Nông Trường Lưng Chừng Núi

Chương 52: 52: Cá Sóc Hấp




Từ quán cơm nhỏ trở về, Huyên Hiểu Đông trông có vẻ không thay đổi gì, hàng ngày vẫn dọn dẹp sửa sang nhà cửa, làm việc nhà, đi tản bộ, nhưng thật sự vẫn xuất hiện vài sự thay đổi nào đó.

Sự thay đổi này có lẽ chỉ có Thịnh Vô Ngung có thể cảm nhận được, bởi nó rất nhỏ nhặt.

Ví dụ như trước đây y sẽ câu nệ thẹn thùng, lảng tránh ánh mắt của anh, chỉ tập trung đong đưa phần eo, bây giờ lại không ngừng tỉ mỉ hôn lên mặt và môi anh, bờ môi hai người quấn lấy nhau, kiều diễm thân mật. Y sẽ chủ động giúp anh tắm rửa, xoa bóp hai chân anh, lòng bàn tay lẫn những vết chai sẽ nhẹ nhàng xoa lên lưng anh, từng giây từng phút trôi qua đều hết sức tinh tế dịu dàng.

Đôi mắt bên dưới hàng mi dày quá đỗi trong veo sáng ngời, cứ cố chấp nhìn anh chăm chú, cuối cùng Thịnh Vô Ngung không nhịn được hỏi y, "Sao lại nhìn tôi nghiêm túc vậy?"

Huyên Hiểu Đông mỉm cười, "Nhìn mỹ nhân ngư của em."

Thịnh Vô Ngung: "..."

Có cảm giác tự làm tự chịu.

Không chỉ là những thay đổi nhỏ bé lặng thầm này, căn hộ sạch sẽ và tối giản hết mức của Thịnh Vô Ngung cũng đang thay đổi.

Cũng không phải là thay đổi tới mức hỗn độn, dù sao một chủ nhân khác của nơi này cũng là người sạch sẽ chịu khó. Nhưng trên bàn sẽ đặt thêm lọ hoa, trên khay trà sẽ có hoa quả và chút đồ ăn nhẹ, còn đồ uống và game bắn súng thì thay đổi thường xuyên. Vị trí của các bộ trang phục trong phòng quần áo cũng được sắp xếp lại theo thói quen của Huyên Hiểu Đông, lựa chọn ga trải giường và chăn đệm cũng bắt đầu xuất hiện những cách phối màu khác, mèo và chó càng ngày càng để ý đến anh chủ thường cho chúng ăn, tốc độ và trọng lượng của các dụng cụ trong phòng tập thể hình thì tăng lên các tiêu chuẩn cao hơn và mạnh hơn. Nói chính xác hơn thì đây coi như một cách làm cuộc sống thêm phần phong phú.

Dấu vết sinh hoạt của một người đàn ông khác bắt đầu gia nhập vào cuộc sống của anh. Chuyện này cũng không khiến anh thấy phản cảm, thậm chí anh đọc xong khát nước gọi một tiếng, lúc mệt mỏi gọi một câu, sẽ có người nghe anh gọi mà đến rót nước cho anh, bế anh lên giường.

Trước đây quả thật những việc này anh có thể tự làm, thế nhưng rất phiền toái. Anh được chăm sóc cẩn thận, chợt không có cảm giác bị người ta quấy rầy nữa, trái lại còn cảm nhận được sự tình thú qua sự tiếp xúc tay chân và những cái ôm ấm áp.

Bạn trai anh mạnh dạn hơn rất nhiều, cứ như đã xác nhận xong bản thân được yêu thương chiều chuộng nên bắt đầu gan dạ mà thăm dò biên giới. Nhưng Thịnh Vô Ngung vẫn không có cảm giác yên tâm, bởi vì điều này không có nghĩa là đối phương đã bằng lòng gì đó, nó chỉ thể hiện y chắc chắn sẽ bầu bạn với anh trong khoảng thời gian này thôi.

