*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Thế Anh biết rõ Trần A Phúc nói là nói thực, Vương Quyên Nương không có tiền không có thế, tính tình lại nhu nhược, nếu như gả vào nhà hắn, mẫu thân của mình sẽ không đối tốt với nàng, nữ nhi nàng sinh ra lại càng không được tốt...
Những lời kia từng từ từng chữ như kim châm, đâm đến hắn khó chịu.
Hắn vừa ngượng ngùng vừa lúng túng, lại không thể để Trần A Phúc quăng đi chuyện của hắn đi ra ngoài.
Hiếu thuận là một mặt, đối với hắn cũng có ảnh hưởng lớn.
Hắn gian nan nói: "Phúc nhi, cha biết rõ, cha đều biết rõ, tổ mẫu của con làm rất nhiều chuyện không tốt, để cho con và nương con chịu ủy khuất.
Nhưng mà, bà ấy là nương của cha, dù có như thế nào, cha cũng không thể bỏ mặc bà ấy.
Lại có, nếu như danh tiếng của bà truyền xấu đi, sẽ ảnh hưởng danh tiếng con và mấy muội muội của con.
Con tìm được người trong sạch, nhưng muội muội con còn không có..."
Hai cha con người nói chuyện tan rã trong không vui, Trần Thế Anh than thở đi phòng khách Đông Sương nghỉ ngơi.
Cuối giờ Tuất, Lộc Viên triệt để bình tĩnh trở lại, A Lộc mới trở về nghỉ ngơi.
Trần A Phúc đè xuống lòng hiếu kỳ, chưa cùng đi qua tìm hiểu kết quả.
Ngày hôm sau trời mới vừa tờ mờ sáng, Trần A Phúc liền rời giường, tự mình đi phòng bếp làm điểm tâm.
Bởi vì Trần Thế Anh ở Giang Nam ngốc qua mười mấy năm, thích ăn rượu nếp than, cho nên Trần A Phúc làm trứng rượu nếp than, bánh bao hấp cùng bánh rán hành.
Lúc này Đại Bảo còn chưa rời giường, chỉ có Trần A Phúc bồi Trần Thế Anh ăn điểm tâm.
Sắc mặt Trần Thế Anh ảm đạm, vừa nhìn liền ngủ không ngon.
Hắn ân cần kêu Trần A Phúc ăn cơm, kẹp bánh bao kẹp bánh cho nàng, kêu nàng thật tốt hiếu kính Vương thị, rảnh rỗi thì đi trong nhà phủ thành chơi, tìm chuyện nói cùng nàng.
Trần A Phúc cũng kẹp cái bánh bao cho hắn, nói: "Rượu nếp than làm cũng được đi? Con nghe nói cha và mẫu thân thích, đặc biệt làm nhiều vài hộp, nghĩ tới kêu người đưa đi qua cho hai người.
Vừa vặn hôm nay cha mang về."
Trần Thế Anh thấy trên mặt Trần A Phúc có chút vui vẻ, cũng mới cao hứng trở lại.
Nói: "Cha có một khuê nữ tri kỷ như con, trong lòng cao hứng.
Về sau tới nhà ở cạnh cha nhiều chút, chờ con xuất giá rồi, thì càng không có thời gian bên cạnh cha."
Trần A Phúc cười nói: "Cha có mấy khuê nữ tri kỷ, con không ở cạnh, còn có Tam muội muội, Tứ muội muội."
"Không giống ...!con là trưởng nữ của cha, tri kỷ nhất của cha." Trần Thế Anh nói.
Trần A Phúc bật cười, cha này còn rất biết dỗ ngon dỗ ngọt.
Nàng sớm đã nhìn ra, ánh mắt Trần Thế Anh nhìn nàng và Trần Vũ Lam, cùng ánh mắt nhìn mấy… nữ nhi khác không quá đồng dạng, nhiều thêm vài phần ấm áp và sủng ái.
Sau khi ăn xong, Trần A Phúc đưa hắn ra cửa, trừ để hắn mang theo vài hộp rượu nếp than, lại mang theo một ít rau xanh mới mẻ cùng mấy cân hoa quế gạo nếp táo, nhìn xe ngựa của hắn đi mất.
Đại Bảo cũng tỉnh, chờ cậu cơm nước xong, lại đưa cậu ra cửa.
Trần A Phúc trở về phòng cầm hai khối vải lẻ một vò rượu nhân sâm pha đi Lộc Viên, vải lẻ cùng rượu ngâm đều là đưa Trần lão
.