Nông Trường Lưng Chừng Núi

Chương 50: 50: Tạm Biệt Quá Khứ




Sau khi bà Thịnh đi rồi, trong phòng bệnh im lặng khó tả.

Ông Hạ vừa trao đổi danh thiếp với bà Thịnh, rồi bảo Hạ Khanh Úy đích thân tiễn bà Thịnh ra ngoài, sau đó mới phục hồi tinh thần. Ông nhìn Lộ Tiểu Trúc, thầm nghĩ trước đây cảm thấy Lâm Nhược Phi cưới kẻ ngu không tệ, bây giờ nhìn lại mới thấy đồng đội ngu xuẩn đúng là vẫn rất phiền toái.

Ông nói với Lâm Nhược Phi, "Trước đây Lư Nhất Vy là giáo sư trong nước, có rất nhiều học trò, bố cũng từng có tiếp xúc công việc với bà ấy. Con người bà ấy rất thẳng thắn, hay bênh vực cho người của mình, dù học trò có phạm sai lầm thế nào thì bà ấy đều che chở cho. Sau này bà ấy ra nước ngoài thành lập công ty, làm công nghiệp văn hóa, trông thì có vẻ không có gì nổi bật nhưng thật ra đã ký được hợp đồng với rất nhiều người nổi tiếng, tuy không phải ngôi sao giải trí mà là nghệ sĩ dương cầm và vĩ cầm, rồi dàn nhạc công chúng, tác giả, nhà văn,... nhưng họ đều có sức ảnh hưởng không nhỏ."

"Lúc trước đúng là Huyên Hiểu Đông chịu oan ức, bây giờ ý tứ nhà họ Thịnh rõ ràng là muốn bảo vệ cho nó, chúng ta cũng nên thức thời, đừng đi quấy rầy nữa. Bây giờ có nhắc đến cái danh mẹ ruột bố dượng thì cũng không có lý gì, chẳng thà giữ mặt mũi cho nhau sẽ tốt hơn, càng không nên níu kéo quá khứ, gì mà nhận lỗi với không nhận lỗi, chuyện đã qua rồi thì quên luôn đi."

Lộ Tiểu Trúc đỏ bừng mặt, ngập ngừng nói: "Cháu tưởng... là thằng bé..." Bà liếc nhìn Lâm Diệc Cẩn thì cũng bị sắc mặt màu tro tàn của hắn dọa chết khiếp, không dám ho he gì nữa, chỉ nói: "Nhược Phi bệnh cũng nặng, cháu chỉ muốn nó tới thăm một chút thôi..."

Lâm Nhược Phi não nề thở dài, biết thừa hẳn đây là chủ ý của con gái. Nó sợ ông xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không thể không lấy lòng anh trai khác mẹ trước. Đứa con gái kiêu ngạo của ông cũng đã biết suy nghĩ đến đường lui, nghĩ như vậy khiến ông lại thấy thổn thức, chỉ tiếc mọi dự định của con bé đều thất bại. Ông nói với ông Hạ, "Con biết rồi, bố yên tâm, chúng con sẽ không đi quấy rầy nó nữa——Chuyện đã qua rồi, cần bồi thường gì con cũng sẽ bồi thường cho thỏa đáng."

Ông Hạ gật đầu, đảo mắt nhìn sang Lâm Diệc Cẩn đang mất hồn, biết rõ mấu chốt vẫn nằm trên người cháu ngoại mình, thở dài, "Ngoài mặt duy trì quan hệ với nhà họ Thịnh cũng tốt, bây giờ thoạt nhìn nhà họ Thịnh vì Huyên Hiểu Đông nên có lẽ sẽ không thích nhà họ Lâm, nhưng liên quan đến vấn đề đối đãi thì Hiểu Đông vẫn có quan hệ huyết thống, cũng là con riêng đàng hoàng của nhà họ Lâm, anh chị em đồng lòng, tương lai hỗ trợ lẫn nhau thì chưa hẳn đã là chuyện xấu."

