Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 224: Trả lại ngươi một thϊếp thất




Nha hoàn run lên, có chút sợ hãi Bành Trọng Phi như vậy, nhanh chân chạy đi.

Bành Trọng Phi hít một hơi thật sâu, thời điểm bước xuống cầu thang thiếu chút nữa té ngã, hắn tưởng chính mình đang chột dạ mới có thể dẫn tới tay chân nhũn ra.

Đi được vài bước, hắn liền cảm thấy đôi mắt đều có chút mơ hồ, hô hấp trở nên dồn dập lên.

Chờ khi đến cửa mai viên, Cố Tiên Nhi không biết từ nơi nào chạy ra, “Thiếu gia người không sao chứ? Nô tỳ đỡ người trở về phòng nghỉ ngơi.”

Bành Trọng Phi mơ hồ gật gầu , cũng phát giác chính mình không thích hợp.

Nhưng hắn cảm thấy việc này nhất định là thiên thượng lão gia kia đang trừng phạt hắn, hắn sợ đến muốn chết, đầu óc sắp không rõ ràng lắm phân phó gã sai vặt nhà mình, “Ngươi, ngươi chạy nhanh mang nữ nhân ta mới vừa mang về thả về nhà đi, xưởng cũng trả lại cho người ta, lại cấp thêm chút bạc trợ cấp.”
Gã sai vặt đỡ hắn bên kia, vội vàng gật đầu, “Tiểu nhân đã biết, gia, người thoạt nhìn bị bệnh, có cần tiểu nhân đi thỉnh đại phu?”

Cố Tiên Nhi tức khắc khẩn trương lên, vừa định tìm cái cớ gì đó để lừa gạt, không nghĩ tới Bành Trọng Phi đã tự mình vẫy vẫy tay, “Không cần, ta không có việc gì, ngươi chạy nhanh làm tốt việc ta giao, ta nghỉ ngơi một lát liền không có chuyện gì.”

Sâu trong nội tâm của hắn cảm thấy chỉ cần đền bù là chính mình có thể không có việc gì rồi.

“Chạy nhanh đi a, ta không cần ngươi đỡ.”

Gã sai vặt kia chỉ có thể buông tay ra, dặn dò Cố Tiên Nhi chiếu cố thiếu gia cho tốt, người liền vội vã chạy đi.

Cố Tiên Nhi thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội mang Bành Trọng Phi đi đến phòng phụ cận mai viên.

Chờ khi đem người đến giường, lại vội vội vàng vàng trở về mai viên.
Cố Vân Đông kỳ thật rất xa là có thể nhìn thấy trạng huống của Bành Trọng Phi, thấy Cố Tiên Nhi đi mà quay lại, chính mình đã biết suy đoán trong lòng được chứng thực bảy tám thành.

Nàng lập tức dựa vào một cây cột thở phì phò, ngón tay đều hơi hơi run rẩy.

Cố Tiên Nhi trên mặt vui vẻ, kế hoạch thành công.

Nàng không nói hai lời liền đi lên đỡ Cố Vân Đông, thấy nàng muốn đẩy chính mình ra, vội nói, “Đường tỷ, ta biết ngươi không thích ta, nhưng ngươi xem ngươi hiện tại đến đường cũng đi không được, thân mình sợ là không thoải mái, ta đỡ ngươi đi nghỉ ngơi, giúp ngươi thỉnh cái đại phu đi.”

Nói xong, động tác thậm chí có chút thô lỗ lôi kéo nàng đi về phía trước.

Cố Vân Đông dứt khoát trực tiếp đem toàn bộ trọng lượng thân mình đè trên người nàng, để nàng đem chính mình đỡ tới căn phòng nơi Bành Trọng Phi đang ở.
Nhìn thấy Bành Trọng Phi bắt đầu múa thoát y, Cố Vân Đông hoàn toàn minh bạch kế hoạch của Cố Tiên Nhi.

“Đường tỷ, ngươi chậm rãi hưởng thụ đi.” Cố Tiên Nhi rốt cuộc lộ ra nụ cười dữ tợn, một tay đem Cố Vân Đông ném tới trên giường.

Nhưng mà khi nàng quay đầu đi ra ngoài, sau vai đột nhiên truyền đến một trận đau, theo sát đó thân mình cũng lảo đảo, người cũng dần mất đi ý thức.

Cố Vân Đông cùng nàng đảo ngược, vỗ vỗ tay, sửa sang lại một chút xiêm y, liền không thèm nhin tới Bành Trọng Phi đã bổ nhào trên người Cố Tiên Nhi, nhanh chóng đi ra ngoài đóng cửa phòng.

“Nếu là hưởng thụ, vậy vẫn là để lại cho ngươi đi.”

Bành Trọng Phi không phải đang thiếu thiểu tiếp sao? Nàng còn giúp hắn đây này, không cần cảm kích nàng.

Cũng không biết khi Cố Tiên Nhi trở thành thϊếp của Bành phủ, sẽ đối mặt như thế nào với thủ đoạn của Hạ di nương cùng lửa giận của Diêu thị đây.
Cố Vân Đông một lần nữa quay trở về mai viên, hứng thú bừng bừng bắt đầu chiết chi, chờ thời điểm nàng bưng một đống cành hoa mai đi ra, Diêu thị vẫn chưa có trở về.

Nàng cười cười, thật sự không hiểu được Diêu thị rốt cuộc nghĩ như thế nào. Nhưng mà thời điểm nàng đi đến đình hóng gió, có một người mặc quần áo hạ nhân dáng người thấp bé, trên mặt có sẹo, mang theo ý cười đáng khinh hướng bên này đi tới.