Giống như câu mà y bật thốt lên khi nói chuyện với bố anh trước đây, Thịnh Vô Ngung chữa khỏi hai chân rồi mà không tiếp tục cần y nữa, y sẽ rời đi, đây là lời Huyên Hiểu Đông nói thật lòng.

Y cũng không định cùng anh bên nhau một đời một kiếp, y tự dỗ dành bản thân mình, làm bạn với anh vượt qua giai đoạn trị liệu này rồi, khi anh có thể ung dung cất bước bằng hai chân đã bình phục thì sẽ không cần y nữa, bởi vậy y đã chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi. Khoảng thời gian này, so với nói ở bên Huyên Hiểu Đông, có lẽ phải nói đây là một kỳ sát hạch của anh. Tất cả mọi khả năng lớn nhỏ chưa xảy ra đều có thể góp phần thúc đẩy một nguyên nhân nào đó khiến bọn họ xa cách sau cùng.

Thời gian nằm viện sắp tới, Huyên Hiểu Đông cùng Thịnh Vô Ngung đến bệnh viện bắt đầu làm các thủ tục, tiến hành nhiều cuộc kiểm tra trước khi phẫu thuật.

Mà lúc này Lâm Diệc Cẩn bên kia cũng gửi tin nhắn cho Huyên Hiểu Đông, nói cả gia đình đã ra nước ngoài cùng bố hắn làm phẫu thuật, tất cả đều mạnh khỏe, khi nào có kết quả phẫu thuật sẽ báo cho Huyên Hiểu Đông, cuối cùng hắn còn lịch sự chúc cuộc phẫu thuật của chủ tịch Thịnh suôn sẻ.

Huyên Hiểu Đông nghĩ một hồi, không chặn số điện thoại này của Lâm Diệc Cẩn nữa, dù sao thì mục đích của đối phương vẫn tính là biết điều.

Thịnh Vô Ngung trên giường bệnh thấy y đang đọc tin nhắn, hỏi: "Sao vậy?"

Huyên Hiểu Đông nói: "Cả nhà họ Lâm ra nước ngoài, cùng Lâm Nhược Phi phẫu thuật, hi vọng ông ấy thuận lợi."

Thịnh Vô Ngung nói: "Em thật sự không hận ông ta sao?"

Huyên Hiểu Đông nói: "Sự thù ghét căm hận đó đều xuất phát từ việc yêu thương con trai của ông ấy, cho nên mới giận lây sang em. Sự thiên vị và cưng chiều vô điều kiện của cha mẹ là thứ mà em chưa từng được hưởng thụ, em còn rất hâm mộ."

Thịnh Vô Ngung cười nhìn y, "Cho nên với những người em thích, em sẽ đặc biệt thiên vị họ sao?" Huyên Hiểu Đông đứng đối diện anh, nhìn hàng mi dày và đôi mắt màu hổ phách tựa như mật ong ngưng tụ, cuối cùng thua trận, ậm ờ nói: "Có lẽ là vậy..." Đối tượng mà là Thịnh Vô Ngung thì y thật sự có thể dễ dàng từ bỏ mọi nguyên tắc.

Thịnh Vô Ngung nhỏ giọng nói: "Người ta sống cả một đời sẽ không thể nào làm mọi thứ hoàn hảo được, nhưng tôi có thể hứa sẽ dành cho em sự thiên vị và cưng chiều vô điều kiện đến từ vị trí bạn đời của em, được không?"

Huyên Hiểu Đông có phần bất đắc dĩ, "Nói không lại anh... Chỉ là anh vẫn không nên dành cho em nhiều lời ngon tiếng ngọt vậy đâu, mỹ nhân ngư không biết nói chuyện, anh còn nhớ thiết lập hình tượng của mình không vậy?"

Thịnh Vô Ngung: "..." Cái trò đùa ngoan cố này vẫn cứ quanh quẩn chưa chịu biến mất.