Lâm Nhược Phi gật đầu, "Con biết rồi."

Ông Hạ đứng dậy chào tạm biệt, thấy Lâm Diệc Cẩn tiễn mình ra ngoài, ông bèn kéo tay hắn thấp giọng trấn an.

Lâm Nhược Phi lại nhìn về phía Lộ Tiểu Trúc, "Em gọi điện cho Huyên Hiểu Đông bảo nó đến nhận lỗi sao?"

Lộ Tiểu Trúc tím tái mặt mũi, Lâm Nhược Phi thở dài, "Chuyện năm đó là do anh giận lây sang nó, cũng không phải nó có lỗi với chúng ta, ngược lại phải là chúng ta không làm trọn vẹn nghĩa vụ của cha mẹ. Em đừng vì anh mà giận chó đánh mèo trách nó."

"Một lát nữa em gọi Diệc Du và Diệc Kỳ tới gặp anh, anh nói chuyện đàng hoàng với hai đứa nó." Ông nhìn Lộ Tiểu Trúc chằm chằm, "Sau này em cũng đừng đi tìm Huyên Hiểu Đông nữa, có hai đứa con cố gắng hiếu thảo với em là tốt rồi. Nếu bọn họ thật sự thành hôn, Huyên Hiểu Đông đồng ý thừa nhận quan hệ thì tốt, mấy người chỉ cần bắt đầu lại và đối xử lịch sự với nhau là được, nó không muốn thì cũng đừng có nịnh nọt, tuyệt đối đừng có bày ra cái mác mẹ vợ trước mặt Thịnh Vô Ngung, chọc giận người ta, chúng ta có muốn sống những tháng ngày yên ổn cũng không được nữa đâu. Các vấn đề cụ thể về lợi và hại anh không nói rõ với em, em chỉ cần nhớ kĩ những gì anh nói là được, đương nhiên nếu cuộc phẫu thuật thuận lợi... thì anh vẫn còn có thể chăm sóc em. Còn nếu phẫu thuật không như mong muốn, em chỉ cần nghe theo Diệc Cẩn và Diệc Du là được."

Đầu óc Lộ Tiểu Trúc đã nhão nhoét như cháo, chỉ có thể nhớ kỹ sau này mình phải nghe lời con trai, bà gật đầu lia lịa. Vừa vặn đến chiều, Lâm Diệc Kỳ và Lâm Diệc Du cũng đến đây, Lâm Diệc Kỳ đến thăm bố một lúc, còn Lâm Diệc Du đến để thay ca chăm sóc. Lộ Tiểu Trúc đứng dậy nói vài câu rồi trở về, để lại Lâm Nhược Phi nói chuyện với hai đứa con.

Lâm Nhược Phi nhìn cặp trai gái, hai đứa nó vừa đẹp trai xinh xắn lại vừa ngoan ngoãn, ông thầm tiếc nuối trong lòng, nhìn về phía Lâm Diệc Kỳ, "Hôm nay mẹ Thịnh Vô Ngung tới thăm bệnh."

Lâm Diệc Kỳ ngẩn ra, "Dạ?" Nhanh vậy sao?

Lâm Nhược Phi nói ngắn gọn trực tiếp, "Huyên Hiểu Đông và Thịnh Vô Ngung yêu nhau, mẹ con gọi điện cho Huyên Hiểu Đông bảo nó đến thăm bố rồi nhận lỗi, kết quả lại khiến Thịnh Vô Ngung nghe máy. Thịnh Vô Ngung không vui nên mời bà Thịnh tới đây vả mặt."

Sắc mặt Lâm Diệc Kỳ trắng nhợt, Lâm Nhược Phi nói: "Mẹ con thậm chí còn không nghe ra bên kia máy không phải con trai mình, còn gọi nó đến đây nhận lỗi với bố."

Lâm Diệc Du nhìn em gái với vẻ không tán thành, sau đó nói với Lâm Nhược Phi, "Con gọi điện cho anh Hiểu Đông nói xin lỗi nhé?"

