho quán mì Cát Tường nhà ta nghĩ tới một món mì mới rồi! về sau oa, quán mì Cát Tường chúng ta liền nhiều hơn một món mì chân lợn kho!"

 

Lý lão gia đám người cũng vuốt râu cười ha ha, nhao nhao nói: "Thịt lợn kho được mì giò lợn kho được !"

 

Mộc Cẩm cũng nở nụ cười, đang định hỏi Hoàng Tam Nương hôm nay tính toán muốn bao nhiêu món kho, một giọng nam trầm thấp thanh việt liền truyền vào trong tai.

 

“Cho ta một bát mì giò lợn kho.”