Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 184: Liễu lão gia tới




Một người khác cũng cười nói, “Đúng vậy, ngươi này cũng quá không chú trọng hình tượng đi, tốt xấu gì cũng là một tuấn lãng nam nhi của Phượng Khai huyện chúng ta, như thế nào có thể bởi vì năm gian cửa hàng đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến thành một kẻ điên đâu?”

Đáp lại bọn họ, là thanh âm ‘phanh’ đóng cửa sương phòng của Liễu Duy.

Hai cậu ấm kia nhìn mặt nhau, ngay sau đó cười nhạo một tiếng, “Thẹn quá hóa giận.”

“Đáng thương thật đáng buồn a, phỏng chừng sau lần này, Liễu Duy sợ là phải bị Liễu gia hoàn toàn từ bỏ.”

“Về sau nhóm người chúng ta tụ hội, chẳng phải là muốn thiếu một người?”

“Ha ha ha, không phải còn có Đào Hành sao? Hắn lần này thắng mấy gian cửa hàng, chẳng lẽ lại không hào phóng ra tay mời mọi người mở tiệc lớn sao?”

Thanh âm hai người kia càng ngày càng xa, Liễu Duy ghé vào phía sau cửa cong mông nghe một lúc lâu, cuối cùng khẽ hừ một tiếng, đắc ý dào dạt nói, “Trong chốc lát nữa ta xem tròng mắt các ngươi rớt như thế nào, cho các ngươi nói mát, chờ ta thắng ta càng không mời khách, thèm chết các ngươi.”
Cố Vân Đông, “…”

Thiệu Thanh Viễn, “… Uống trà.”

Liễu Duy vô cùng cao hứng một lần nữa trở lại ngồi đúng chỗ cao nhất, uống nước đường trắng, tư vị kia miễn bàn có bao nhiêu thích ý.

Cố Vân Đông cảm thấy bộ dạng này của hắn quá cay đôi mắt, trong chốc lát cũng không biết có thể ăn cơm được hay không, hối hận mình hẳn là phải ăn ở ngoài rồi lại đến.

Tiểu nhị thật mau đem đồ ăn bưng lên, thuận tiện hội báo tình huống bên ngoài.

Hiện tại người là càng ngày càng nhiều, Đào Hành cũng đã sớm tới, ở ghê lô khác.

Những cậu ấm kia càng là sớm đem mọi ghế lô đều chiếm, đại sảnh dưới lầu cũng ngồi đầy người, bên ngoài cửa cũng có không ít bá tánh đến xem náo nhiệt.

Chuyện này nháo đến quá lớn, lúc trước vẫn chỉ là mấy cậu ấm trong Đào gia Liễu Gia truyền lưu, sau lại tăng tiền đặt cược, đến bình dân áo vải cũng đều đã biết.
Cố Vân Đông thực sự là bội phục hai người này, một hồi tiền đặt cược cư nhiên còn có thể làm ầm ĩ thành như vậy, cũng là bản lĩnh a.

Chính là đang ăn cơm, Liễu An đột nhiên vọt vào nói, “Thiếu gia, lão gia tới.”

Liễu Duy sửng sốt, đột nhiên đứng liên, “Cha ta tới? Xong rồi xong rồi xong rồi.”

Cố Vân Đông nuốt xuống miếng thịt gà trong miệng, ngẩng đầu kỳ quái hỏi, “Ngươi còn chưa nói rõ ràng cho cha ngươi?” Nàng là nói tạm thời không cần nói cho bất luận kẻ nào, nhưng là giờ đã đến ngày ước định rồi, hắn còn chưa nói?

Liễu Duy thân mình cứng đờ, cười gượng hai tiếng, ấp úng nói, “Cái này không thể trách ta, ta đây không phải là quá hưng phấn, quên mất sao. Đương nhiên, buổi sáng hôm nay ta đã tính nói cho cha ta, nhưng là cha ta sáng sớm đã ra cửa, ta không gặp được.”
Cố Vân Đông đều hết chỗ nói rồi.

Đúng lúc này, cửa sương phòng bị mở ra, Liễu lão gia vẻ mặt phẫn nộ bước vào phòng.

Liễu Duy đột nhiên nhảy lên, nháy mắt liền thối lui đến phía sau Thiệu Thanh Viễn.

Cố Vân Đông buông đũa xuống xoa xoa miệng, dẫn đầu chào hỏi, “Liễu lão gia.”

Liễu lão gia hung tợn trừng mắt nhìn Liễu Duy một cái, lúc này mới nhìn về phía Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn, một lát sau, trên mặt biểu tình biến đổi, nở nụ cười, “Ngươi chính là Cố cô nương đi?”

Cố Vân Đông chớp chớp mắt, Liễu lão gia thoạt nhìn rất cao hứng, nàng còn tưởng rằng hắn hẳn sẽ thực tức giận chính mình hại con của hắn đâu, không nghĩ tới sẽ đối mặt với gương mặt tươi cười của đối phương như thế này.

Nàng gật gật đầu, Liễu lão gia đã tới, cảm thán nói, “Cố cô nương tuổi còn trẻ lại có bản lĩnh như vậy, trường giang sóng sau đè sóng trước a.”
Cố Vân Đông lại sửng sốt một chút, “Liễu lão gia… là đã biết?”

“Ân, ta mới từ phía Tần phu tử bên kia lại đây.”

Liễu Duy vừa nghe xong lập tức tạc mao, “Cha người nếu đã biết, vì cái gì vừa rồi còn làm biểu tình như muốn làm thịt ta vậy?” Ta nếu không giả vờ giả vịt, người bên ngoài làm sao có thể tin tưởng ngươi đang muốn đốt tiền của nhà ta được?”