Bác sĩ Witt gõ cửa, ông cầm một xấp danh sách kiểm tra đến cho Thịnh Vô Ngung xác nhận, sau đó bắt đầu trò chuyện với anh bằng ngôn ngữ thông dụng. Vẻ mặt Thịnh Vô Ngung bình thản, bác sĩ Witt cứ như đang gây rối, đặt câu hỏi không ngừng nghỉ, trông Thịnh Vô Ngung khá uể oải miễn cưỡng. Bác sĩ Witt nói một thôi một hồi có vẻ hơi bất đắc dĩ, liếc sang Huyên Hiểu Đông, trực tiếp hỏi y bằng tiếng thông dụng.

Khả năng ngoại ngữ của Huyên Hiểu Đông chỉ tàm tạm, nghe ông ta nói rất nhiều từ chuyên ngành Y học, y nghe không hiểu, chỉ lờ mờ nghe ra được ông muốn hỏi thăm chuyện gì. Y nhìn về phía Thịnh Vô Ngung, Thịnh Vô Ngung cười nói: "Ông ấy hi vọng em có thể khuyên tôi không nên mạo hiểm thử nghiệm vật liệu nhân tạo."

Huyên Hiểu Đông ngẩn ra, bác sĩ Witt lại nói thêm nữa, Thịnh Vô Ngung rất nhẫn nại phiên dịch, cũng không giấu giếm chút nào, "Lần này vật liệu mới được chọn dùng còn chưa qua thí nghiệm lâm sàng, tôi mạo hiểm chọn dùng, có thể sẽ dẫn tới vài hậu quả không thể dự kiến. Nếu như cứ trị liệu theo phương án bảo thủ thì khả năng phải đợi thêm mười, hai mươi năm nữa mới có thể tìm được phương pháp mới."

Huyên Hiểu Đông nghiêm túc hỏi: "Hậu quả sẽ thế nào?"

Thịnh Vô Ngung nói: "Vốn dĩ có hai phương án trị liệu, một là cấy chip vào vùng cầu não(*), thông qua phương thức này sẽ hỗ trợ được sự vận động của tứ chi, có thể khôi phục lại khả năng đi đứng. Cách này tương đối bảo thủ, hiệu quả với mỗi cá thể cũng không giống nhau, đồng thời phải trải qua quá trình phục hồi và tập luyện khá lâu. Chỉ là nếu không hiệu quả thì có thể lấy ra dễ dàng, nhưng nó cũng có khuyết điểm..." Anh nhìn Huyên Hiểu Đông chăm chú, "Nói chung là có ảnh hưởng tới sinh hoạt vợ chồng."

(*) Thuật ngữ là pons (tiếng La tinh: cây cầu): là một vùng của não nằm trong não bộ. Các pons tương đối nhỏ, và nó nằm ở phần dưới của não, kết nối vỏ não với tủy não.

Huyên Hiểu Đông im lặng.

"Một phương án khác chính là cái tôi đang định chọn, phòng thí nghiệm nuôi dưỡng ra được sinh vật mô phỏng cấy vào cột sống, đã thí nghiệm thành công trên thân động vật, thế nhưng còn chưa thí nghiệm lâm sàng, còn đang chiêu mộ người tự nguyện... Trước mắt tôi tự nguyện thử nghiệm phương án này, bác sĩ Witt cảm thấy tôi nên duy trì phương pháp bảo thủ hơn, chờ thêm một thời gian nữa, cho đến khi đã được thí nghiệm lâm sàng đầy đủ."

"Nếu như không vội thì nên duy trì tình trạng hiện tại, lại chờ thêm một thời gian nữa."

Bác sĩ Witt lại nói chuyện với anh thêm một lát, Huyên Hiểu Đông suy nghĩ rồi hỏi Thịnh Vô Ngung: "Ý kiến bố mẹ anh thì sao?"

Thịnh Vô Ngung nói: "Đều do tôi quyết định, bọn họ không can dự, sáng mai mẹ tôi sẽ tới ký đơn đồng ý phẫu thuật." Quá nhiều người thân sẽ khiến anh không thoải mái, bà cụ vô cùng tri kỷ mà để lại Huyên Hiểu Đông làm bạn với anh, rõ ràng một thanh niên khỏe mạnh cường tráng, lại đang trong thời gian yêu đương nồng nhiệt với Thịnh Vô Ngung thì Huyên Hiểu Đông là người phù hợp nhất để chăm sóc anh. Dù sao Thịnh Vô Ngung không quen thuê y tá, thế nhưng sau cuộc phẫu thuật nhất định phải có.

