Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 193: Có cửa hàng




Con ngươi Cố Vân Đông đảo quanh, “Ta muốn một gian cửa hàng.”

Liễu Duy sửng sốt, đột nhiên phản ứng lại đây, “Đúng đúng đúng, ngươi phải làm mua bán, khẳng định phải cần cửa hàng. Vừa lúc, ta hôm nay thắng Đào Hành năm gian cửa hàng. Ta nói cho ngươi, mấy cửa hàng này cũng không kém, cho ngươi chọn lựa, cho ngươi hai gian.”

“Hào phóng như vậy?” Cố Vân Đông vẫn là thực minh bạch, tuy rằng Liễu Duy thắng tiền đặt cược là nhờ vào mình, nhưng Đào Hành bỏ ra nhiều như vậy, cũng là vì muốn hố Liễu gia.

Liễu gia cũng yêu cầu lấy ra đồng dạng tiền đặt cược, đánh cuộc này mới có thể thành lập.

Nàng cũng không phải kẻ quá tham lam, nguyên bản chỉ nghĩ muốn một gian cửa hàng.

Liễu Duy cười đến đắc ý, “Ta luôn luôn hào phóng, nói nữa, lần này còn may mà có ngươi. Tới tới tới, ta giới thiệu một chút cho ngươi về năm gian cửa hàng, ngươi cứ chọn.”
Nếu là có thể, kỳ thật thực tiếp mang nàng đi xem mấy gian cửa hàng kia tương đối tốt.

Bất quá hiện giờ cửa hàng còn không chưa thể tới được, vì chưa đến quan sai chứng nhận chuyển tên.

Cố Vân Đông một bên nghe một bên trầm tư, thỉnh thoảng hỏi chút ý kiến của Thiệu Thanh Viễn.

Chờ đến khi Liễu Duy nói xong toàn bộ, cũng giới thiệu lợi và hại của từng gian, Cố Vân Đông trong lòng cũng hiểu rõ, “Ta muốn gian cửa hàng ở thành đông có chứa hậu viện kia.”

Cửa hàng kia vị trí tốt, cách học đường của Tần Văn Tranh không xa, lại có chứa một hậu viện rất lớn, có thể ở lại. Về sau Vân Thư đi học nếu không tiện về nhà, có thể đến đó ở.

Hậu viện còn có một cái giếng, phòng cũng có ba bốn gian. Cửa hàng chung quanh cũng náo nhiệt, không ít nhà giàu có ở Phượng Khai huyện cũng sống ở vùng đó, phong cảnh cũng không tồi.
Cố Vân Đông chỉ cần một gian cửa hàng này, một là cửa hàng này là cửa hàng tốt nhất lớn nhất, những cái khác tuy rằng cũng không tồi, nhưng cũng không có làm nàng đặc biệt tâm động.

Hai là nàng mới từ bên Đào Hành được 300 lượng bạc, nếu còn muốn hai gian cửa hàng liền có vẻ quá mức tham lam. Liễu Duy tuy rằng không ngại, nhưng những người khác của Liễu gia nghĩ như thế nào cũng không biết.

Cố Vân Đông cũng hiểu được một vừa hai phải, lại nói nàng thật mau liền có nguồn thu nhập, sau này muốn cửa hàng nào, thì chính mình mua!

Liễu Duy khuyên nàng vài lần cũng không được, đành phải thôi, quay đầu lại trực tiếp đi nha môn đem khế ước cửa hàng đó chuyển cho nàng.

Mấy người nói thêm vài câu, xe ngựa đã tới chỗ người môi giới ở Hồ Lô hẻm .

Sáu nhân khẩu Đồng gia đã sớm chuẩn bị tốt chờ nàng, chỉ là Cố Vân Đông chỉ có một chiếc xe ngựa, chừng này người cùng ngồi thì có vẻ quá chen chúc.
Người Đồng gia tỏ vẻ chính mình có thể tự đi đường, bất quá Cố Vân Đông không đồng ý, dù sao có Liễu Duy ở đây, mượn xe ngựa của hắn một chút cũng không sao.

Thời gian đã không còn sớm, một đám người lên xe ngựa liền thẳng đến cửa thành.

Nhưng mà xe ngựa đi không bao lâu, Cố Vân Đông lại bỗng nhiên kêu dừng.

Nàng là đang ngồi trong xe ngựa của Liễu Duy, lái xe chính là Thiệu Thanh Viễn.

Thiệu Thanh Viễn đem xe ngựa dừng lại, liền thấy Cố Vân Đông nhảy xuống, trực tiếp bước vào một gian cửa hàng.

Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn, phát hiện là cửa hàng cắt may trang phục, giống như là gian hàng của Bành gia.

Cố Vân Đông vào không đến một khắc liền ra tới, trong tay cầm theo một tay nải lên xe, “Đi thôi.”

Thiệu Thanh Viễn tò mò nhìn nhiều thêm hai lần, lại không hỏi, xe ngựa thực mau ra khỏi cửa thành, thẳng đến Vĩnh Phúc thôn mà đi.
Hai chiếc xe ngựa một trước một sau vào thôn, lại là trực tiếp đi đến bên kia chân núi, trong thôn người đã thấy nhiều nên không nghị luận gì.

Nhưng thật ra mấy người Đồng gia, trừ bỏ Đồng lão đại lái xe ở bên ngoài, những người khác đều là an an phận phận ngồi ở trong xe ngựa, đến màn xe cũng chưa mở ra một chút. Nhưng tâm lý lại vẫn là có chút thấp thỏm, thời điểm chủ mới của họ là vị cô nương kia đến mua bọn họ, cũng không nói thêm cái gì, hiện giờ mới biết được bọn họ đây là vào thôn.