Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 12: Cố Đại Giang




Khánh An phủ a, cuối cùng cũng có thể nghỉ chân rồi.

Cố Vân Đông ngửa đầu nhìn cửa thành cao lớn, chỉnh trang lại đầu tóc có chút hỗn độn.

Bộ dáng nàng hiện tại cực kỳ chật vật, đầu tóc rối bời lôi thôi lếch thếch, nếu không nhìn kỹ, cũng sẽ không phân biệt được nàng rốt cuộc là nam hay nữ.

Nhưng mà cũng nhờ vậy, nàng mới có thể che đậy sắc mặt không chút xanh xao vàng vọt khác với những người chạy nạn nơi này.

“Đại tỷ, cha sẽ ở bên trong sao?” Cố Vân Thư đứng ở bên cạnh nắm tay nàng nhỏ giọng hỏi.

Cố Vân Đông hiện tại càng ngày càng có thói quen cùng các nàng đụng chạm, cũng không bài xích giống như trước, giờ phút này nàng thực bình tĩnh nhìn tường thành, nói: “Có lẽ đi”

“Cha nhất định ở bên trong, ta biết.” Cố Vân Thư tay nhỏ nắm thật chặt, thập phần kiên định nói. “Người đã cùng chúng ta ước hẹn, sẽ không nuốt lời.”
Cố Vân Đông cúi đầu nhìn cái đầu to của hắn, tuy rằng một tháng này ăn uống tốt hơn một chất, nhưng rốt cuộc cũng không béo hơn người khác là bao nhiêu. Tiểu gia hỏa này luôn lo lắng sốt ruột bọn họ sẽ đem lương thực dùng hết, bởi vậy nên ăn rất ít, nhìn qua vẫn là đầu to thân nhỏ.

Giờ phút này nhìn hắn cố chấp như thế, Cố Vân Đông cũng không đành lòng hắt cho hắn một gáo nước lạnh.

Lại nói tiếp, người cha Cố Đại Giang này của nàng, thật là một người biết nhìn xa.

Từ ngày bắt đầu chạy nạn kia, hắn liền suy nghĩ đến tất cả khả năng sẽ xảy ra trên đường đi, cũng nhắc đi nhắc lại với hài tử của mình, mặc kệ là nàng, hay là tiểu oa nhi Cố Vân Khả chỉ có ba tuổi, thậm chí là Dương thị ngu ngơ, hắn đều dặn đi dặn lại, nghĩ chỉ cần các nàng nhớ kỹ một chút, nói không chừng sau này có thể dùng đến.
Hơn nữa trường hợp thân nhân bị ly tán trên đường chạy nạn rất nhiều, không chừng khi nào đó sẽ có ai bị thất lạc.

Tới lúc đó, liền thống nhất ở An Khánh phủ chờ, bọn họ sẽ hội tụ.

Suy đoán của hắn không sai chút nào, chỉ là người lạc kia, lại chính là hắn.

Cố Vân Đông suy nghĩ, Cố Đại Giang xem ra hơn phân nửa là dữ nhiều lành ít, chỉ là ba người còn lại đều ôm hy vọng rất lớn, cảm thấy phụ thân (trượng phu) các nàng không gì là không làm được, nhất định sẽ bình an thoát khỏi nguy hiểm.

Cố Vân Đông cảm thấy, ôm một tia hy vọng cũng tốt.

Chỉ tiếc, không có phương tiện liên lạc, nếu muốn một nhà đoàn tụ - khó a!

“Đi thôi, hỏi một chút làm thế nào để vào thành.” Cửa thành đóng chặt, ngoài thành cũng rất nhiều người, từng đám từng đám, có người thậm chí dựng lều trại hoặc nhà tranh ngay tại phía ngoài.
Chỉ là liếc mắt nhìn một chút, một đám đều sắc mặt trắng bệch, thân mình lung lay sắp đổ.

Cố Vân Đông nắm tay tiểu đệ, Dương thị cõng Cố Vân Khả đi theo phía sau bọn họ. Bốn người hướng phía trước mà đi, cuối cùng dừng ở trước mặt một ông cụ tướng mạo hiền hòa thoạt nhìn có chút lớn tuổi.

Ông cụ tay run run rẩy rẩy, trực tiếp ngồi trên mặt đất, nhìn phương hướng cửa thành một chút rồi thở dài.

“Ông ơi, ta muốn hỏi một chút, cửa thành này khi nào mở vậy, làm thế nào mới có thể vào thành?”

Ông cụ kia quay đầu nhìn nàng một cái, lại nhìn xem vài người bên cạnh nàng, con mắt vẩn đục hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó lại lắc đầu thở dài, “Vào sao được mà vào, cửa thành này căn bản là không cho người tiến vào, trong thành có một số người lương thiện mấy ngày trước còn ra đây phát cháo, hôm qua cũng ngừng rồi, cửa thành rốt cuộc không thấy mở nữa. Muốn vào thành?” Hắn xua xua tay, “Đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa.”
Cố Vân Đông hơi nhíu nhíu mày, “Đa tạ.”

Nàng ngồi dậy, nhìn dòng người đông đúc, trong lòng cũng cảm thấy hy vọng vào thành không lớn.

“Đại tỷ, đại tỷ.” Cố Vân Thư bên người đột nhiên kéo kéo ống tay áo của nàng, chỉ vào một phương hướng trong đó, nói: “Ngươi xem đó là ai?”