Huyên Hiểu Đông hơi cau mày, nhanh chóng đưa ra quyết định: "Ý kiến của em cũng giống vậy."

Thịnh Vô Ngung nhìn y, "Em không lo lắng cuộc phẫu thuật sẽ thất bại sao?"

Huyên Hiểu Đông nói: "Cơ thể anh anh rõ nhất, không có một ai sẽ chú trọng và để ý bằng bản thân anh, trước đây anh cũng đã nghiên cứu rất lâu rồi, em nên tin tưởng vào nhận định của anh, cũng tôn trọng sự lựa chọn của anh."

Thịnh Vô Ngung cong khóe miệng mỉm cười, "Vậy lỡ như tôi bại liệt cả đời... thậm chí có khả năng bị liệt nửa người do phản ứng bài xích quá cao..."

"Em sẽ ở bên anh." Huyên Hiểu Đông nhìn Thịnh Vô Ngung, Thịnh Vô Ngung biết đây là lời hứa hẹn của y.

Thịnh Vô Ngung nghĩ một hồi, nói: "Nửa năm trước tôi quyết định chấp nhận phẫu thuật, là bởi vì lúc đó tôi cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, chẳng thà mạo hiểm còn hơn."

"Đương nhiên không cần quá lo lắng, suốt hành trình đều có chuyên gia y học kiểm tra và theo dõi tình hình phục hồi của tôi, một khi xảy ra phản ứng bài xích sẽ lập tức dừng lại giữa chừng... Sau đó thay đổi sang phương án thứ nhất, cũng là lại một lần nữa cấy chip cầu não và cột sống cơ học. Nhưng làm vậy cột sống khỏe mạnh trước đây của tôi sẽ không thể dùng nữa."

Thịnh Vô Ngung phân tích kỹ càng cho Huyên Hiểu Đông, "Cũng chính vì quá trình trị liệu sau cuộc phẫu thuật quá dài, cho dù không xảy ra phản ứng bài xích thì cũng phải mất ba tháng quan sát tình hình mới có thể về... Cho nên tôi mới không thể chờ được nữa mà tỏ tình với em."

Huyên Hiểu Đông nói: "Anh rất lo lắng phải không? Vậy nên mới hết lần này đến lần khác xác nhận với em."

Thịnh Vô Ngung mỉm cười, "Tôi cũng hơi căng thẳng, trước khi đưa ra quyết định tôi đã rất tỉnh táo và lý trí, nhưng bây giờ có em rồi, bỗng nhiên tôi bắt đầu hoài nghi bản thân mình."

Chẳng biết Thái Trung Lâm đến cửa từ bao giờ, gõ cửa xong, bác sĩ Witt nhìn thấy hắn lại bắt đầu nói một đoạn tiếng thông dụng. Thái Trung Lâm nhìn Thịnh Vô Ngung trước, gật đầu với Huyên Hiểu Đông rồi lại thảo luận với bác sĩ Witt trong chốc lát, mới quay đầu hỏi Thịnh Vô Ngung, "Witt nói người yêu cậu cũng đồng ý với cậu rồi?"

Hắn nhìn Huyên Hiểu Đông, mỉm cười chìa tay ra, "Xin chào, tôi là Thái Trung Lâm, là bác sĩ tâm lý của Vô Ngung."

Huyên Hiểu Đông bắt tay với hắn, Thái Trung Lâm nói: "Xem ra đây chính là người đã giải cứu cậu khỏi trạng thái tâm lý gay go trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi qua phải không?"

Huyên Hiểu Đông nhìn Thịnh Vô Ngung, Thịnh Vô Ngung cong môi cười, "Là cậu ấy, cậu ấy cũng ủng hộ tôi, quyết định vậy đi."

