Nông Gia Tuyệt Sắc Hiền Thê

CHƯƠNG 18: KHẮC KHẨU​




Editor: ThienTue835

"Nương, người đừng khóc nữa, tai họa hôm nay ai cũng không có biện pháp, người khóc hỏng thân mình rồi phải làm sao?" Phương Nghi Xuân cũng buồn, đã vài ngày ngủ không yên, lúa này đang phát triển rất tốt không nghĩ tới mấy ngày hôm trước bị nhiễm sâu bệnh, ngay từ đầu cũng không nhiều lắm nên cũng không để ý, không nghĩ đến ngắn ngủi có mấy ngày mà đã chết đi một mảng lớn, càng ngày sâu càng có xu thế nhiều lên, xem ra mười mẫu đất này thật muốn bỏ rồi, nghĩ vậy người hán tử to lớn như vậy cũng không cầm được mà hốc mắt đỏ lên, những người vây quanh bên cạnh nhìn một tảng lớn lúa nước bị úa vì sâu bệnh mà thổn thức không thôi.

"Nhà Phương Lãng à, khóc có tác dụng gì, phải nghĩ biện pháp mới được, khóc cũng không thể giải quyết được việc này." Trong đám người có một đại thúc tầm hơn năm mươi tuổi khuyên nhủ.

Phương nhị thẩm cũng không biết có nghe được hay khoing, vẫn là khóc đến không ngừng, mấy nàng dâu bên cạnh cùng mấy thím quen biết cũng khuyên mà khuyên không được, mọi người chỉ có thể lắc đầu thở dài.

Nhà Phương Nghi Xuân cũng được xem như là nhà có điều kiện trong thôn, hắn có khả năng cũng như lá gan lớn, đã tiêu hết số tiền trong nhà lại mượn không ít để mua mười mấy mẫu ruộng nước này, chuẩn bị làm một hồi việc lớn, kết quả đám lúa này chuẩn bị ra bông thì lại bị sâu bệnh, haiz, tai họa hôm nay ai cũng không thể tránh khỏi.

Nhiều người chân lắm, có mấy cây lúa úa vàng héo chết bị đá sang bên này, Lâm Vân Hi khom người nhặt mấy cái cây bị giẫm đạp không giống bộ dáng cây non kia cẩn thận xem xét.

Thứ lúa nước này thật dễ dàng bị đến đủ loại nạn sâu bệnh, kiếp trước đã biết đến hơn ba trăm loại, thời đại này tuy rằng không nhiều như vậy, nhưng cũng không ít. Làm ruộng ở cổ đại không có dùng phân hóa học hay sát trùng như hiện đại, cho nên chân chính dựa vào trời mà ăn cơm, nếu gặp phải nạn khô hạn, ngập úng, nạn sâu bệnh kia nữa thì thật sự không thu hoạch được, cho nên cổ đại mới có nhiều thiên tai như vậy.

Kiếp trước, Lâm Vân Hi đi theo người hướng dẫn (giáo thụ) nghiên cứu cũng gặp được không ít tình huống bởi vì sâu bệnh mà giảm sản lượng, giáo thụ là người có kiến thức rộng rãi, thật ra dạy lại dạy cho nàng không ít biện pháp xử lý côn trùng có hại thường gặp, nàng lại là người có tâm, nên hiện tại nàng vẫn còn nhớ rõ ràng, hiện tại cũng đã xác định đây là loại sâu bệnh gì.

Thấy tức phụ hắn nhìn chằm chằm cây non đang chết kia đến phát ngốc, Phương Niên Hàn liền qua bên kia an ủi Phương Nghi Xuân, "Nghi Xuân, ta thấy qua lúa này đã quá sức để chống chịu qua, nếu thật sự không chữa được, ngươi hãy nhanh nhanh nhổ bỏ đi mà trồng cây khác đi, cứ giằng co như như vậy lúa nước không thu được mà còn chậm trễ đến thời vụ khác."

