Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 187: Được thêm kiến thức




Bành Trọng Phi lúc trước còn không thấy rõ thân ảnh của nữ tử trên ghế lô lầu hai là ai, hiện giờ mới biết được này cư nhiên là Cố Vân Đông!

Không biết vì cái gì, lòng hắn có chút hoảng hốt.

Có lẽ là động tĩnh của hắn quá lớn, Đào Hành quay đầu nhìn hắn một cái, “Ngươi làm sao vậy?”

“Không, không có việc gì.” Bành Trọng Phi yên lặng ngồi trở về.

Mới vừa rồi hắn là cái tên nháo hung hăng nhất, hiện giờ lại an tĩnh như gà, cái gì cũng đều không nói.

Chỉ là Bành Trọng Phi trong lòng còn buồn bực, Cố Vân Đông khi nào cùng Liễu Duy quan hệ lại tốt như vậy?

Đào Hành quái dị liếc mắt nhìn hắn một cái, mặc kệ hắn, chỉ là duỗi tay gõ gõ mặt bàn, “Khế thư của năm gian cửa hàng, đặt lên đi.”

Liễu Duy tóc như cũ có chút loạn, hầm hừ ngồi ở trên ghế tiểu nhị mới đem lại đây.
Hắn trước đảo mắt qua nhìn đến khế thư của Đào Hành trên mặt bàn, xem xem đúng là mấy gian bọn họ đã đặt cược lúc trước, lập tức vừa lòng, từ trong ngực móc ra khế ước của phía mình.

Đào Hành cũng nhìn nhìn, tức khắc nở nụ cười. Mấy gian cửa hàng này của Liễu gia bọn họ vẫn luôn nhòm ngó bấy lâu, hiện giờ cuối cùng cũng thừa dịp này lấy từ Liễu Duy, làm cho hắn cam tâm tình nguyện bại bởi chính mình.

Hai bên đem tiền đặt cược đều đặt ở trên bàn, ngay sau đó mời hai vị trung gian được bọn họ mời tới chứng kiến đánh cuộc của bọn họ lúc ấy.

Nói là người trung gian nhưng kỳ thật cũng không có gì đặc biêt, hiện giờ toàn bộ người của huyện thành đều đã biết, đại bộ phận người cũng đều tới tửu lâu chính mắt chứng kiến. Nếu là ai dám ở trước mặt bao người bội ước, vậy chẳng phải là mặt mũi mặt trong mặt ngoài đều mất hết hay sao, danh dự nhà bọn họ cũng đồng dạng sẽ chịu ảnh hưởng, đối với sinh ý của gia tộc sẽ bất lợi.
“Được, Liễu công tử, chúng ta không cần nhiều lời. Lúc trước chưởng quầy của Đào gia chúng ta chính tai nghe thấy, vị cô nương này nói có thể chế ra đường cát trắng mịn như mây trắng phải không?”

Đào Hành nói xong, còn nhìn về Cố Vân Đông đang đứng một bên.

Người sau gật gật đầu, “Xác thật là ta nói, hơn nữa chưởng quầy các ngươi lúc ấy còn nói, nếu là ta chế được, nhà các ngươi sẽ chiếu giá cả gấp mười lần để mua về.”

Đào Hành gật gật đầu, tỏ vẻ lời này hắn không phủ nhận.

“Hiện giờ nhiều ngày như vậy rồi, chúng ta cũng cho các ngươi đủ nhiều thời giờ, cho nên, đường đâu?”

“Đúng vậy, đường đâu?” Mấy người đứng một bên xem diễn cũng cười hì hì phụ họa.

“Đường trắng tựa mây đâu, ta còn chưa gặp qua đây này, ha ha ha, lời này cũng thật dám nói.”
“Nếu không thì dứt khoát chút, nhận thua đi, lại không phải là cái sự tình to lớn gì, đã đánh cuộc thì khi chịu thua cũng vẫn có thể xem là nam tử hán đại trượng phu. Chỉ là Liễu thiếu gia, về sau vẫn là nhớ mở to hai mắt, đừng có mà thấy người ở góc xó xỉnh nào cũng đều xem là bằng hữu, hại người hại mình a.”

Cố Vân Đông, “…” Mỉm cười, trong chốc lát là nàng lại có thể nghe thấy thanh âm vả mặt bôm bốp thật mỹ miều kia rồi.

Liễu Duy liếc xéo bọn họ một cái, “Chưa thấy qua thì chỉ chứng minh là các ngươi kiến thức hạn hẹp, thật là đem chính mình đương hồi sự.”

Nói xong bàn tay vung lên, hất tóc ra sau, “Liễu An, cho bọn hắn được thêm chút kiến thức nào.”

“Vâng, thiếu gia.” Liễu An hưng phấn lên tiếng, khom lưng cố sức đem túi lớn từ trong sọt ra.
Mọi người không hiểu ra sao nhìn nhìn, chẳng lẽ thực sự có?

Đào Hành cũng hơi hơi nhíu mày, đứng thẳng thân thể.

Bành Trọng Phi từ khi nghe đến việc đường trắng có thể là Cố Vân Đông chế ra, liền cảm thấy lần này Liễu Duy muốn thắng rồi.

Người này chính là có lão nhân thần bí kia hỗ trợ, sự tình gì làm không thành?

Túi tử vừa kéo ra, người bên cạnh bàn đều sôi nổi ghé đầu qua nhìn vào phía bên trong.

Ngay sau đó, đồng tử hơi hơi phóng đại.

“Này, đây là…” Liễu Duy phất phất tay, “Đều tránh ra một chút.” Hắn cầm chén, múc đường ra, đặt lên mặt bàn, “Tới tới tới, đều nếm thử xem, cho các ngươi nhìn xem cái gì gọi là đường cát trắng.”