Thái Trung Lâm gật đầu, "Kết quả kiểm tra giấc ngủ và hormone cũng không tệ, sáng mai còn có chuyên gia sinh học tới cùng nghiên cứu, sẽ còn vài kiểm tra và tính toán khác, chúng tôi đang cố gắng hết sức hoàn thiện phương án phẫu thuật và trị liệu sau phẫu thuật."

Hắn nhìn sang Huyên Hiểu Đông, giơ tay ra, "Ở bên cạnh cậu ấy nhiều vào nhé."

Buổi chiều lại có một loạt kiểm tra, lúc về phòng bệnh, Thịnh Vô Ngung đã rất mệt mỏi. Do buổi trưa có ít thời gian, mà bệnh nhân thì nhất định phải ăn cơm bệnh viện, buổi tối Thịnh Vô Ngung vẫn tưởng phải ăn cơm bệnh nhân, không ngờ Huyên Hiểu Đông mở hộp cơm ra, mùi hương thơm lừng mê người xộc ra ngoài.

Thịnh Vô Ngung nửa nằm trên giường nhìn Huyên Hiểu Đông mở hộp đồ ăn ra, bên trong rõ ràng không phải món ăn ở căng tin bệnh viện, cười nói: "Sao em còn tranh thủ thời gian về nấu vậy? Phiền toái lắm."

Huyên Hiểu Đông nói: "Không phiền đâu, đều là mấy món nấu nhanh, cá sóc hấp, tối hôm qua em đã ướp sẵn rồi, cho vào lò vi sóng quay là được; cháo thịt sườn khô, món này ban đầu chặt sườn khô ra rồi thả vào trong nồi cháo, thêm chút nấm hương và sò khô, trụng thêm một ít giá đỗ xanh với nước sôi để điều chỉnh gia vị, cực kỳ đơn giản."

Thịnh Vô Ngung cười cầm đũa, nhìn Huyên Hiểu Đông bẻ vụn trứng vịt muối ra, rắc lên cháo sườn để anh ăn với thức ăn, hỏi: "Em thì sao? Đã ăn gì chưa?"

Huyên Hiểu Đông nói: "Yên tâm, em ăn ở nhà rồi mới đi, nguyên liệu nấu trưa mai cũng chuẩn bị xong xuôi để trong tủ lạnh rồi, vừa hay ở đây cũng có lò vi sóng. Em còn mang cả nồi cơm điện tới, sáng mai em làm gà xốt xì dầu(*) cho anh, vừa đơn giản vừa ngon."

(*) Một món ăn truyền thống của người Quảng Đông được làm từ thịt gà nấu với xì dầu.



Thịnh Vô Ngung đưa tay xoa tóc y, "Cảm ơn em, đừng vất vả quá."

Huyên Hiểu Đông nói: "Không vất vả, anh mới là người vất vả."

Y nhìn Thịnh Vô Ngung ăn xong thì dọn dẹp sạch sẽ, đến quầy y tá một lúc rồi quay về, trong tay cầm một túi dụng cụ. Thịnh Vô Ngung hỏi y: "Cái gì vậy?"

Huyên Hiểu Đông nín cười mở ra, "Y tá bảo em giúp anh làm vài chuẩn bị trước cho cuộc phẫu thuật." Y lấy dao cạo râu điện ra ngoài lắc lắc, "Chuẩn bị cho da."

Thịnh Vô Ngung: "..."

Huyên Hiểu Đông trịnh trọng hỏi: "Em làm hay y tá làm? Y tá rất tri kỷ nhé, tôn trọng sự lựa chọn của anh, y tá nam hay nữ đều có thể chọn."

Thịnh Vô Ngung: "Em."

Huyên Hiểu Đông mỉm cười.

Thịnh Vô Ngung lẩm bẩm: "Tôi hi vọng những tháng ngày ở bệnh viện mau chóng kết thúc, có cảm giác tôi như một miếng thịt mặc người chém giết, không thể nào tự chủ được."

Huyên Hiểu Đông kề sát lên môi anh, "Em giúp anh."