Nông Môn Khoa Cử Chi Kiếm Tiền, Khảo Thí, Dưỡng Gia

Chương 2




Ra ngoài, tìm người khác nấu cơm gánh nước, không cần gõ phòng của ta."

Lâm Trạch lạnh lùng nhìn Trần Thục Cúc, cảnh cáo mụ.

Tuy không quen biết, nhưng dựa vào lời chửi mắng của người phụ nữ kia, hắn có thể được đoán được 'nguyên chủ' là người thân của người phụ nữ.

Xem tình huống hiện tại của hắn, từng là người hiện đại, chỉ cần xem TV hoặc lên mạng, có thể đoán được chuyện gì đang diễn ra.

Xuyên qua, ngoài từ này ra cũng không còn từ khác để giải thích.

Trong đầu xuất hiện nhiều đoạn ký ức xa lạ, tình huống trước mắt xem ra không lạc quan lắm, nhà ai mà sống chung với phụ nhân chanh chua này, chắc sống cũng không tốt.

Trước kia, ba mẹ hắn là thành phần tri thức, dạy hắn lễ nghi từ nhỏ, nhưng Lâm Trạch lại là người mưu mô.

Từ trước đến nay, quan điểm của hắn là 'người khác làm hắn không cao hứng, hắn khiến cho người khác không thoải mái', ngoài tối, trong sáng hắn không ngại chơi người ta một vố, bằng không hắn còn trẻ sao có thể dễ dàng lên chức giám đốc công ty.

Trần Thục Cúc phục bị đuổi ra khỏi phòng liền hồi thần lại, quả thực nổi nóng.

Ngày thường lão đại không biết cố gắng, còn làm nhà mất mặt, mụ thật xui xẻo, sinh ra quỷ đòi nợ, còn dám đuổi mụ ra khỏi phòng. Mụ là nương của hắn, mụ muốn hắn chết thì hắn phải chết, thằng nhãi ranh bất hiếu dám động thủ với mụ!

"Đồ bất hiếu, thái độ của người là sao? Ngươi vừa lười biếng, còn dám động thủ với ta, muốn lật trời rồi!, ta gieo nghiệp gì mới sinh ra đồ bất hiếu như ngươi, biết sớm như vậy, lão nương nên ném ngươi xuống thùng phân chìm chết, ai da......"

Trần Thục Cúc từ thời cô nương đến lúc gả chồng, là người đanh đá nhất trong thôn, gặp sự tình gì cũng kêu rên than khóc trước.

Bình thường mụ đã trực tiếp nhào lên đánh người khác, dù sao cũng là nhi tử mụ, nương giáo huấn nhi tử là chuyện kinh thiên nghĩa địa*, từ khi nhi tử bị đuổi khỏi tư thục, tiền đồ càng xa vời, mụ hay làm như vậy, vốn dĩ mụ không thích lão đại.

Kinh thiên nghĩa địa*: chuyện đúng với trời đất

Nhưng đổi thành Lâm Trạch, ánh mắt lạnh lùng cùng cảnh cáo, không giống 'Lâm Trạch' nguyên bản, Trần Thục Cúc liền sợ hãi, chỉ dám kêu rên không dám lại đó.

Sân Lâm gia không tính là nhỏ, nhưng tiếng kêu rên lớn như vậy làm nhà khác không có khả năng không nghe thấy.

Tiếng kêu la vang lên, người đang ngủ và người làm việc ở hậu viện đều chú ý đến đó, một nam nhân trung niên, một thanh niên mặt trắng, một thiếu nữ thanh tú, thêm đôi lão phu thê.

Ngoại trừ nam nhân trung niên tay đang cầm lưỡi hái, có thể đoán được đang ở ngoài làm việc. Còn thanh niên, thiếu nữ, và lão phu thê kia đang ngáp, nhìn là biết đã bị đánh thức.

"Nương à, buổi sáng ồn ào chuyện gì với đại ca, người trong nhà còn đang ngủ. Vương ma ma nói, cô nương ngủ nhiều làn da mới đẹp được, không cho dùng phấn trân châu lại không cho ngủ, từ nhỏ đến lớn đều bất công, hừ......"

