Nồng Nhiệt Hôn

Chương 12: 12: Nhanh Chóng Chia Tay




“Mảnh đất ở trung tâm thành phố tôi không thể tiếp tục hợp tác với anh, nhưng có thể bồi thường cho anh bằng những cách khác.” Châu Kinh Duy cười đến ôn hòa: “Tôi muốn dùng mảnh đất ở Nam thành của Châu thị để đổi lấy mảnh đất ở trung tâm thành phố của anh.”

Triệu Hàn Trầm khóe mắt giật giật, cười lạnh: “Hóa ra đây là tính toán của anh? Bụng dạ anh đúng thật là to!”

“Bụng dạ tôi thế nào, có thể nuốt nổi không, những điều này không cần anh phải nhọc lòng. Anh chỉ cần trả lời tôi, đồng ý hay không đồng ý.” Châu Kinh Duy đối mặt với Triệu Hàn Trầm đang tức giận, vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh.

Triệu Hàn Trầm vẫn cố gắng thuyết phục anh: “Miếng đất to như thế này Châu gia muốn một mình nuốt xuống là không thể nào, đôi bên cùng có lợi không phải tốt hơn nhiều so với cá chết lưới rách sao?”

Vậy chính là không đồng ý.

Châu Kinh Duy cười cười, câu trả lời của Triệu Hàn Trầm nằm trong dự liệu của anh.

Anh vượt qua Triệu Hàn Trầm, đi đến bàn làm việc ở bên cạnh: “Nếu như đã vậy, vậy chúng ta không còn gì để bàn nữa, anh vẫn là mau đi đến sân bay, đừng để lỡ chuyến, Tần tổng mới được bổ nhiệm của Tần thị, có thể nói là rất khó nói chuyện.”

Triệu Hàn Trầm thấy bộ dạng này của Châu Kinh Duy, hít thở không thông.

Thấy cuộc đàm phán đi vào ngõ cụt, tiếp tục quấn lấy ngược lại càng náo đến khó coi, Triệu Hàn Trầm lạnh mặt đi ra ngoài, khí thế mạnh mẽ khiến người khác không khỏi phải e dè.

Có mắt đều có thể nhìn ra, hai người là giải tán trong không vui.

Mọi người xung quanh trong lòng không khỏi cảm thấy sai sai, Châu luật sư thường ngày là một người vân đạm phong kinh, không nghĩ tới bản lĩnh chọc giận người khác cũng thật lợi hại.

Đợi đến sau khi Triệu Hàn Trầm rời đi, Châu Kinh Duy mới tháo kính xuống, mặt không biểu tình xoa xoa mi tâm.

Nếu như vừa rồi Triệu Hàn Trầm đồng ý nhường mảnh đất ở trung tâm thành phố cho anh, thì mảnh đất ở Nam thành của Châu thị cũng đủ để bù đắp lại tổn thất của tập đoàn Cảnh Tinh.

Thế nhưng Triệu Hàn Trầm lại từ chối, hiển nhiên là việc cải tạo ở trung tâm thành phố là không thể thay đổi.

Ngay cả nhà của Trình Vi Nguyệt, cũng nằm trong vùng quy hoạch.

Triệu Hàn Trầm tự tin rằng Trình Vi Nguyệt vô cùng yêu mình, thế nên mới không thèm để ý như thế này?

Đáp án chỉ có bản thân Triệu Hàn Trầm biết.

Châu Kinh Duy thu liễm cảm xúc, nhấn điện thoại nội tuyến, nói với thư ký Trần Tấn ở đầu bên kia: “Lấy giúp tôi tập tài liệu ngày hôm qua vẫn chưa xem xong, hai tiếng sau mở cuộc họp thảo luận.”

- ----

Sau khi Triệu Hàn Trầm đi công tác, cuộc sống của Trình Vi Nguyệt trở nên bình đạm buồn tẻ.

Mẹ cô Triệu Nhã Lan tham gia một lớp học cắm hoa, cách nhà không xa, Trình Vi Nguyệt chán không có việc gì làm nên cùng mẹ đến lớp học.

Đến tham gia lớp học cắm hoa đại đa số là những người phụ nữ trung niên cùng tuổi với Triệu Nhã Lan, con cái trong nhà đều đã lớn, gia cảnh cũng thuộc dạng khá giả, mới có nhã hứng đến đây tu thân dưỡng tính.

Nội dung của khóa học không quá phức tạp, mọi người thường thường một bên cắm hoa cắm lá, một bên trò chuyện.

Ở đây chỉ có Trình Vi Nguyệt là cô gái nhỏ tuổi, chủ đề nói chuyện rất nhanh đã chuyển đến người cô.

“Nhã Lan muội muội, em đúng là phúc khí tốt, sinh ra được một cô bé xinh đẹp thế này, lớn lên hệt như minh tinh điện ảnh.” Người nói chuyện là Khổng Mai bạn tốt của Triệu Nhã Lan ở lớp cắm hoa.

Triệu Nhã Lan tạo nên một làn sóng thời trang mới, tóc dùng một cái kẹp buộc lỏng lẻo ở sau đầu, mặc một bộ sườn xám màu đỏ mận, trên gương mặt thanh thoát xinh đẹp là một nụ cười rạng rỡ.