Lâm Nhược Phi lắc đầu, "Không cần, không làm phiền là tốt nhất. Bố gọi hai đứa đến là vì chuyện này, vừa nãy bố cũng đã nói với mẹ rồi, tuyệt đối đừng có bày ra cái mác người thân trước mặt người nhà họ Thịnh. Năm xưa chúng ta đuổi Huyên Hiểu Đông đi, bây giờ lại muốn qua lại, đòi họ coi chúng ta thành sui gia là không thể, chỉ có thể mong ngoài mặt mọi người không khó xử với nhau thôi."

Lâm Diệc Kỳ khó mà tin nổi, "Sao Thịnh Vô Ngung lại vừa ý Huyên Hiểu Đông? Con chưa từng nghe nói Thịnh Vô Ngung thích người đồng giới."

Lâm Nhược Phi nhìn cô, "Đây là chuyện gia đình nhà người khác, trọng điểm là mẹ Thịnh Vô Ngung đã đích thân tới thăm bệnh, điều này chứng tỏ người nhà họ Thịnh đã chấp nhận Huyên Hiểu Đông rồi, đồng thời cũng cảnh cáo chúng ta, biết điều thì ngoài mặt còn có thể bớt gượng gạo làm thông gia với nhau, còn không biết điều thì không được rồi."

Lâm Diệc Kỳ chớp mắt, vành mắt đỏ hoe, nói với Lâm Nhược Phi, "Bố đang cảnh cáo con sao? Là con bảo mẹ gọi điện cho anh Hiểu Đông, hôm qua bỗng nhiên biết bố bị như vậy, con đã rất hoảng sợ, bố vẫn luôn giấu giếm việc này, không nói với bọn con. Bao nhiêu năm qua quan hệ giữa anh cả và bọn con rất lạnh nhạt, trước đây anh hai còn đuổi Huyên Hiểu Đông ra khỏi nhà, chẳng phải do con sợ tương lai bọn con không có ai che chở, cũng không thể hòa hoãn quan hệ trở lại với anh cả sao?"

Lâm Nhược Phi nỡ lòng nào nhìn con gái buồn bã, giơ tay xoa tóc cô, "Đừng khóc, bố biết con lo lắng cho tương lai, đừng lo lắng, một là bố phẫu thuật xong bệnh tình sẽ khá hơn như dự đoán, hai là dù có xảy ra bất trắc, anh Diệc Cẩn của con là người hiền hậu, tuyệt đối sẽ không đối xử hà khắc với mấy đứa đâu. Nhà họ Hạ cũng đã chấp nhận rồi, Diệc Du cũng là người ngay thẳng thật thà, con không cần lo lắng những việc này."

"Cần nói rõ với các con cũng vì bố sắp ra nước ngoài phẫu thuật, hai đứa cũng sắp trưởng thành, đến cùng thì Huyên Hiểu Đông vẫn chung nửa dòng máu với hai con, nhà họ Thịnh bằng lòng che chở cho nó, đối với các con thì không bị thiệt thòi gì cả. Mấy đứa nên thay đổi tư tưởng, quên những chuyện đã qua đi, cố gắng tốt với nó, đừng có tỏ thái độ gì với người ta nữa."

Ông nhìn Lâm Diệc Du, "Con yên tâm, anh trai con sẽ không khắt khe với con đâu, con cũng có năng lực quản lý công ty, bố giữ lại cổ phần cho con, đủ cho cuộc sống của hai đứa, nhưng tuyệt đối không được chọc giận nhà họ Thịnh. Lâm Thị không đủ sức chống lại, con hiểu chưa?"

Lâm Diệc Du hơi chần chừ rồi nói: "Nhưng mà bố ơi, mấu chốt không phải bọn con mà là anh cả, anh ấy đã buông xuống được chưa?"

