Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chương 87: Thiệu Thanh Viễn chạy đến huyện thành




Hồ Lượng đi tìm hồ bằng cẩu hữu của hắn, nhưng lại không có chạy đến nhà của Thung Tử cùng thôn, mà lại đi đến nhà của Cẩu Thặng thôn bên kia.

Cẩu Thặng cũng ở nhà dưỡng thương, tuy rằng hắn không bị đánh sưng mặt, nhưng một ngày trước cũng bị Thiệu Thanh Viễn đánh vài đòn, đau thật sự.

Thời điểm Hồ Lượng lại đây, hắn đang ngồi trong viện, có chút mê mang nhìn không trung.

“Cẩu Thặng , theo ta đi, không nghĩ tới cơ hội chúng ta báo thù đã tới nhanh như vậy.”

“Cái gì báo thù?”

“Nha đầu chết tiệt Cố gia kia đắc tội Bành gia, Bành gia không cho nàng xây nhà, nói muốn đập bể. Chúng ta hiện tại liền đi đến phá nhà, còn có thể đi Bành gia tranh công, lấy chút tiền thưởng.”

Hắn lại đem lời của Kim Nguyệt Hương nói lại một lần nữa, Cẩu Thặng ngẩn người, bị Hồ Lượng từ trên ghế kéo lên.
“Đi nhanh, chúng ta lại kêu thêm Đại Tiền, ba người chúng ta cùng đi.”

“ Đại Tiền không ở nhà, hắn đi tìm việc làm rồi.” Cẩu Thặng nói, trong nhà Đại Tiền chỉ có hắn cùng nãi nãi sống nương tựa lẫn nhau, nãi nãi của hắn tuổi đã lớn, thiếu Cố Vân Đông năm lượng bạc chỉ có thể để hắn tự mình nghĩ cách kiếm tiền.

Hồ Lượng nhíu nhíu mày, “Vậy thì hai chúng ta đi.”

Cẩu Thặng có chút nghi hoặc, “Ngươi sao không đi tìm Thung Tử?”

“Ta phi, đừng cùng ta nói đến tên tiểu tử kia, ngày hôm qua không giúp ta thì thôi, cư nhiên còn khuyên ta đừng tìm nha đầu thúi kia gây phiền toái, hắn cùng cha mẹ nghèo túng nhu nhược của hắn có gì khác nhau? Về sau ta không mang theo hắn nữa. Đi đi đi, đi nhanh.”

Hồ Lượng mới vừa lôi kéo hắn phải đi, cha của Cẩu Thặng là Triệu Trụ cũng đã trở lại.
Triệu Trụ rất cường tráng, Hồ Lượng kỳ thật có chút sợ hắn. Triệu Trụ nhìn về phía Cẩu Thặng, “Lại đi chỗ nào? Ở nhà dưỡng thương.”

Hồ Lượng bĩu môi, trong lòng khinh thường nhìn lại, ngươi bảo hắn làm cái gì, Cẩu Thặng cũng đâu có nghe lời ngươi bao giờ.

Nhưng mà hắn mới vừa nghĩ như vậy, Cẩu Thặng một bên thế nhưng đã thấp đầu đáp ứng rồi, “Đã biết, cha, ta không muốn đi ra ngoài.”

Hồ Lượng không thể tưởng tượng mở to hai mắt nhìn, Cẩu Thặng cũng trúng tà?

Cẩu Thặng cùng cha hắn chính là cái quan hệ thù sâu như biển, năm đó nương Cẩu Thặng đã mất, cha hắn cưới mẹ kế. Mẹ kế muốn nuôi dạy một đứa trẻ mới chỉ vài tuổi thành ra hư hỏng thật quá dễ dàng.

Cố tình Triệu Trụ lại là cái đứa không dễ tiếp thu người khác, hắn không chịu nghe lời nàng, đối đầu khắp nơi. Bởi vì không thể dạy hắn thành đứa trẻ hư, mẹ kế hắn liền bắt đầu châm ngòi ly gián, cho Cẩu Thặng biết rằng mẹ ruột của hắn chính là bị cha hắn hại chết.
Chờ đến khi Triệu Trụ biết được việc này, thì quan hệ phụ tử đã không thể dung hợp, bởi vậy cho dù mẹ kế kia bị hưu, Cẩu Thặng vẫn là xem cha hắn như kẻ thù, thà rằng ở bên ngoài trộm cắp chứ không muốn về nhà.

Hôm nay khi cha hắn bày ra vẻ mặt nghiêm khắc không cho phép hắn ra ngoài, cư nhiên hắn lại không cùng cha đối nghịch.

Không chỉ có như thế, hắn còn khuyên Hồ Lượng, “Mấy tin đó đều chỉ là lời đồn, nghe một chút thì được, tiểu nha đầu Cố gia kia lợi hại như thế nào, ngươi vẫn là biết được.”

Hồ Lượng hất mạnh tay của hắn, một bộ dáng nổi giận đùng đùng, “Ngươi cũng là cái túng bao, được, ngươi không đi, ta đi.”

Hắn quay đầu liền đi, thẳng trở về thôn, sau đó liền đi đến đất nền nhà Cố Vân Đông.

Nhưng vừa nhìn thấy đất nền nhà bên kia có nhiều công nhân làm việc, chính mình lẻ lọi một mình tức khắc cảm thấy túng quẫn.
Đi vòng quanh đất nền một vòng, Hồ Lượng cũng chưa tìm được cơ hội xuống tay.

Bống nhiên hắn tinh quang chợt lóe, đúng vậy, có thể đi tìm Bành thiếu gia a, hắn vừa vặn nhận thức một hạ nhân quét dọn của Bành gia, đến lúc đó hắn liền cùng Bành thiếu gia nói, Cố Vân Đông chẳng những không đình chỉ xây nhà, còn tuyên bố muốn kết thù với Bành gia, còn nói có huyện lệnh đại nhân làm hậu trường.

Thêm mắm thêm muối hắn rất am hiểu, bảo đảm có thể nói cho Bành thiếu gia nổi trận lôi đình đem Cố Vân Đông chỉnh chết.

Hắn không thể động thủ, nhưng là có thể mượn đao gϊếŧ người a. nói không chừng Bành thiếu gia một khi cao hứng, còn có thể thưởng cho hắn mấy lượng bạc, một mũi tên trúng hai con chim a.

Nghĩ vậy, Hồ Lượng hưng phấn, thay đổi bước chân liền hướng cửa thôn đi đến.
Nhưng mà vừa mới đến cửa thôn, bỗng nhiên nhìn thấy một người cũng vội vàng bước chân hướng về huyện thành.Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian - Chương 87: Thiệu Thanh Viễn chạy đến huyện thànhTập trung nhìn kỹ, kia không phải… Sói con sao?