Từ tây phòng đi ra, thiếu nữ kiều diễm không cao hứng khi bị đánh thức.

Vương ma ma ở đầu thôn từng làm nha hoàn ở gia đình giàu có, biết làm đẹp dưỡng thân, đối phương chỉ cần nói ăn gì sẽ xinh đẹp, cô nương và tiểu ca nhi trong thôn sẽ học theo. Lâm Tiểu Liên yêu thích làm đẹp, tự nhiên sẽ học theo.

Trong phòng đi ra, biểu tình của mọi người đều không cao hứng, mới buổi sáng đã quấy rầy giấc mộng, ai cũng sẽ bực tức.

Trần Thục Cúc càng không cao hứng, ở trong nhà này mụ là nữ chủ nhân, đại nhi tử hung dữ với mụ, nữ nhi cũng khiêu chiến quyền uy của mụ, trong lòng càng thêm sinh khí.

Hung hăng trừng mắt liếc nhìn thiếu nữ, la lên "Nha đầu chết tiệt!", giữ chặt tay cầm lưỡi hái bên cạnh, đối diện với nam nhân trung niên mặt đen kêu khóc.

"Đương gia* ngươi làm chủ cho ta, lão đại bất hiếu muốn lật trời, ta là nương, hắn còn dám đánh, lúc hắn thành thân kêu ngươi phân gia ngươi không chịu, hắn càng lúc càng kiêu ngạo......"

Đương gia*: người làm chủ gia đình

"A ô ta đúng là số khổ, sinh ra quỷ đòi nợ, vất vả đưa đi tư thục, không biết cố gắng còn bị đuổi đi, về nhà thì lười biếng, cưới phu lang xong còn ăn vạ trong nhà, ăn không uống không, muốn lão già ta đây hầu hạ, đây là vận xui gì thế, ô ô......"

Trần Thục Cúc khóc mắng lên,không phân biệt người thân hay người ngoài, đối chọi với mụ, mụ liền mắng như thế.

Người trong nhà sớm đã thành thói quen, biết những điều mụ nói không thể tin, tuy Lâm Trạch không biết cố gắng, nhưng không có lá gan ngỗ nghịch đánh cha mẹ.

Bất quá Lâm Trạch ở nhà thì trầm mặc, Trần Thục Cúc lại đanh đá, cho nên không có ai ra giúp nói chuyện, sáng sớm nghe khóc than liền không kiên nhẫn.

Chỉ có Lâm Tam Quý hiểu đại khái đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi lão gọi Trần Thục Cúc kêu Tụ ca nhi phụ làm việc.

"Được rồi, mới sáng sớm đã than khóc, tính tình của lão đại ta không rõ sao? Hắn dám đánh ngươi? Ta gọi ngươi kêu Tụ ca nhi đi nấu cơm, thành ra ngươi cùng lão đại tranh cãi? Thi hương sắp tới rồi, lão đại cũng muốn ôn tập, ngươi mà ầm ĩ thì trở về nhà mẹ đẻ đi!"

Hiện tại, đại nhi tử tiền đồ u ám, dù sao cũng là trưởng tử, trong lòng Lâm Tam Quý ít nhiều vẫn có địa vị.

Trần Thục Cúc vốn dĩ nén giận, nghe xong liền tru giọng lên: "Cái gì? Ngươi muốn lão đại thi hương? Lão già chết tiệt, ngươi có nhiều tiền lắm hả! Hắn là tên ma ốm, mỗi lần đi khảo thí, đều ngã bệnh lúc vào trường thi, cho hắn thi giống như ném tiền vào nước, lãng phí! Ta đã chuẩn bị bạc cho lão nhị mua sách, ai cũng không được lấy......"

Đi thi hương, lộ phí ít nhất là mười lượng bạc, nhà nông kiếm tiền không dễ, hai nhi tử Lâm gia đều đọc sách, lưng quần ngày càng siết chặc.

Sau khi nghe xong, thanh niên mặt trắng đứng ở đông phòng, lão nhị Lâm gia Lâm Kiến Văn rũ mắt không lên tiếng.