Lâm Nhược Phi thở dài, "Không buông được cũng phải buông. Nhà họ Thịnh chắc chắn đã biết những chuyện của quá khứ, bọn họ công khai tới vả mặt chính là sự cảnh cáo. Diệc Cẩn... ông ngoại nó sẽ nghĩ biện pháp khuyên nhủ nó. Bố... đã không thể nói gì được trước mặt nó từ lâu, nhưng thật ra đây lại là chuyện tốt, ít nhất anh cả con sẽ không còn vướng mắc gì với Huyên Hiểu Đông nữa, chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi. Chỉ là anh cả con cầu mà không được, chấp niệm này... có lẽ cũng sẽ không bao giờ muốn tha thứ cho bố."

...

Lâm Diệc Cẩn thật sự không thể tin nổi, hắn tiễn ông Hạ về, gọi điện hẹn Chử Nhược Chuyết ra ngoài.

Chử Nhược Chuyết đang ăn Tết vô sự, nhàn rỗi phát chán, nhận được điện thoại của bạn tốt thì đồng ý ra ngoài. Hai người tìm một câu lạc bộ để dùng bữa.

Lâm Diệc Cẩn rót rượu, Chử Nhược Chuyết thấy dáng vẻ thất tình của hắn thì trong lòng thầm rối bời, không biết nên mở lời về chuyện của Huyên Hiểu Đông thế nào, bèn hỏi: "Ăn Tết ở đâu vậy? Có phải lại bực bội vì cãi nhau với người nhà không?"

Lâm Diệc Cẩn nói: "Huyên Hiểu Đông và Thịnh Vô Ngung ở bên nhau, cậu biết không?"

Chử Nhược Chuyết ngẩn ra, "Cậu biết rồi sao?"

Lâm Diệc Cẩn thấy quả nhiên hắn biết, cười khẩy, "Cậu biết mà cũng không nói, nhìn tôi một mình diễn kịch buồn cười lắm đúng không? Hôm qua tôi còn tới nông trường, kết quả chẳng có ai ở đó cả."

Chử Nhược Chuyết vội vàng rót rượu xin lỗi hắn, "Xin lỗi, việc này tôi thật sự không biết nên mở lời thế nào nữa, hơn nữa tôi cũng chỉ vừa mới biết thôi, chắc sớm hơn cậu được hai hôm. Hôm hai chín ấy, Thịnh Lỗi Lỗi gọi điện mời tôi qua chơi với Hiểu Đông một ngày, tôi đến mới phát hiện anh ấy và Thịnh Vô Ngung sống chung. Tôi còn ngạc nhiên hơn cả cậu đấy biết không? Ai mà ngờ được chứ? Một người kiêu ngạo ở tít trên cao như Thịnh Vô Ngung..."

Hắn nghĩ ngợi rồi nói nhỏ: "Nhưng mà tôi đã có thời gian ở nhờ nhà anh ấy rồi, Hiểu Đông thật sự là một người rất ôn hòa và ấm áp, sống chung với anh ấy vô cùng thoải mái. Cho nên tôi muốn nói ánh mắt Thịnh Vô Ngung không tệ..."

Sắc mặt Lâm Diệc Cẩn tái xanh, Chử Nhược Chuyết thấy hắn như vậy bèn vội vàng an ủi, "Cứ kệ những gì tôi nói đi, giờ cậu cạnh tranh với anh ta thế nào? Huống hồ người nhà cậu còn phản đối, tôi thấy quan hệ hiện tại giữa Hiểu Đông và Thịnh Vô Ngung quả thật rất tốt, nếu cậu thật sự thích anh ấy, hay là để anh ấy sống yên ổn đi. Dù sao thì..."

Chử Nhược Chuyết trộm nhìn Lâm Diệc Cẩn, "Dù sao thì ban đầu cậu đã ở nước ngoài, nếu không phải tự dưng phát hiện ra anh ấy, hai người các cậu vốn dĩ đã sống những tháng ngày thân ai nấy lo rồi... Không có anh ấy, cậu vẫn có thể sống rất tốt."

Lâm Diệc Cẩn rót rượu vào chén, cõi lòng đầy buồn khổ, "Tôi không cam lòng."