Nghe vậy, bà một bên đưa bình hoa cho Trình Vi Nguyệt, một bên nói: “Đứa nhỏ này theo tôi, từ nhỏ đến lớn đều rất dễ nhìn.”

Trình Vi Nguyệt nhận lấy lọ hoa Triệu Nhã Lan đưa qua, bên trong có một bó hoa bách hợp và hoa hải đường đầy đủ màu sắc, gần như che mất cả khuôn mặt cô.

Cô nghe lời này của Triệu Nhã Lan, xấu hổ đỏ mặt.

“Đúng thật là theo em, khuôn mặt này của Vi Nguyệt của chúng ta đúng là xinh đẹp.” Khổng Mai nói đến đây, cười nói: “Đúng rồi, tôi có môt cháu trai, là phó chủ tịch ngân hàng, lớn lên cũng là nhất biểu nhân tài, có cần giới thiệu cho con gái em, hai đứa làm quen một chút?”

Điều kiện này đúng là không tệ, mắt Triệu Nhã Lan lóe sáng, thuận thế nói: “Vậy lúc nào gặp thì tiện? Vi Nguyệt nhà em qua vài ngày nữa khai giảng là năm tư rồi, đúng là nên yêu đương rồi.”

“Nếu như gặp mặt, cuối tuần này cũng tiện.” Khổng Mai nhiệt tình nói.

Trình Vi Nguyệt nhìn hai người tiếp tục trò chyện, sợ nói tiếp không biết sẽ lại nói ra chuyện gì, vội vàng kéo tay Triệu Nhã Lan, ló mặt ra khỏi chiếc bình, cười nói: “Dì Khổng, cháu đột nhiên nhớ ra mình có chuyện, cần cùng mẹ cháu ra ngoài một chút.”

"Có chuyện thì mau đi đi, bọn dì có thể ở đây chờ rồi nói sau.”

Trình Vi Nguyệt hít sâu một hơi nói cảm ơn, kéo Triệu Nhã Lan đi ra ngoài.

Đi đến dưới tầng, Trình Vi Nguyệt kéo Triệu Nhã Lan đến một góc, thờ dài nói: “Mẹ, con có bạn trai rồi, mẹ không nên đáp ứng.”

Triệu nữ sĩ thấy rất không vui, sắc mặt vô cùng xấu, bĩu môi, mày nhướng lên: “Yo! Bạn trai của con, con là đang nói ai? Triệu Hàn Trầm sao? Mẹ nói cho con biết, mau chóng chia tay cho mẹ! Tiểu tử ấy vừa nhìn liền biết là tên trác táng, người sống giữa vạn hoa. Người tính cách đơn thuần như con làm sao mà giữ nổi?”

Những lời này hiển nhiên là đã bị kìm nén một thời gian, lúc này lời nói ra như một viên đạn pháo, sắc mặt Trình Vi Nguyệt trở nên tái mét trắng bệch: “Mẹ, sau khi con và Hàn Trầm ở bên nhau, anh ấy đối với con rất tốt.”

“Cái gì gọi là đối với con tốt, đối với con tốt còn khó sao?” Triệu Nhã Lan hận rèn sắt không thành thép nhìn Trình Vi Nguyệt, dùng ngón trỏ chọc chọc vào đầu cô “Trình Vi Nguyệt, đầu của con bị ngập nước rồi à? Có thằng con trai nào khi yêu đương sẽ đối với con không tốt, yêu đương đối xử với con không tốt, vậy còn yêu với đương cái gì nữa!”

Triệu Nhã Lan tức đến cả mặt đều méo xệch, trừng mắt nhìn Trình Vi Nguyệt “Con cái đồ không có mắt! Tôi sao lại xui xẻo thế này, sinh ra một đứa không có não!"

Không vui mà chia ra.

Trình Vi Nguyệt ôm hoa mất hồn mất vía đi về nhà, trong lòng rất khó chịu, gửi tin nhắn cho Triệu Hàn Trầm: “Anh đang làm gì?”

Đi kèm biểu tượng một chú thỏ đang thăm dò.

Đối phương không trả lời.

Trình Vi Nguyệt đoán Triệu Hàn Trầm chắc đang bận, cũng không gửi thêm nữa, chỉ nhìn chằm chằm khung trò chuyện phát ngốc.

Đúng lúc này, một số điện thoại lạ gọi đến.

Là số bản địa.

Trình Vi Nguyệt hơi sững sờ, sau đó mới đặt điện thoại bên tai.

Đầu bên kia là một giọng nam lười biếng trầm thấp, giọng nói như giọt sương đọng trên lá cây tuyết tùng trên đỉnh núi mờ sương, lành lạnh mà sạch sẽ.

Anh nói: “Vi Nguyệt, có tiện ăn tối cùng nhau không?”

Trình Vi Nguyệt ngay giây phút đối phương mở miệng lập tức nhận ra giọng của Châu Kinh Duy.

Cô ngạc nhiên lên tiếng, giọng nói mang theo bất ngờ: “Châu tiên sinh, anh sao lại có số điện thoại của tôi?”

- ----

Thỉnh mọi người đem cho Châu luật sư một cái xẻng!!!