Lâm Tiểu Liên không xen mồm, ai cấp bạc cho hai ca ca, nàng đều không có phần, lão phu thê bên cạnh nghe xong cũng nóng nảy theo, lão thái thái gào lên:

"Tam Quý, Thục Cúc nói đúng, lão đại là ma ốm, đi thi hương cũng lãng phí tiền, bạc kia cấp cho Kiến Văn mua sách! Chuyện này ta đồng ý, nếu ngươi không nghe, đừng gọi ta là nương nữa!"

"Việc này ta cũng đồng ý!"

Lão nhân đi bên cạnh cũng gật đầu.

Lâm Tam Quý không có biện pháp đành phải bực mình, người trong nhà này không thể nói đạo lý, đành từ bỏ nói chuyện, nhìn về phía Lâm Trạch nói,

"Lão đại, lời nói của nương ngươi và nội tổ mẫu* đừng để trong lòng, bạc đi thi hương phụ thân sẽ nghĩ cách, ngươi cứ chuẩn bị và ôn tập, Tụ ca nhi đâu rồi? Trong nhà còn nhiều việc lo liệu, kêu nó hỗ trợ......"

Nội tổ mẫu*: bà nội

Hán tử nhà nông màu da ngâm đen thô ráp hơi câu eo, động tác cùng ngữ khí có chút cẩn thận và lấy lòng.

Lâm Trạch đại khái đã biết tính tình của người trong nhà, chưa vội xem lại ký ức của nguyên chủ, trước mắt hắn chỉ có thể án binh bất động, xem tình huống làm rõ lại.

"Tụ ca nhi còn ngủ, đêm qua...... Chúng con đã viên phòng, hôm nay em ấy không được khỏe."

Lâm Trạch nhàn nhạt nói, tận lực giải thích qua.

Vừa rồi, dựa trên lời nói của mấy người này, hắn đại khái đã biết nam hài có thể là 'tức phụ' của hắn, tuy rằng có chút ngạc nhiên, nhìn qua nơi này là cổ đại, cho phép hai nam nhân quang minh chính đại thành thân, hắn nói như vậy cũng không sai. . Tìm truyện hay tại — truyenfull.com . мE —

Quả nhiên, Lâm Tam Quý đối diện không hoài nghi, ngược lại còn vui vẻ.

"Viên, viên phòng? T ốt tốt, không làm việc không làm việc, hôm nay Tụ ca nhi nên nghỉ ngơi ở trong phòng."

Thật không dễ dàng gì, mỗi ngày nhi tử ngủ chung với phu lang trong phòng, kết quả thành thân lâu như vậy mới viên phòng, đúng là chuyện đầu tiên ở trong thôn.

Xem ra, lão đại cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, ngày đầu viên phòng khiến cho phu lang không xuống giường được, tốt tốt tốt, quả nhiên là người Lâm gia, tuy bộ dáng trói gà không chặt, năng lực phương diện kia là đứng nhất!

Trong viện, những người khác mở to hai mắt, nghe được tin không ngờ đến.

"Được rồi, giải tán đi, Tiểu Liên mau mặc quần áo giúp nương ngươi nấu cơm đi, nương hài tử đi chưng trứng gà cho Tụ ca nhi bồi bổ......"

Lâm Tam Quý cao hứng phân phó.

Lâm Tiểu Liên và Trần Thục Cúc bị sai làm việc, đều không cao hứng.

Chỉ là viên phòng thôi, lại không phải chuyện đại sự, tức phụ nhà nông sinh hài tử xong liền phải xuống ruộng, Tụ ca nhi thì được nghỉ ngơi một ngày, bất công rõ ràng.

Trong lòng Lâm Tam Quý, đại nhi tử thành thân xong, chết sống không chịu viên phòng đúng là sự kiện lớn.

Lại nói, Lâm Trạch chịu viên phòng, chứng tỏ hắn đã hết hy vọng với Chương Ngân Châu, Chương Ngân Châu có thể lập tức thành thân với lão nhị, đại ca đối với đệ muội* còn ôm tưởng niệm, nếu bị đồn ra ngoài còn dám nhìn mặt ai, lại còn ủy khuất lão nhị.

Đệ muội*: em dâu

Như vậy, Trần Thục Cúc miễn cưỡng tiếp nhận an bài của trượng phu, mụ vì lão nhị, chỉ có thể nhịn đau đi về phòng lấy trứng gà.