Chử Nhược Chuyết nói: "Không cam lòng cũng vô dụng thôi, cậu thật sự không cạnh tranh nổi với Thịnh Vô Ngung đâu, chưa kể đó là sự lựa chọn của Huyên Hiểu Đông, giữ lại phong thái đẹp mắt đi."

...

Lâm Nhược Phi làm việc rất nhanh, lúc nhận được điện thoại của luật sư, Huyên Hiểu Đông vẫn còn hoang mang. Y cúp điện thoại, Thịnh Vô Ngung đang nằm trên giường, với tay vuốt đôi chân y, rảnh rỗi hỏi: "Sao thế?"

Huyên Hiểu Đông nghi hoặc nhìn Thịnh Vô Ngung, "Là luật sư của bố dượng em... bảo là bên bố dượng đã lập di chúc, sáng mai sẽ công chứng, mời em có thời gian thì đến ký tên."

Thịnh Vô Ngung nở nụ cười, "Đi đi, tôi đi cùng em."

Huyên Hiểu Đông thấy anh có vẻ đã biết gì đó, "Đang yên đang lành sao lại lập di chúc? Vì sao em cũng phải đến chứ?"

Thịnh Vô Ngung nói: "Hôm qua ấy, em làm rơi điện thoại trên giường, tôi nhận máy, là mẹ em gọi tới, bảo là Lâm Nhược Phi ốm nhập viện rồi, có lẽ là u não, hi vọng em tới thăm ông ta. Nghe khẩu khí của mẹ em, hình như còn tưởng em và Lâm Diệc Cẩn đang bên nhau, chọc giận bố dượng em phát bệnh, ý tứ là muốn em tới nhận lỗi."

Huyên Hiểu Đông: "..."

Thịnh Vô Ngung nói: "Sao tôi có thể khiến em đi chịu thiệt thòi được, nhưng bố dượng sinh bệnh, về tình về lý đều nên đến thăm, tôi mời mẹ tôi thay mặt chúng ta đến thăm bố dượng em. Bà cụ đến thăm rồi về, bảo tôi rằng bầu không khí khá tốt, cuộc trò chuyện cũng rất thuận lợi. Lâm Nhược Phi bị u não nhưng vẫn có thể kiểm soát được, sau khi phẫu thuật xong chắc sẽ ổn định lại, chỉ là mổ sọ đều ẩn chứa rủi ro, bởi vậy nên ông ta muốn lập di chúc trước. Dù sao em cũng là con riêng của ông ta, có lẽ trong di chúc cũng sẽ thu xếp một phần cho em."

Huyên Hiểu Đông vừa kinh ngạc vừa ngỡ ngàng, "Sao lại làm phiền mẹ anh thế... Còn cả di chúc gì gì đó... Em không cần..."

Thịnh Vô Ngung mỉm cười, "Cho em mà, em có thể đến xem, muốn thì nhận, không muốn thì cứ nói rõ từ bỏ phần của mình là được, hoặc em muốn tặng cho ai cũng được."

Huyên Hiểu Đông lặng thinh rất lâu, nhìn Thịnh Vô Ngung nói: "Cảm ơn anh."

Thịnh Vô Ngung cười, "Cảm ơn cái gì, em không trách tôi giấu em là tốt rồi, tóm lại bảo em đi nhận lỗi là chuyện không thể được, tôi không đồng ý, mẹ tôi cũng không đồng ý. Còn về phần di chúc, nếu em không muốn gặp họ cũng được, tôi giúp em mời luật sư qua đó xử lý ổn thỏa, bỏ phần cũng được, tặng cho người ngoài cũng được, nếu thật sự không ai tiếp nhận thì mai này chúng ta quyên góp, đều tùy em hết."

Huyên Hiểu Đông nghĩ ngợi, cuối cùng hạ quyết tâm, "Em sẽ đi gặp bọn họ." Coi như để kết thúc tất cả.

Thịnh Vô Ngung nở nụ cười, "Tôi đi cùng em."