Nồng Nhiệt Hôn

Chương 7: 7: Anh Tiêu Rồi




Nói đến cùng, bởi vì anh là bạn của Triệu Hàn Trầm, cô mới để ý như vậy.

Ánh mắt của Châu Kinh Duy không tự chủ dâng lên chút ảm đạm, nhưng rất nhanh liền thu liễm.

Ý cười của anh lười biếng ôn hòa, từng từ từng chữ, đều là sự chân thành: “Tên của Trình tiểu thư rất dễ nghe.”

“Cảm ơn.” Trình Vi Nguyệt ở đầu bên kia ngượng ngừng hơi dừng một chút, cuối cùng cũng nghĩ tới chính sự: “Đúng rồi, Châu tiên sinh, anh thích ăn gì? Tôi bây giờ gọi.”

Châu Kinh Duy cười, âm thanh của anh thông qua điện thoại rơi vào tai của Trình Vi Nguyệt, lười biếng từ tính, rất êm tai: “Triệu Hàn Trầm nói Trình tiểu thư rất thích ăn đồ của Nhất Phẩm Cư, Trình tiểu thư có đề cử món nào không?”

Trình Vi Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới nói: “Cua mùa này đều rất béo, Châu tiên sinh có thích ăn cua không?”

Châu Kinh Duy đối với thứ đồ ăn có vị tanh giống như cua, trước giờ vẫn luôn là kính tạ bất mẫn*.

*xin thứ cho kẻ bất tài, từ chối vì năng lực kém

Thế nhưng lúc này, ý cười bên khóe miệng càng đậm hơn, ngữ khí thanh nhã, ôn hòa: “Thích.”

Trình Vi Nguyệt ở đầu bên kia nhẹ nhõm thở ra một hơi, nữ khí cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: “Được, vậy tôi thay Châu tiên sinh gọi một chút.”

Giọng nói của cô quá mữa mềm nhẹ, hai từ tiên sinh, âm thanh trầm bổng dễ nghe.

Châu Kinh Duy cảm thấy như có một cái móc, nhẹ câu trái tim của mình.

Anh một mạnh trầm mặc, rồi mới bất động thanh nói: “Cảm ơn Trình tiểu thư.”

Trình Vi Nguyệt cười nói không cần cảm ơn, sau đó cúp điện thoại.

Đúng lúc đền đỏ, Triệu Hàn Trầm dừng xe, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn anh: “Kinh Duy, lần này cậu đi nước ngoài trở về, cả người đều có ý vị hơn rồi, còn biết nói cả cảm ơn.”

Châu Kinh Duy tháo gọng kính trên sống mũi xuống, lộ ra ánh mắt tối tăm sâu xa.

Mí mắt của anh hẹp mà sâu, đôi mắt đan xen giữa mắt hoa đào và mắt phượng, lạnh lùng lười biếng.

Anh nhấc khóe môi cười cười, nhing Triệu Hàn Trầm, không biết có mấy phần chân thật: “Nếu như là bởi vì, tôi nhìn trúng Trình tiểu thư thì sao?”

Đèn đỏ đã chuyển sang màu xanh.

Triệu Hàn Trầm ngây ra một lúc, thẳng đến khí phía sau vang lên tiếng còi thúc giục, anh mới đạp chân ga, giống như mũi tên rời khỏi cung mà phóng đi.

Mắt phượng của anh khẽ híp, ý cười nhàn nhạt bình tĩnh: “Bấy quá chỉ là một người phụ nữ, nhường cho cậu cũng được thôi. Chỉ là Trình Vi Nguyệt đối với tôi, chính là tử tâm tháp địa*, sợ rằng không nguyện ý đi theo cậu.

*khăng khăng một mực, quyết một lòng

Châu Kinh Duy nghe ra ngữ khí của anh cứng lại, cũng nhìn ra được anh đang ra vẻ như không có chuyện gì.

Hành vi này đúng là nực cười.

Triệu Hàn Trầm có khi đến chính mình cũng không có phát hiện, Trình Vi Nguyệt đối với anh mà nói, so với đám oanh oanh yến yến trước đó không giống nhau, anh thật sự có ý với Trình Vi Nguyệt.

Nhưng Châu Kinh Duy cũng không phải người tốt, anh không định lên tiếng nhắc nhở.

Anh chỉ nhàn nhạt cười, lấy khăn lau sạch gọng kính rồi đeo lên sống mũi, ngữ khí càng văn nhã, nội liễm: “Tôi không làm chuyện cưỡng nhân sở nan*."

*Ép buộc, làm khó

Câu nói này đã đánh tan đi chút hoài nghi lo lắng của Triệu Hàn Trầm.

Châu Kinh Duy người này, từ trước đến nay luôn là trong nhu có cương, không từ thủ đoạn, anh có thể ung dung nói ra lời này, chính là nói rõ anh đối với Trình Vi Nguyệt thật sự không có ý.

Cũng đúng, mới gặp một lần, yêu thích ở đâu ra.

Tới đây, Triệu Hàn Trầm buông xuống cảnh giác, cười nói: “Tôi còn không biết cậu, nhiều năm như vậy giữ mình trong sạch, yêu cầu sạch sẽ vô cùng nặng, thế nào cũng phải tìm một người hết lòng hết dạ vì mình nhỉ?”

Châu Kinh Duy cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ màu đen trên cổ tay, kim đồng hồ đã chuẩn bị chạy đến số tám.

