*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vừa về tây phòng, Vương thị liền ôm Trần A Phúc vào trong ngực, thất thanh khóc rống lên: "A Phúc, A Phúc của ta, đều là nương không tốt, ném mặt mũi các con, còn làm hại con thiếu chút nữa bị người đánh chết..."
A Lộc và Đại Bảo thấy Vương thị khóc đến thương tâm, đều ôm các nàng khóc lên.
Trần A Phúc chảy nước mắt nói: "Nương, nương không làm mất mặt chúng con, bởi vì nương căn bản là không làm gì sai.
Người không nên thừa nhận bêu danh, cho nên ta dạy dỗ hai người nhiều chuyện kia là phải nên làm.
Nương yên tâm, ở trước khi đánh nhau với bọn họ, con đã nhờ đại tẩu đi kêu Cao Lý Chính cùng La quản sự, con không có việc gì.
A, còn có Truy Phong, nó rất lợi hại, sẽ bảo hộ con..."
Truy Phong đang ở bên chân bọn họ, nghe được nữ chủ nhân nhắc tên nó, vội vàng đứng lên ôm chân nữ chủ nhân tru lên.
Trần Danh đi đến, nói: "Quyên nương, A Phúc nói đúng, cũng làm đúng.
Nàng không làm mất mặt chúng ta, bởi vì nàng căn bản cũng không sai cái gì.
Đều là hai ác phụ kia truyền bá lời đồn, hủy danh tiết người ta.
A Phúc đánh được tốt, hai ác phụ, chính là thiếu thu thập." Rồi nói với Trần A Phúc: "Nhanh đi thay quần áo, kẻo lạnh."
Vương thị tựa như mới thanh tỉnh lại, lau nước mắt thúc giục: "Nhanh đi thay y phục ẩm ướt đi, nằm ở trong chăn, nương lập tức nấu nước nóng cho con tắm.
Nếu như con lại sinh bệnh, nương lỗi lầm càng lớn."
Trần A Phúc mới cảm giác trên người lạnh như băng, còn có chút nghẹt mũi.
Vừa rồi chỉ lo tức giận đánh nhau, không cảm thấy lạnh.
Nàng ngăn cản Vương thị, để Đại Bảo cùng nàng trở về phòng nấu nước.
Vương thị vẫn vội vàng đi theo, nấu canh gừng ở trong nồi, mới về nhà cũ.
Trần A Phúc rửa tắm nước nóng cùng gội đầu, lại uống canh gừng, thân thể lại lanh lẹ lên.
Bởi vì có Yến Trầm Hương, cũng thường xuyên ăn thức ăn "thêm nguyên liệu", tố chất thân thể nàng rất tốt.
Nàng lại đi nhà cũ.
Mới vừa qua cửa hông, đã nhìn thấy Cao thị và Trần A Lan đến, trong tay Trần A Lan bưng chậu và quần áo Trần A Phúc đánh rơi ở bên dòng suối.
Trần A Phúc nhìn thấy xiêm y đã giặt rửa sạch sẽ, vội nói cám ơn.
Cao thị nói: "Xiêm y nhà muội có chút tốt hơn, xem có bị ném cái nào không."
Trần A Phúc lật hai cái, quả thật là mất ba kiện.
Liền nói: "Chao ôi, mất thì mất đi.
Xiêm y nhà đại tẩu khẳng định cũng có mất đi? Mau nhìn xem mất mấy món.
Thực xin lỗi, bởi vì muội, hại mọi người mất đồ, còn hại mọi người lo lắng hãi hùng.
Cảm ơn mọi người, cảm ơn đại bá cùng đại ca, còn có bà nội.
Bà lớn tuổi như vậy, còn phải bận tâm cho chúng ta."
Trần A Lan khóc đến con mắt đỏ bừng lại đỏ mặt, nàng cảm giác mình rất vô dụng.
Cao thị nói: "Đều là thân thích, gặp phải chuyện, không phải là muốn giúp đỡ lẫn nhau.
Xiêm y chỉ ca của muội và nội mỗi người mất một cái, không sao, hôm qua muội đã cho bọn họ xiêm y bằng lụa." Lại khuyên khuyên Trần A Phúc, liền cùng Trần A
.