Nông Phu Gia Tiều Kiều Thê

Chương 42:




Nghe mẹ mình nói như vậy, Lư Kiều Nguyệt không nói gì.

Cho dù Kiều thị không đúng, dù sao cũng là trưởng bối, Mai thị có thể mở miệng chỉ trích, nàng thì không thể.

Mai thị cũng ý thức được không nên nói cùng con gái loại lời này, tức thì sửa sang lại biểu hiện trên mặt, nói: “Ra mồ hôi tướt đẫm người rồi, mẹ xách nước về phòng cho con rửa. Cha con còn chưa trở lại, điểm tâm còn phải chờ một lát nữa mới được ăn.” Mai thị biết xưa nay con gái yêu thích sạch sẽ.

Nào biết Lư Kiều Nguyệt lại lắc đầu, “Con đợi lát nữa lau cũng được ạ, đừng phiền toái như vậy.”

“Trên bếp nhỏ có nước nóng, không mất công gì đâu. Đi đi, mẹ xách nước về phòng cho con.”

Lư Kiều Nguyệt đành phải gật đầu.

Hai mẹ con vừa nói chuyện, vừa xách nước đi ra khỏi nhà bếp. Lúc đi ngang qua tây sương, vừa vặn gặp Lư Kiều Hạnh bưng chậu gỗ đi ra, trong chậu để tấm đệm và quần áo bị Lục Lang làm bẩn, đựng đầy một cái chậu lớn.

Lư Kiều Hạnh nhỏ hơn Lư Kiều Nguyệt một tuổi, vốn ngày thường gầy gò, một cái chậu quần áo to, làm lộ ra cánh tay mảnh gầy, thật làm cho người lo lắng cánh tay của nàng sẽ bị gãy đi. Lư Kiều Nguyệt chỉ nhìn nàng một cái rồi dời ánh mắt, không phát hiện Lư Kiều Hạnh nửa buông mí mắt trừng nàng. Nàng không nhìn thấy, nhưng Mai thị ở bên cạnh lại nhìn thấy.

Cho nên nói người đáng thương tất có chỗ đáng hận.

Mai thị là người nhiệt tình, hai tỷ muội Lư Kiều Hạnh lại là cháu gái ruột, với tính cách của bà là tuyệt đối sẽ không chứng kiến hai người bị chửi mà không lên tiếng. Nhưng băng dày ba thước không phải do chỉ một ngày lạnh, Kiều thị là thứ tính cách càn quấy, cũng nhìn thấy được Lư Kiều Hạnh là kẻ không tốt lành gì, Mai thị đương nhiên sẽ không lãng phí lòng nhiệt tình của mình.

“Con ít qua lại với nó thôi, nếu nhàm chán thì đi tìm Quế Nha chơi.” Quế Nha là bạn chơi từ nhỏ của Lư Kiều Nguyệt, mà ‘nó’ kia, đương nhiên là chỉ Lư Kiều Hạnh.

Mai thị nhìn ra được Lư Kiều Hạnh là đứa tâm tư bất chính, đương nhiên không muốn con gái mình chơi thân thiết với nó.

Lư Kiều Nguyệt gật đầu: “Mẹ, con biết rồi.”

Lư Kiều Hạnh nhìn hai mẹ con đi qua Tam phòng, trong mắt hiện lên một vòng phẫn hận.

Vì sao, vì sao mẹ của nàng như vậy, mà Lư Kiều Nguyệt lại có người mẹ tốt như vậy?!



Kỳ thật không có người biết lúc Lư Kiều Hạnh còn nhỏ, nàng từng ý nghĩ ‘Giá như Nhị bá mẫu là mẹ của nàng, vậy thì tốt quá’, chỉ tiếc loại ý nghĩ này theo nàng dần dần lớn lên, lại chuyển biến thành một loại ghen ghét.

Một loại cầu mà không được, ghen ghét muốn hủy đi.

Lúc này Lư Quế Lệ từ trong phòng chính đi ra, đứng vịn ở khuông cửa. Thôi thị vội vàng đi tới, sờ lên tay của nàng, tràn đầy ân cần dìu nàng trở về phòng mặc thêm áo.

Lư Quế Lệ năm nay mười lăm, là con út của Lư lão hán và Thôi thị, từ nhỏ thể yếu. Thân thể nàng ta yếu đuối không giống Lư Kiều Nguyệt, Lư Kiều Nguyệt là ngoài ý muốn sinh non, cộng thêm không có sữa uống tạo thành thân thể yếu ớt, mà Lư Quế Lệ thì từ trong bụng mẹ đã mắc bệnh.

Nhiều năm nay nàng ấy uống thuốc còn nhiều hơn cả ăn cơm. Kì thật Lư Minh Sơn nói không sai, Lư lão hán sở dĩ đè nặng một mực không cho ở riêng, một nguyên nhân là vì lo lắng cho hai vợ chồng Tam phòng sống khổ, một nguyên nhân khác là vì Lư Quế Lệ.

Thân thể Lư Quế Lệ sống dựa vào thuốc, nếu chia nhà ra, không có người phân chia gánh chịu tiền thuốc cho nàng. Với gia cảnh trước mắt của Lư gia, trong nhà ruộng đồng không ít, mấy đứa con trai đều có nghề nghiệp, các cháu cũng có đứa kiếm được tiền rồi, theo lý thuyết thì cuộc sống phải khá giả mới phải. Nhưng vì Lư Quế Lệ, cuộc sống của Lư gia chẳng hề khá giá hơn những gia đình bình thường khác trong thôn.

“Mẹ à, lát nữa con mặc, con tìm Hạnh nhi nói chuyện đã.” Lư Quế Lệ vừa nói với Thôi thị, vừa nhìn về phía Lư Kiều Hạnh.

“Tiểu cô…”

Lư Quế Lệ gật đầu, liếc nhìn cái chậu trong tay Lư Kiều Hạnh, trên mặt đầy vẻ ghét bỏ: “Cái kia lát nữa giặt, cháu tới trò chuyện với ta đã.”

“Việc này ——” Lư Kiều Hạnh nhìn nhìn đối phương, lại ngó ngó chiếc chậu trong tay, sắc mặt rối rắm.

“Không sao đâu, cháu tới nói chuyện với ta, mẹ cháu sẽ không nói gì đâu.” Lư Quế Lệ cam đoan nói. Tam tẩu Kiều thị xác thực người ưa thích càn quấy, nhưng bên trên còn có mẹ nàng đè áp, cho nên Lư Quế Lệ không sợ Kiều thị.

Thấy Lư Kiều Hạnh vẫn đứng bất động, nàng nhìn về phía Thôi thị: “Mẹ ơi—— ”

Thôi thị bất đắc dĩ cười nói: “Hạnh nha đầu, cháu vào nhà nói chuyện với tiểu cô đi.”

Lư Kiều Hạnh thấy vậy mới buông chậu trong tay xuống, cùng tiểu cô vào phòng.