Hôm qua cũng là vào thời điểm này, anh ở hành lang Ngọc Hàm nghe điện thoại, lần đầu tiên nhìn thấy Trình Vi Nguyệt.

Hết lòng hết dạ vì mình?

Chỉ cần nghĩ như vậy, anh cũng cảm thấy tâm động.

Anh quả nhiên làm không nổi chính nhân quân tử.

Maybach dừng trước cửa Nhất Phẩm Cư, Triệu Hàn Trầm quen đường quen lối đi vào trong, nhìn thấy Châu Kinh Duy không có đi theo, kỳ lạ hỏi: “Kinh Duy, không cùng tôi đi vào sao?"

“Trên xe quá nóng, tôi muốn đứng một mình ở đây một lúc.”

Nếu như đổi thành người khác, dám ghét bỏ xe của Triệu đại công tử như thế này, anh bất luận thế nào cũng phải cho đối phương mở mang tầm mắt.

Nhưng thân phận của Châu Kinh Duy không giống, anh là gia chủ của Châu gia, Châu gia và Triệu gia thế lực ngang nhau, cho dù là lão tử nhà anh, cũng không muốn đắc tội Châu Kinh Duy.

Vì thế, Triệu Hàn Trầm chỉ hơi nhướng mày, nói: “Vậy tôi ở phòng khách quý chờ cậu.”

Cảnh đêm như nước.

Châu Kinh Duy đứng ở trong góc trước cửa Nhất Phẩm Cư, một thân tây trang lười biếng, hơi dựa vào tường, đứng trầm mặc hồi lâu.

Đầu thu đang tới, mang theo hơi lạnh.

Ánh đèn chiếu sáng ở một bên đổ qua, màu sắc âm u.

Anh ngậm điếu thuốc, một tay lấy ra một chiếc bật lửa kim loại, đốt lên, anh nhả ra một làn khói, động tác tỏa ra một cảm giác lười biếng.

Ánh đỏ rực trong bóng đêm có chút chói mắt, chiếu lên một đoạn cổ tay lộ ra ngoài tây trang, trắng lạnh gần như mất đi màu sắc.

Trong không khí có vài giọt nước mưa nho nhỏ, rơi trên người anh.

Anh dường như không phát hiện ra, chỉ là hút thuốc có chút kìm nén.

Kỳ thật vốn dĩ, anh cũng không dễ đắm chìm như vậy.

Nhưng ngắn ngủi hai ngày ba lần gặp mặt, anh đã đánh mất chừng mực, lần sau so mới lần trước càng mất không chế.

Anh bình sinh chưa từng động tâm, có lẽ vì trời sinh lạnh nhạt ngấm vào xương tủy, không có quá nhiều tình cảm của người thường.

Cho dù xưa nay mỉm cười tiếp đón người khác hay là lễ tiết, chẳng qua cũng chỉ là vì anh biết, thế nhân chỉ thích kiểu người như vậy.

Anh giỏi nhất vẫn là, dùng cái giá nhỏ nhất, đạt được lợi ích to nhất.

Anh tự nhận bản thân có thể dễ dàng thao túng lòng người, vì thế lần này bị một đòn cảnh tỉnh, vừa đau vừa nặng.

Anh bất quá chỉ là nói chuyện bình thường với Trình Vi Nguyệt, lại cảm thấy hạnh phúc từ đáy lòng.

Mỗi chữ mà cô nói, anh đều cảm thấy đáng yêu đến không chịu nổi.

Anh không thể lấy được bất cứ lợi ích nào từ trên người của cô.

Nhưng lại nguyện ý chấp nhận mọi giá để được đến gần cô.

Anh thích Trình Vi Nguyệt, thích đến muốn mạng.

Thế là trong đêm mùa thu này, Châu Kinh Duy nghe thấy một âm thanh chứ ý cười vang lên bên tai mình: “Ngươi tiêu rồi.”

Châu Kinh Duy, ngươi tiêu thật rồi.

Anh bẻ gãy đoạn thuốc còn lại, dung mạo văn nhã tuấn mỹ, lộ ra ý cười khinh mạn thư thái.

Tiêu thì tiêu thôi, tóm lại đời này, khó có một lần mất khống chế.

Anh không dám quá mong cầu, nhưng cũng không nguyện ý ngồi im chờ chết

Lúc Châu Kinh Duy chuận bị bước vào Nhất Phẩm Cư, đột nhiên nghe thấy từ sâu trong con đường truyền tới giọn hát tiếng Quảng Châu già nua.

“Người như ánh trăng trên trời, không thể có được.”

“Nhưng trái tim tôi mỗi giây mỗi phút, vẫn bị cô ấy chiếm lấy, cô ấy như ánh trăng này, như cũ không mở miệng.”

Ánh trăng khuyết ngày 15 tháng 6, không thể cầu, càng không thể có được.

Anh đều biết.

Nhưng biết được vĩnh viễn không đại biểu lạc đường biết quay lại, buông tay từ bỏ.

Món đều lên hết rồi, Triệu Hàn Trầm nhìn mái tóc rối tung của Trình Vi Nguyệt, hướng người phục vụ hỏi dây chun.

Anh chủ động thay cô buộc tóc, giọng nói trầm khàn truyền vào tai cô, đem theo sự dặn dò: “Kinh Duy có bệnh sạch sẽ, em xõa tóc, cậu ấy hẳn sẽ để ý. Bữa cơm tối nay, không thể xảy ra sơ suất.”