Nông Phu Gia Tiều Kiều Thê

Chương 39:




Sáng sớm, Lư lão hán mang theo ba con trai đi ngoài ruộng.

Bên trong ruộng ngoại trừ làm cỏ, còn bón phân, bề bộn một trận, trời mới sáng rõ thì vội vàng về nhà ăn điểm tâm.

Lư lão hán là một nông dân cần cù bổn phận.

Chuyện lão đắc ý nhất không ai qua được, ngoài dựa vào chính mình vất vả tích lũy được một phần gia nghiệp, còn sinh ra ba đứa con trai tài giỏi. Một đại gia đình ở chung, hôm nay đất đã có, nhà ở đã có, trâu cũng có. Con cháu tứ đại đồng đường, cả nhà hoà thuận vui vẻ, cuộc sống càng ngày càng tốt.

Mặc dù so ra kém một số phú hộ trong thôn, nhưng trên không lo thì dưới lo làm quái gì, Lư lão hán thấy rất thỏa mãn.

“Năm nay mùa màng tốt, chắc hẳn đến lúc đó thu lương thực không ít.”

Lư lão hán cười nói cùng con trai trưởng và con trai thứ hai, khóe mắt liếc qua lão Tam Lư Minh Sơn đang hờ hững đi sau cùng, không khỏi nhăn Lưng mày.

“Lão Tam, con nhìn lại bộ dạng của con đi, chút việc này cũng làm con mệt đến thế à? Nhớ năm đó cha con…”

Lư Minh Sơn ngáp, không kiên nhẫn đánh gãy Lư lão hán ‘Kể chuyện xưa’ : “Cha, con ban ngày phải lấy hàng đi ra ngoài bán, rảnh rỗi còn phải ra đồng làm việc cho nhà, một người làm cả hai việc, mỗi ngày mệt gần chết, lúc này buồn ngủ lắm, cha đừng nhắc tới có được không vậy?”

Nghe được một câu như thế, Lư lão hán nổi giận trách mắng: “Cái gì mà giúp trong nhà làm việc, cái nhà này không phải là nhà của con à, cả nhà của con kia không ăn cơm trong nhà này hả? Sau này còn nói những lời như vậy, coi chừng ta đánh gãy chân của con!”

Tam phòng muốn chia nhà không phải một ngày hay hai ngày rồi.



Lư Minh Sơn là người bán hàng rong, ngày thường vác quang gánh đi bán hàng khắp hang cùng ngõ hẻm, mười dặm tám thôn. Nông dân đi lên trấn một chuyến không dễ dàng, Lư Minh Sơn lớn lên sáng sủa, miệng ngọt, rất nhiều phụ nhân ở nông thôn đều ưa thích mua chút ít đầu hoa, son phấn, may vá, vân vân, trên gánh hàng của hắn.

Lời lãi tiền bạc không nhiều lắm, nhưng đủ dùng.

Lư Minh Sơn từ nhỏ đã không thích ra đồng làm việc, cho nên mới tìm cho mình một nghề nghiệp như vậy, nhưng trong nhà chưa ở riêng, Lư lão hán lại là người cố chấp, luôn buộc hắn ra đồng làm việc, cho nên Lư Minh Sơn đã sớm muốn chia nhà rồi.

Ở riêng tốt, ở riêng không có người sai mình làm việc, ở riêng tiền mình kiếm được không phải giao cho công trung nữa. Hắn còn trẻ, lại không phải cho cha mẹ dưỡng lão, về sau muốn làm gì thì làm cái đó.

Chỉ tiếc Lư lão hán không đồng ý, về chuyện ở riêng trước kia không phải là không có người đề cập qua, Lư lão hán lúc ấy nói rất quyết tuyệt: “Trừ phi ngày nào đó ta và mẹ con chết rồi, bằng không đừng ai cử động ý nghĩ này.”

Những lời này triệt để bỏ đi những tâm tư nhỏ nhặt vụng trộm của người khác, ngay cả Lư Minh Sơn cũng không dám nhắc lại.

Nhưng hắn không đề cập tới, không có nghĩa là hắn không có cái tâm tư này, Lư gia từ trên xuống dưới cũng biết hắn còn chưa bỏ ý niệm này đi. Cũng bởi vậy Lư Minh Sơn chỉ là tùy ý nói một câu, đã làm xúc động tới thần kinh mẫn cảm của Lư lão hán.

Lư Minh Sơn đá chân gạt bỏ đất bùn trên giày, cúi thấp đầu không kiên nhẫn nói: “Được rồi cha, chỉ là một câu thôi, người lại kéo tới tận nơi nào rồi?”

“Con cho rằng ta không biết tiểu tử con nghĩ gì sao? Con là do cha sinh đấy, con có tâm tư gì sao ta lại không biết. Con nói con bán hàng vất vả, nhị ca con ngày ngày làm đậu hủ bán, trời chưa sáng đã phải thức dậy xay đậu, cũng chưa thấy nó trốn việc ngoài đồng. Còn đại ca con nữa, ngày thường khi nông nhàn, không phải lại đi lên thị trấn làm việc vặt kiếm tiền sao. Tiểu tử con vừa muốn thanh nhàn vừa muốn cuộc sống tốt lành, trên đời này làm gì công việc tốt như vậy!”

Lư lão hán đối với Lư Minh Sơn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép