Nông Gia Tuyệt Sắc Hiền Thê

CHƯƠNG 38: CHẤT VẤN​




Edit: ThienTue835

Nghe thấy việc này Lâm Vân Hi liền sinh khí, cái này đúng là trắng trợn chiếm đoạt, bảo quản? Đây là lừa gạt ai vậy? Thật đúng là xem nàng là quả hồng mềm mà bóp, trong lòng nàng nghẹn bụng khí, cũng quyết định không nhịn xuống nữa, Phương Niên Hàn nhiều năm như vậy oan oan uổng uổng, cuối cùng thì như thế nào? Nếu hiện tại mình nhịn xuống bực tức này thì về sau sẽ như thế nào? Ngay lập tức liền nắm tay An Đồng đi đến chỗ đại phòng, dám nuốt đồ riêng của người khác, cũng không sợ nghẹn chết đi!

Viện tử Phương gia có bố cục ba phòng bốn sương phòng thường thấy ở nông gia, Lữ thị cùng Phương Diệu ở nhà chính, còn ba nhà còn lại đều ở sương phòng, làm cho người ta kỳ quái chính là nàng vừa đến cửa liền thấy nhị tẩu Lưu thị từ trong phòng đại phòng đi ra, thấy nàng giống như bị quỷ hù một tiếng, xém chút sợ hãi kêu lên, sau đó che ngực lại chạy ra ngoài.

Không thể hiểu được! Lâm Vân Hi sờ sờ mặt mình, cũng không có tang đồ vật gì, làm sao biểu tình vừa rồi của nhị tẩu giống như thấy quỷ, chẳng qua chuyện quan trọng nhất là phải tìm đại tẩu đòi lại vòng tay kia về!

"Nhà lão tam, sao ngươi lại tới đây, mau ngồi xuống, ngồi xuống!" Thấy nàng, Ngô thị trái với bộ dáng ít lời thường ngày, nhiệt tình đứng lên tiếp đón, "An Đồng, lại ham chơi rồi, củi trong phòng bếp còn chưa chẻ xong đâu, làm sao lại chạy tới đây rồi?" Tuy rằng miệng nói thật thân mật, nhưng đáy mắt không kiên nhẫn kia cũng không chút che giấu, trước kia, thời điểm Phương Niên Hàn còn ở nàng ta không dám nói lời sai khiến thẳng ra như vậy, hiện tại người vừa mới đi mấy ngày liền lộ ra nguyên hình, Vân Hi thật không biết nàng ta đang nghĩ như thế nào, lấy tiền chú em mình như của chính mình mà dùng, sau đó còn trách móc Phương An Đồng nặng nề như vậy, tuy rằng Phương An Đồng không phải huyết mạch Phương gia, nhưng cũng chính là hài tử của thân cữu cữu bọn họ, đối xử với Phương An Đồng như vậy nàng ta không sợ quỷ hồn cữu cửu tìm tới cửa hay sao?

Đối với loại người này Lâm Vân Hi cũng không cũng nàng ta dây dưa, vào phòng cũng không ngồi xuống, mỉm cười nói: "Tẩu tử, cũng không có đại sự gì, ta cũng không ngồi lâu, trước đó không phải ta cho An Đồng một cái vòng tay sao, lúc trước liền muốn đánh cho hắn cái khóa bạc, vừa lúc mấy ngày nay ta không có việc gì muốn đi đến huyện thành, An Đồng nói vòng tay kia người đang bảo quản giúp, ta liên tới gặp ngươi lấy."

Ai ngờ Ngô thị lộ ra biểu tình nghi vấn, cau mày, "Nhà lão tam, ta cungc không có nhìn thấy vòng tay kia nha, An Đồng nói với ngươi đang ở chỗ ta à? Không có nha, ta như thế nào lại không nhớ rõ việc này? Có phải hay không An Đồng làm rớt vòng tay ở đâu rồi giờ mới nói dối đi, An Đồng, đại tẩu thường ngày dạy ngươi như thế nào, từ nhỏ đã nói dối, lớn lên sẽ lợi hại như thế nào?"

Thấy bộ dáng nàng ta đầy căm phẫn, Lâm Vân Hi quả thực muốn quỳ bái kỹ thuật diễn này của đại tẩu nàng, một cái vòng bạc mà thôi, có cần phải đến nỗi trên giấu dưới lừa như vậy sao? Thật là quá lắm rồi!

Phương Ăn Đồng nghe đại tẩu cãi lại, cũng ngốc luôn, không biết phải làm sao bây giờ, nhỏ giọng tranh luận nói: "Đại tẩu, là ngươi nói sợ ta làm rơi nên mới giúp ta bảo quản, như thế nào mà chưa thấy qua vòng tay kia, lúc đó ngươi còn nói nam hài không thể đeo vòng tay.."

Ngày ấy tức phụ lão tam đem vòng tay cho cái đứa ăn không ngồi rồi kia, Ngô thị liền đem nó đặt dưới tài sản của chính mình, trong khoảng thời gian này, nàng ta giúp lão tam nuôi dưỡng Phương An Đồng cũng nhìn ra hắn cho dù bị uỷ khuất ăn mệt cũng không dám cáo trạng, cho nên thái độ đối đãi Phương An Đồng ngày càng phách lối, nguyên bản còn cho rằng mình cầm vòng tay kia, liền lấy tính tình yếu đuối nhát gan kia của Phương An Đồng cũng sẽ không lộ ra, cho nên lão tam vừa đi nàng ta hoàn toàn yên tâm rồi, liền trong tâm thế đứng xem một người chịu ăn lỗ nặng như vậy, một người bị đại lừa bịp gả như vậy gả tiến vào lại không khóc không nháo này đến, tức phụ lão tam chính là người ẩn nhẫn, hơn nữa ngày thường cũng không nói nhiều, không nhiều lắm lời nói, vừa thấy chính là người chất phác chân chính, cho nên hai người bị nàng nhận định là túi trút giận tìm tới cửa, nàng giật mình nhiều hơn sợ hãi, chẳng qua như vậy thì như thế nào, vòng tay kia nếu đã vào tay chính mình, ai cũng đừng mong sẽ lấy nó cướp đi.

