"Mạn nha đầu, cháu quản nhiều thế làm gì, việc trong đất có bà nội cùng cha mẹ cháu lo, việc cần làm của cháu bây giờ là đưa ta đi câu cá, bắt được cá có tiền rồi ông nội mua kẹo cho các cháu".
Nhìn thấy Diệp Hiểu Mạn chẳng có động tĩnh gì, Diệp Trung Căn có chút không vui."Được rồi ông nội, vậy bây giờ ông cháu mình đi câu cá".
Trong lòng Diệp Hiểu Mạn thấy buồn cười, dù sao từ lúc trồng đến lúc thu hoạch còn rất nhiều thời gian, lúc đó lại nghĩ đi, bây giờ câu cá là quan trọng nhất.
Vì sinh cơ trong nhà, mọi người chia nhau ra làm việc, cha cùng nương và bà nội đi trồng cà rốt, ông nội cùng nàng và đệ đệ đi câu cá.Vừa đến bên bờ của hồ, Diệp Trung Căn liền vội vàng lôi dụng cụ ra: "Mạn Mạn, nhanh dạy ông nội câu cá".
Làm cho Diệp Hiểu Mạn và bánh bao nhỏ cười một tràng."Ông nội, muốn câu cá cần phải có mồi".
Nói xong liền nháy mắt với bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ vui vẻ đưa đến thanh trúc vẫn đang cầm trong tay.
Diệp Trung Căn cùng đến nhìn, chỉ thấy bên trong là các con giun đang lúc nhúc bò xoắn vào với nhau.
Không giống với những bé gái kênh kiệu trong thành, Diệp Hiểu Mạn bắt từ bên trong ra một con sau đó dùng đá chia thành nhiều khúc rồi treo trên móc câu, sau đó ném sợi dây câu được móc đá xuống nước "Ông nội, bây giờ ông cầm như thế này, nếu cảm thấy gậy câu trùng xuống hoặc có gì đó lắc lắc, lúc đó sẽ thu dây lại".Để bánh bao nhỏ không cảm thấy nhàm chán, Diệp Hiểu Mạn cũng đưa gậy câu cá cho thằng bé.
Ba người cứ thế yên lặng ngồi bên cạnh hồ, Diệp Hiểu Mạn luôn luôn phải nhắc nhở cần yên lặng, cần có nhẫn nại, nếu không cá sẽ sợ chạy mất.
Diệp Trung Căn còn tốt, vì chút tiền cũng có thể ngồi yên được, bánh bao nhỏ dù sao cũng chỉ là đứa trẻ bốn tuổi, còn chưa có sự nhẫn nại, luôn luôn cử động, may mà có Diệp Hiểu Mạn nhắc nhở.Đúng lúc bánh bao nhỏ muốn cử động, gậy câu cá của Diệp Hiểu Mạn liền động, trong lòng nàng vui vẻ mà bắt đầu thu dây, nhìn thấy động tác của nàng, Diệp Trung Căn và bánh bao nhỏ ngay lập tức ngồi yên nhìn phía mặt hồ, ngay sau đó, bong bong nước nổi lên, một con cá dài bằng bốn năm lần bàn tay nhảy lên.
Ba người cùng cười tươi như hoa."Tỷ tỷ, người thật giỏi".
Bánh bao nhỏ muốn vứt cây gậy câu cá chạy ra giúp đỡ, nhưng nghĩ đến lời tỷ tỷ nói rằng phải có tính nhẫn nại liền không dám động "So với ông còn giỏi hơn".Lời này Diệp Trung Căn liền không muốn nghe rồi "Đó là tỷ tỷ cháu biết, ông hôm nay mới học, cháu xem tý nữa ông chắc chắn giỏi hơn tỷ tỷ của cháu".