Nông Gia Tiểu Nương Tử

Chương 12: 12: Phát Hiện Rừng Trúc 1




Nhìn sắc trời, Diệp Hiểu Mạn quyết đoán mà từ bỏ, quay người hướng phòng bếp đi vào. Đừng hỏi nàng muốn đi làm cái gì, nàng sẽ hung tợn mà trả lời: "Thời cổ đại vạn ác này đến cái cơ bản nhất là điện cũng không có" Vì không có điện mà màn đêm cuối thu đều buông xuống rất nhanh, nàng không thể không lựa chọn vào phòng bếp nấu nước trước, chuẩn bị đồ ăn buổi tối, cũng may là nàng từng ở qua nông thôn nên những việc này đều có thể dễ dàng đảm đương. Tiểu bánh bao hấp tấp đi theo phía sau nàng. Rửa rau sau đó giúp tiểu bánh bao tắm, lại chính mình thu thập tốt, lúc này sắc trời cũng bắt đầu sầm tối lại, những người ra ngoài làm việc cũng đã bắt đầu lục tục trở về nhà, khiến cho trong lúc nhất thời cả thôn trở nên náo nhiệt hẳn lên. Tiếng kêu gọi con cái về tắm rửa, hay những tiếng mắng mỏ đứa nhỏ nhà mình nghịch ngợm khiến cho thôn làng bình tĩnh sống lại.

"Két két" cửa gỗ nặng nề mở ra.

"Nương!" Tiểu bánh bao vui vẻ chạy về phía Trương Giai Giai: "Tỷ tỷ đã tắm cho con rồi"

"Vậy con có nghe lời tỷ tỷ hay không?" Trương Giai Giai buông nông cụ trong tay xuống ôm lấy Diệp Hiểu Thành quay người đi vào phòng bếp, nhìn thấy Diệp Hiểu Mạn đang thêm củi vào trong bếp, đau lòng mà nói: "Mạn Mạn, đứa nhỏ này làm sao lại không nghe lời như vậy, không phải là bảo con ở nhà nghỉ ngơi thật tốt sao, những việc này để cho nương trở về rồi làm cũng được mà." "Nương, người yên tâm đi, con không sao, nếu cứ ngồi yên không làm gì còn khiến con khôi phục chậm hơn đó, lại nói con cũng chỉ đun nước để cho đệ đệ tắm rửa mà thôi, nước này đều là mọi người gánh về nên đây cũng không phải việc nặng gì."

"Được rồi, bây giờ nương trở về rồi, để nương làm đi, con mang theo đệ đệ ra ngoài chơi đi" Trương Giai Giai buông tiểu bánh bao trên tay xuống tiếp nhận công việc trên tay Diệp Hiểu Mạn: "Nương làm bữa tối cho mấy đứa, con đi gọi mọi người đi tắm rửa đi." Nhìn nồi đang bốc ra hơi nóng, Trương Giai Giai thúc giục nói. Nếu còn tiếp tục đun nữa sẽ lại lãng phí củi đó. Diệp Hiểu Mạn không có nhiều lời liền nắm tay tiểu bánh bao đi ra ngoài ra, bởi vì lúc này trong nội tâm nàng đang dấy lên một cái hy vọng nho nhỏ. Truyện được edit by Phương Phương.

Sau khi truyền đạt lời nói của mẹ cho mọi người, nàng không khỏi hy vọng mà tìm Diệp Vĩnh Hâm: "Phụ thân, người có thể giúp con một việc được không?"

"Nói đi, muốn ta hỗ trợ cái gì, có phải là liên quan đến cây trúc trong viện kia không?" Diệp Vĩnh Hâm nhìn con gái đột nhiên hiểu chuyện mà cảm khái trong lòng, đối với việc mình có thể giúp được nữ nhi mà thấy vô cùng cao hứng. Diệp Hiểu Mạn liền đem yêu cầu của mình nói ra với phụ thân, chỉ thấy Diệp Vĩnh Hâm nghe xong liền đi vào nhà kho lấy ta một con đao đốn củi, sau đó tay chân nhanh nhẹn đem những cành trúc dư thừa loại bỏ, tiếp đến là chia cây trúc thành mười hai phần bằng nhau, lại đem lớp bên ngoài của cây trúc gọt ra, tất cả hoàn thành chỉ trong ngắn ngủi mười phút đồng hồ, khiến Diệp Hiểu Mạn trợn mắt há mồm ngạc nhiên. Nàng hoàn toàn không nghĩ đến người phụ thân tú tài của mình còn có tay nghề này, không phải đều nói trong trăm người thì người vô dụng nhất là thư sinh sao? Tú tài trong phim cổ trang không phải đều chỉ biết gật gù đắc ý đọc sách hay sao? Người phụ thân này quả thật làm cho nàng quá kinh diễm rồi.

"Phụ thân, người thật lợi hại!" Có cổ vũ mới có động lực, Diệp Hiểu Mạn đối với những phần thưởng không mất tiền như này thì luôn luôn không bao giờ keo kiệt.

"Những việc phổ thông này nhà nông ai cũng đều biết, không có khoa trương như con nói" Diệp Vĩnh Hâm bị nữ nhi thổi phồng đến mức đỏ ửng mặt: "Mạn Mạn, con làm thứ này không phải là muốn bện cái gì đó chứ? Muốn làm gì cứ nói với phụ thân, việc này phụ thân vẫn biết làm."