Phương Niên Hàn là người quyết đoán sát phạt, đoán trước đến hậu quả thảm khốc như vậy liền nhanh chóng "chặt tay thoát thân", trước mắt thấy lúa không ổn, không bằng xử lý hết rồi chuyển qua trồng bắp, tuy rằng vụ mùa này có vẻ chậm rồi, nhưng còn hơn là không còn gì để thu, ít nhất còn có thể sống tạm.

Phương Nghi Xuân là người có kỹ năng chăm hoa màu tốt, tự nhiên cũng nghĩ đến việc này, nhưng hắn không cam lòng cũng không bỏ được, không nói đến bạc tiêu vào hạt giống trên mười mẫu đất này, mà còn là công sức cả nhà già trẻ bọn họ mệt sống mệt chết bỏ ra lâu như vậy, kết cục rơi vào phải nhổ sạch tất cả, hắn như thế nào xuống tay được.

"Niên Hàn ca, ta cũng hiểu được cái này.." Nói đến cái này, vẻ mặt hán tử cường tráng kia cũng là một vẻ bi thiết, "Ta, ta chính là không cam lòng!"

"Không cam lòng thì có thể như thế nào, nếu không nhổ bỏ hết, liên luỵ đến lúa nước nhà của chúng ta, các người như thế nào bổi?" Tiếng nói sắc nhọn cắt qua không khí khí nặng nệ, mọi người liền quay qua đến hướng người vừa nói chuyện nọ.

Chỉ liếc mắt một cái, Phương Niên Hàn liền nhíu mày.

Lời nói này đánh chúng điểm mấu chốt nhưng thật không xuôi tai chút nào, thời điểm người ta đang thương tâm tuyệt vọng vì bị tổn thất lớn như vậy, lời nói này thật chọc đến tâm đau, Lâm Vân Hi đang đứng suy nghĩ đối sách cũng không nhịn được mà ngẩng đầu lên xem, thấy rõ ràng người nói chuyện nọ, trong tức khắc Lâm Vân Hi muốn chui đầu xuống đất, không phải ai khác, chính là nhị tẩu Lưu thị của nàng.

Nghe tiếng chanh chua phát ra, Phương nhị thẩm đang ngồi dưới đất cùng ngừng khóc, nhanh chóng đứng lên, chỉ vào đỉnh mũi Lưu thị mà bắt đầu mắng: "Cái miệng quạ đen dài kia của người đang nói gì đấy? Dạng người như ngươi cả đời đều không thể giàu lên nói, thời điểm nhà chúng ta trồng trọt ngươi đỏ mắt nói những lời chua ngoa xui xẻo, hiện tại lại chạy đến vui sướng khi người gặp họa chó má này, ta nói người, không nói đến sâu này không truyền nhiễm, chính là có truyền ta cũng sẽ không nhổ bỏ, để xem lan trong đất tới lúa của nhà ngươi, ta xem ngươi có thể như thế nào!"

Thời điểm vừa mới đầu xuân thấy Phương Nghi Xuân gióng trống khua chiêng vay tiền mua đất, Lưu thị không thiếu đỏ mắt, trong nhà chỉ có ba mẫu ruộng nước cùng bốn mẫu đất đồi núi, mổi năm cẩn thận chăm sóc hầu hạ giao thuế cũng chỉ đủ ăn trong nhà, nếu đầu năm không năm không phải nam nhân tốt của mình ra ngoài làm công kiếm tiền mới có thể miễn cưỡng sống tạm, nàng cũng nghĩ đến việc mua đất, nhưng mua đất thì phải có bạc, một mẫu ruộng nước trung đẳng phải đến năm lượng bạc, thật ra bạc nàng cũng có một chút, mấy năm nay từ bà bà nàng đều lén lút lấy được chút ít, nhưng hiện tại trong nhà chưa phân gia, ra bạc mua đất chính là tiện nghi cho người khác, liền vẫn luôn uất nghẹn, cho nên nhìn thấy Phương Nghi Xuân mua đất nàng thật hâm mộ ghen tị, uất hận.