Lâm Tam Quý là chủ gia đình, quyền lên tiếng không nhỏ, trong nháy mắt sân không còn ai, cuối cùng cũng thanh tĩnh trở lại......

Lâm Trạch không có tâm tình quản người Lâm gia, nghĩ đến nam hài trên người đầy dấu vết còn ở trong phòng, đi đến giếng lấy xô nước, tìm khăn và thuốc trật khớp, sau đó mới về phòng.

Thật ra hắn muốn lấy nước ấm, nơi này không có điều kiện, cũng may thời tiết hiện tại khá nóng, dùng nước lạnh lau mình cũng không thành vấn đề.

Trong phòng, nam hài mảnh khảnh còn khoác quần áo ngồi dưới đất, biểu tình ngơ ngác không biết đang suy nghĩ gì.

Thấy hắn tiến vào, trên mặt đối phương lộ ra biểu tình kinh hoảng, cơ thể run run, cuống quít chui vào góc, cậu ôm hai chân, mắt sợ hãi nhìn hắn chằm chằm, xem hắn như mãnh thú chuyên ăn thịt người.

Từ trước đến nay, Lâm Trạch chưa thấy qua ai nhìn hắn bằng ánh mắt sợ hãi như vậy.

Tuy ở trong ngành, hắn được người khác đặt biệt danh là cá mập. Trong nhà, em trai em gái cũng nói hắn là đồ xấu xa, ngoài ra hắn còn dọa rất nhiều người.

Kỳ thật, không phải ai cũng xem hắn là hồng thủy mãnh thú*, chỉ cần không phải là đối thủ đoạt hạng mục của hắn, hắn sẽ là quý công tử hình tượng ôn thuận, có nhân duyên rất tốt.

Hồng thủy mãnh thú*: nước lũ và thú dữ, ám chỉ tai họa rất ghê gớm.

Hắn suy đoán nam hài sợ hắn như vậy, có thể tối qua hắn quá cầm thú, hoặc sợ hắn chính là nguyên chủ.

Hắn còn tính toán giúp cậu lau mình, xem tình huống hiện tại sợ là không có khả năng, nam hài thấy hắn liền run rẩy, ai biết đụng vào cậu liệu cậu có bị dọa hay không?

Tối qua, hắn mới ăn xong 'bữa tiệc lớn', nhìn thân hình gợi dục của cậu...... trong lòng nóng lên.

Miễn cưỡng không biến thành cầm thú, Lâm Trạch chỉ có thể đem thùng nước và thuốc trật khớp xuống, nhìn thân mình nộn nộn của nam hài, ngữ khí có chút tiếc nuối,

"Em tự mình tẩy rửa thân thể, rồi bôi thuốc, làm xong ta có chuyện muốn nói với em."

Nói xong, Lâm Trạch xoay người, nhắm mắt xem lại các đoạn ký ức trong đầu.

Không phải hắn thân sĩ*, cũng không lo lắng chuyện tình nam nam, hắn đã ngủ với người ta luôn rồi.

Thân sĩ*: người có học thức thuộc tầng lớp trên trong xã hội cũ

Chỉ là hắn sợ mình không đủ nghị lực, hình ảnh tối qua còn hiện rõ trước mắt, thân thể này tuổi trẻ khí thịnh. Hắn còn thích nam nhân, cô nam quả nam ở chung một phòng, cần phải dời lực chú ý sang chuyện khác!

Lúc trước, 'Lâm Trạch' đối với phu lang của mình không chán ghét thì đánh mắng, thái độ lạnh lùng.

Biểu hiện khác thường của Lâm Trạch làm Chương Tụ kinh ngạc, khi nghe Lâm Trạch nói chuyện, cậu liền nghĩ đến tính toán của 'đối phương', ánh mắt kinh ngạc biến mất, trong lòng cậu khó chịu, cái mũi ửng đỏ.

Cẩn thận đi đến thùng nước, lấy khăn ướt nhẹp mơ màng lau dấu vết trên người, Chương Tụ tự nói với bản thân không được khóc, nhưng nước mắt khống chế không được.

Lâm Trạch muốn bán cậu đi, cậu phải làm gì bây giờ?