*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần A Mãn nghe, liền thật biết điều khéo léo gật đầu.
Nàng chỉ nhỏ hơn Trần A Cúc mấy tháng, lại hiểu chuyện hơn nhiều.
Trần Thực cũng biết rõ lão hòa thượng phê mệnh cho Trần A Phúc, thấy bệnh si của Trần A Phúc quả thật tốt lắm, còn đặc biệt tài giỏi.
Liền thở dài nói: "A Phúc có phúc khí, Nhị ca Nhị tẩu về sau có thể hưởng phúc rồi."
Phu thê Trần Thực mang thứ đó cất kỹ, mấy người liền vào trong viện nói chuyện phiếm, có người mua đồ thì hô một tiếng ở trong cửa hàng, Trần Thực liền đi bán.
Bán xong, lại chạy đến hậu viện nói chuyện.
Mấy người nói về huynh đệ Trần A Ngọc Trần A Đường, Trần A Ngọc không có thiên phú đọc sách, cũng học không vào, Trần Thực ý tứ là học xong năm nay là được, về sau liền đi theo hắn buôn bán.
Sang năm Trần A Ngọc mười lăm tuổi, cũng nên làm mai.
Nhà bọn họ hiện tại chính đang gia tăng tích góp tiền, nếu như làm mai thuận lợi, năm sau có lẽ liền muốn cưới vợ.
Trần A Mãn cũng mười hai tuổi rồi, đang ở tuổi làm mai, có người mấy nhà tới cầu hôn, điều kiện cũng không tốt...
Trời chiều dần dần ngã về tây, bọn nhỏ một trận tiếng ồn ào truyền đến, Trương thị nói là tộc học Tằng thị tan học.
Nhà bọn họ đối diện cửa sau tộc học Tằng thị.
Trương thị kiêu ngạo nói, tiểu nhi tử Trần A Đường học bài ở tộc học nhà này.
Bởi vì tộc học này có tiếng, trừ tộc nhân Tằng gia ra, rất nhiều hài tử đều muốn đến chỗ đó đọc sách.
Hài tử bên ngoài muốn đi vào, không chỉ phải nhận biết chữ, còn phải đi qua khảo giáo, học phí cũng đắt một chút.
Trần A Phúc đã sớm nghe nói, Trần A Đường như Trần Danh, học giỏi tập, cũng có chút thiên phú.
Hỏi: "Ầm ĩ như thế, người học trong tộc rất nhiều đi?"
Trần Danh nói: "Nhiều, có hơn một trăm người." Rồi nói với Trương thị: "Đi, nên làm cơm tối rồi."
Trương thị đáp ứng đứng dậy, cùng Trần A Mãn cùng nhau tiến vào phòng bếp.
Vương thị cùng Trần A Phúc muốn đi hỗ trợ, bị Trương thị đẩy ra, nói: "Hai người ngồi xe lâu như vậy, mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một chút."
Không bao lâu, Trần A Đường về trước.
Hắn nhỏ hơn A Lộc một tuổi, mặt trắng nõn, ngũ quan giống như Trương thị thật nhiều.
Hắn cười hì hì chào hỏi người, liền chơi cùng A Lộc, Đại Bảo và Thất Thất cùng Hôi Hôi.
Tiếp theo Trần A Ngọc cũng trở về, tư thục hắn học phải xa hơn một chút, cách nơi này hai con đường.
Hắn giống Trần Thực hơn, tiểu hậu sinh rất tuấn tú.
Hắn chào hỏi mọi người xong, sẽ cầm tiền Trần Thực cho đi trước phố mua món kho.
Nhìn ra được, mấy hài tử nhà Trần Thực được giáo dục cũng không tệ.
Buổi tối, không có người ngoài, người hai nhà đều ngồi ở trên bàn bát tiên trong phòng đại sảnh ăn cơm.
Rau xanh là đại phòng mang tới, còn rang một dĩa đậu phộng, một cái đậu phụ khô, lại mua nửa cân nước sốt thịt đầu heo cùng non nửa con vịt muối.
Trần Thực càng không ngừng kẹp sốt thịt cùng con vịt cho A Lộc cùng Đại Bảo, Trương thị càng không ngừng gắp hai món cho Vương thị cùng A Phúc.
Trần A Đường nhìn món ăn thịt mấy lần, nuốt nước miếng
.