"Nữ nhi muốn làm cái gì cũng không thể gạt được phụ thân nha"

"Con muốn dùng để bện vậy thì phải lựa chọn cây trúc này một chút, còn có những cái sau khi gọt vỏ xong thì tốt nhất là cho vào nước ngâm như vậy độ mềm dẻo của nó càng tốt hơn."

"Cảm ơn phụ thân, Mạn Mạn biết. Thế nhưng phụ thân cũng biết là nữ nhi không biết bện mấy cái này, cho nên vẫn cần có sự hỗ trợ của người nha" Diệp Hiểu Mạn mong chờ mà nhìn Diệp Vĩnh Hâm. Nhìn động tác của phụ thân thì không khó nhận ra ông ấy có tay nghề trong phương diện này, nếu như con đường này có thể làm thì như vậy nhà họ lại có thêm một đường ra rồi.

"Được, không có vấn đề gì, Mạn Mạn chỉ cần nói cho phụ thân biết làm như thế nào là được, phụ thân nhất định giúp con làm thật hoàn mỹ. Mấy cái nan này sẽ làm tay bị tổn thương, phụ thân cũng không nỡ để cho con làm" Đột nhiên nữ nhi trở nên lợi hại như vậy, khiến cho hắn cảm thấy sự tồn tại của mình ở trong nhà trở nên nhỏ hơn, hiếm khi nữ nhi có việc cần sự giúp đỡ của hắn, hắn rất là vui lòng.

Suy nghĩ một chút, Diệp Hiểu Mạn tận lực dùng ngôn ngữ bằng hết năng lực của chính mình miêu tả ra cái mũ đi mưa ở kiếp trước, Diệp Vĩnh Hâm chăm chú lắng nghe ở bên cạnh, Diệp Trung Căn đang ở trong phòng cũng không nhịn được mà đi ra. Kỳ thật ý tưởng này vẫn là khi nhìn thấy cây trúc liền nghĩ đến cái mũ ở trong nhà, so với các cái mũ này, mũ ở kiếp trước thực dụng và bền hơn nhiều, mà vật liệu cũng đơn giản dễ tìm.

Nghe xong ý tưởng của Diệp Hiểu Mạn, Diệp Vĩnh Hâm không nói gì chỉ là nhìn phụ thân mình một chút. Chỉ thấy Diệp Trung Căn gật gật đầu như có điều suy nghĩ, một hồi lâu sau ánh mắt sáng lên: "Ý tưởng này không tệ, Vĩnh Hâm con thử xem có bện ra được hay không. Nếu có thể làm được thì cũng là tin mừng cho những người nghèo như chúng ta, mùa xuân hạ năm sau vào lúc mưa nhiều thì có thể sử dụng tới, còn vừa giúp nhà ta có thêm thu nhập vừa có thể giúp mọi người tránh được phong hàn." Truyện được edit by Phương Phương.

"Nếu như phụ thân cảm thấy việc này khả thi, vậy con sẽ thử xem." Diệp Vĩnh Hâm thấy phụ thân mình đồng ý, trong lòng cũng thấy rất vui vẻ, hắn cũng muốn làm, dù là không bán được cũng có thể để cho người nhà mình dùng: "Phụ thân, nhi tử có chuyện muốn nói." Diệp Vĩnh Hâm vừa nãy không nói gì chính là đang suy nghĩ vấn đề này: "Nếu việc bện nông cụ này có thể làm được thì có phải là chúng ta nên gọi người trong thôn cùng làm hay không."

Diệp Hiểu Mạn nghe vậy cũng gật đầu tán thưởng, xem ra người phụ thân tiện nghi này của nàng đặc biệt phúc hậu. Nếu thực sự nói thì việc này cũng không thể mang đến cho nhà nàng lợi ích kinh tế đặc biệt lớn, dù sao người mua những thế này đều là những người nông dân nghèo, thế nhưng nếu có thể kéo theo mọi người trong thôn cùng làm thì một là để cho người ta nhớ kỹ tình cảm này của nhà nàng, hai là tránh được phiền phức do tiền tài đem đến.

"Gia gia, việc phụ thân nói kỳ thật cũng vốn ý nghĩ của cháu, đây là phương pháp làm giàu mà mọi người có thể cùng nhau làm. Một là, mọi người đều có phần trong rừng trúc kia, nếu nhà chúng ta tự mình làm, dùng nhiều thì khẳng định sẽ có người khác ý kiến. Hai là, nếu như việc làm ăn này bán chạy, vậy thì chỉ bằng nhân lực nhà chúng ta là không đủ. Nếu như gặp phải đơn hàng lớn thì nhà chúng ta sẽ không giao được hàng."

Diệp Trung Căn vừa nghe vừa gật đầu: "Được, đều là người cùng một thôn, muốn giàu thì cũng cùng nhau giàu. Vĩnh Hâm con phụ trách bện cái mũ Mạn Mạn nói. Trước chưa làm xong thì chúng ta đừng nói gì." Diệp Trung Căn thâm ý mà nhìn Diệp Hiểu Mạn một cái: "Mạn Mạn, buổi tối cháu nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai gia gia dẫn cháu cùng đi chợ."

"Vâng ạ" Diệp Hiểu Mạn vui vẻ gật đầu, mang theo tiểu bánh bao ra ngoài chơi, trẻ con mà, thỉnh thoảng vẫn phải có dáng vẻ của trẻ con, không thể quá xuất chúng được.