Trên mặt tươi cười của Ngô thị lập tức biến mất không thấy đâu, khẩu khí cũng hùng hổ dọa người, "Đứa nhỏ này, thật là nói năng bậy bạ, ngươi nói ngươi đưa cho ta, lúc đó có ai thấy không?"

"Lúc đó không có ai, nhưng là chính tay ta đem.." Vòng tay chính mình bị người ta cầm đi, hiện tại còn sống chết không nhận, Phương An Đồng gấp đến độ mặt đỏ bừng, nhưng lại không biết biện giải như thế nào.

Đấy chính là chết cũng không thừa nhận, cho dù biết đại tẩu kia tằng tư vòng tay, nhưng chính mình cũng không thể đi lục lọi cái rương cùng ngăn tủ của nàng ta, chỉ có thể cường ngạnh nuốt xuống bực tức này, Lâm Vân Hi bị chọc tức đến đỉnh đầu đau nhức, việc này là do nàng suy xét không chu toàn, chẳng qua khoản nợ này nàng nhớ rõ, về sau nhất định sẽ cùng nhau tính.

"Ý của ngươi là ta cầm vòng tay của ngươi hiện tại còn có tư tưởng nuốt làm của riêng sao?" Ngộ thị xụ mặt, giống như bị vũ nhục lớn lao, bộ dáng thiếu chút nữa là ngất đi vậy.

Đúng là ác nhân cáo trạng trước mà!

Xem ra hôm nay định là phải ăn mệt rồi, Lâm Vân Hi hít một hơi thật sâu, cười nói: "Đại khái là An Đồng nhớ nhầm đi, đại tẩu cũng không phải là loại người thấy bạc mắt thấy người, để ta đi giúp hắn tìm xem, có thể bị rơi ở đâu cũng không chừng."

Nói rồi lôi kéo Phương An Đồng cùng rời đi ngay, ánh mắt Ngô thị lưu chuyển, nghiêng người ngăn nàng lại, "Thật vất vả mới tới một lần, ngồi lại chơi thêm chút nữa đi, có còn có nhiều chuyện muốn nói cũng ngươi, tới đây." Nói rồi liền kéo người vô bên trong, bất quá động tác quá lớn, lại biến thành túm đi vào.

Ha hả, tham đồ vật của người ta còn không biết xâu hỏi như vậy cùng người nói chuyện phiếm, quả thực là cực phẩm trong cực phẩm đây nha, nhưng mà cũng đau quá!

Nàng ta sức lực rất lớn, chỗ cánh tay bị nàng bắt được cảm giác đau đến xuyên tim, trong lòng Lâm Vân Hi nghi hoặc càng lúc càng lớn, người bình thường khi bị người khác phát hiện mình tư tàng đồ vật của người khác thì nói dối là chuyện bình thường, nhưng cũng chỉ qua loa lấy lệ cho qua, còn ngăn đón người không cho đi cùng nói chuyện phiếm thì cũng có điểm quá khác thường, nàng ta chính là một phụ nhân nông gia bình thường, cũng không phải là người trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, chẳng lẽ vòng tay kia không phải là do nàng ta lấy? Sao có thể, An Đồng không phải là hài tử sẽ nói dối.

Nghĩ xong, Lâm Vân Hi cẩn thận quan sát biểu tình Ngô thị, có thể là ánh mắt nàng có ý vị tòi nghiên cứu quá lộ liễu, Ngô thị mất tự nhiên quay đầu đi, ánh mắt thường xuyên hướng ra cửa, một bộ dáng chột dạ, nhìn đến trên mặt nàng ta hoảng loạn cùng đáy mắt lúc cậy mạnh, trong lòng Lâm Vân Hi lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, cứng rắn thu tay mình về, nhanh chóng xoay người, "Đại tẩu, ta còn có việc, ta phải đi trước."

Nói xong liền nhanh chóng chạy ra sương phòng, vừa rồi nhị tẩu khi nhìn thấy mình thì hoảng loạn kinh hoàng cùng với hành vị dị thường của đại tẩu cố ý muốn giữ chân mình lại, tâm Lâm Vân Hi đột nhiên sinh bất an, cái loại dự cảm bất an này quả nhiên lúc nàng trở lại trong phòng, thấy tình trạng rối bời lộn xộn dưới đất kia bị nói trúng rồi.

Giường chăn bị lật lung tung rối loạn, chăn đều rớt xuống trên mặt đất, bốn ngăn kéo bàn trang điểm của mình cũng bị mở rộng ra, ngăn tủ cũ kỹ của nam nhân cũng bị lệch qua một bên, đồ vật bên trong một nửa rơi xuống trên mặt đất, tâm Lâm Vân Hi đột nhiên nhảy dựng, đây là gặp trộm?

Đầu giống như bị vật nặng đánh trúng, vang lên ầm ầm, dúng sức nắm lại bàn tay chính mình đang run rẩy, Lâm Vân Hi lấy lại bình tĩnh mới xem kỹ lại ngăn tủ của nam nhân, quần áo cũ đều còn, mười lăm lạng bạc kia không cánh mà bay, khuôn mặt trong nháy mắt trắng bệch, tiền này chính là vốn ban đầu của Lâm gia cùng với nam nhân để lại cho nàng, thế nhưng tất cả đều mất hết!