Hai nhà dựa gần nhau, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, từ khi Phương Nghi Xuân nhà bọn họ bắt đầu loại, Lưu thị liền cảm thấy giận dỗi không nguôi, thường xuyên trong lòng mắng: Trồng nhiều như vậy có ích gì, nếu trời không mưa hoặc làm nước dâng lên, xem các ngươi đi đâu khóc đây, đương nhiên thời điểm nàng nguyền rủa người khác lại không ngẫm đến nhà mình ở ngày bên cạnh, cửa thành bốc cháy cá trong ao cũng bị vạ, ai đều không chạy thoát được.

Buổi sáng nghe nói nhà Phương Nghi Xuân gặp sâu bệnh, trong lòng nàng cảm giác thả lỏng ra, cố ý chạy ra ngoài ruộng xem, nhìn thấy những cây lúa héo chết liền thấy thư thái không nói được, lại thấy Phương nhị thẩm ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh đang khóc thê thảm kia, thật hả giận! Vốn đang nghĩ xem thêm một hồi náo nhiệt, nghe người bên cạnh nhỏ giọng nói sâu bệnh này sẽ không bị lây đi, nàng sợ tới mức hồn phi phách tán, chạy nhanh qua ruộng nhà mình xem xét, từ hai đầu bờ ruộng đi đến đuôi cũng chưa phát hiện sâu bệnh mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng thứ sâu bệnh này ai có thể nói chuẩn, ngày hôm nay không có nhưng tình hướng ngày hôm sau cũng chưa chắc, chính nàng đang cân nhấc, liền nghe Phương Niên Hàn nói đến câu nói kia, nương theo lời đó mà nói ra, không nghĩ tới Phương nhị thẩm thế nhưng lại bất chấp tất cả, không những trước mặt người khác hung hăng mắng mình một trận còn kiên quyết không nhổ bỏ cây lúa, Lưu thị cũng không phải là đèn cản dầu, trực tiếp mắng trở lại.

"Ai đỏ mắt? Thẩm nói ai đỏ mắt, thẩm nói ta miệng quạ đen? Ta xem thẩm chính là Tang Môn Tinh ấy, nếu không thì tại sao tai hoạc sâu bệnh lại trúng lúa nhà thẩm, ta thấy thẩm làm nhiều việc thiếu đạo đức nên bị báo ứng, cho nên thẩm vẫn là tích chút khẩu đức đi!" Lưu thị miệng lưỡi sắc bén mắng trở về, đắc ý dào dạt nhìn tóc mai hỗn loạn dơ bẩn của Phương nhị thẩm, một chút đều không che giấu ánh mắt vui sướng khi người gặp họa. Bị người như vậy mắng, Phương nhị thẩm đem những bi thống vừa rồi hóa thành lực lượng mắng chửi người, gân cổ hô to lên: "Thả nướng ngươi cái rắm! Ngươi mới là người đàn bà đanh đá tâm can đều đen! Người làm những việc bỉ ổi đó mới thật sự là táng tận lương tâm, ta hôm nay liền đem mấy cái việc dơ bẩn của người một lời nói hết, tiền Tam lang mấy năm nay hiếu kính lão nương người đều bị ngươi bòn rút cũng ít nhiều? Ngươi là cái người không biết xấu hổ, trong tay cầm chặt bạc lại không chịu ra tiền thuế để Tam lang miễn lao dịch, còn khuyến khích bà bà ngươi cấp Tam lang đón dâu, ai mà không biết đi thú biên có đi mà không có về, cưới về chính là quả phụ thủ tiết, đem cô nương nhà người ta đẩy đến hố lửa, ngươi cũng không sợ ra đường bị sét đánh chết!"

Nghe lời gào này của Phương nhị thẩm, đám người lập tức yên tĩnh. Lâm Vân Hi im lặng, cái này có tính là nằm không cũng trúng đạn không? Nhưng mà lượng tin tức này cũng đủ lớn nha.