Sáng hôm sau bà Thịnh đến, cười tủm tỉm đưa Huyên Hiểu Đông đi chọn quần áo một lúc, lựa thêm cả đồng hồ đeo tay phối cho phù hợp, sau đó dẫn Huyên Hiểu Đông đi ra ngoài hơn nửa ngày.
Buổi chiều Huyên Hiểu Đông trở về, chuyện đầu tiên làm là thay bộ vest trang trọng này ra đi tắm, rồi chơi game thư giãn với Thịnh Vô Ngung cả buổi chiều ở phòng game.
Thịnh Vô Ngung hỏi y đã quen chưa, Huyên Hiểu Đông nói: "Cũng ổn lắm... Mặc dù đông người nhưng bà ấy rất quan tâm đến em, còn nhận được không ít danh thiếp cơ."
Một lát sau, y lại cảm khái: "Thói đời vẫn là ngưỡng mộ lớp vỏ bọc trước rồi mới đến con người sau." Huyên Hiểu Đông vẫn là Huyên Hiểu Đông của trước đây, nhưng chỉ cần thay đổi một bộ quần áo, cho dù đi đến đâu thì y đều được những gương mặt tươi cười chào đón, không ai để ý đến thái độ của y, y vẫn là người xã giao không khéo léo, nhưng những người đối diện lại trở nên tốt bụng, không ai bận tâm tới thái độ và lễ tiết không phù hợp của y.
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, là người có thâm niên lâu năm, anh biết Huyên Hiểu Đông sẽ phải quen, nói trắng ra là y sợ xã giao, bởi vì mối quan hệ giữa người với người cần phải ứng phó quá nhiều. Đứng được càng cao thì những quan hệ cần dùng cả tấm lòng để gìn giữ lại càng ít đi. Con người ta tới kết giao, vì để ý và xu nịnh đối phương mà biến thành một người khác, còn kẻ đứng ở vị trí trên cao thì sẽ luôn cảm thấy thoải mái.
Ngày thứ ba, Huyên Hiểu Đông và Thịnh Vô Ngung tới đập chứa nước câu cá. Chử Nhược Chuyết dẫn họ đi, nói riêng mảng nhậu nhẹt chơi bời thì hắn đúng là số một. Ba người lên thuyền máy đến đập chứa nước sâu câu cá nửa ngày, dùng tiệc cá nguyên con tại nhà hàng bên bờ đập chứa nước. Huyên Hiểu Đông còn lội xuống nước bơi đi bơi lại một lúc.
Chơi đến là vui vẻ, tràn trề sảng khoái.
Nhưng đến buổi tối, cuối cùng Huyên Hiểu Đông không nhịn được nữa, hỏi: "Trong lòng anh có chuyện gì sao?"
Thịnh Vô Ngung vẫn tỏ ra bình tĩnh, "Tôi thì có thể có chuyện gì chứ?"
Huyên Hiểu Đông cau mày, "Từ hôm bố anh đi, anh đã không vui như này rồi."
Thịnh Vô Ngung hơi giật mình vì sự nhạy bén của y, Huyên Hiểu Đông giơ tay mơn trớn ấn đường của anh, "Chăm sóc anh bao nhiêu ngày qua, anh không vui em nhìn là biết ngay. Anh không vui thì em chơi cũng không vui nữa..."
Y rất nghiêm túc nhìn vào đôi mắt Thịnh Vô Ngung, "Có việc thì phải nói, có phải trị liệu có vấn đề gì không? Chúng ta cùng nhau đối mặt."
Thịnh Vô Ngung nhìn biểu cảm nghiêm túc của người yêu, biết mình đã dọa y rồi, dù sao với tình hình hiện tại, y nghĩ đến trị liệu sau phẫu thuật của mình có vấn đề là rất bình thường. Anh cũng không muốn khiến Huyên Hiểu Đông lo lắng sợ hãi nữa, vì thế nắm tay y nói: "Không phải trị liệu gặp sự cố gì cả."
Mấy ngày nay anh đã nghĩ sẵn rất lâu trong đầu rồi, anh cầm tay y, nói: "Em đi theo tôi vào phòng làm việc."
Thịnh Vô Ngung lấy một quả địa cầu thông minh từ giá sách đặt lên bàn, chỉ vào bản đồ ba chiều của một quốc gia đang được chiếu giữa không trung, "Đây là nước Garan."
Huyên Hiểu Đông nói: "Ừm, một quốc gia có nguồn năng lượng lớn."
Thịnh Vô Ngung nói: "Quốc gia này có quân sự và chính trị hợp nhất, vẫn giữ sự thống trị của hoàng đế. Vua Garan đương nhiệm đang lâm bệnh, ba người thừa kế hiện tại đang tranh giành ngôi vị thái tử, chỉ cần xem sự lựa chọn cuối cùng của vua Garan và quân đội."
"Nhị hoàng tử của vua Garan – Na Phong, từng du học ở nước ta, học cùng Học viện Ngoại giao với tôi, có qua lại với tôi. Hắn hun đúc được rất nhiều văn hóa của nước ta, nếu như có thể kế thừa vương vị thì sẽ là chuyện tốt đối với quốc gia của chúng ta."
"Trước mắt, Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm có khá nhiều dự án khoa học kỹ thuật quan trọng chuẩn bị đầu tư vào nước Garan. Đây cũng là lý do tại sao nhị hoàng tử nước Garan lại thúc đẩy hợp tác thông qua tôi, kim ngạch đầu tư rất cao, nhưng do tình hình hiện tại bên kia đang căng thẳng, dự án phải đối mặt với chính sách rủi ro khá lớn, một khi chính quyền rơi vào tay một vị hoàng tử khác, mọi đầu tư trước đó của chúng ta sẽ thất bại, chỉ có thể mau chóng rút vốn để bảo toàn bản thân, tránh khỏi tổn thất lớn nhất."
Huyên Hiểu Đông lẳng lặng lắng nghe, Thịnh Vô Ngung nói: "Tôi cần phải đến nước Garan để chủ trì dự án."
Huyên Hiểu Đông hỏi anh: "Khi nào?"
Thịnh Vô Ngung im lặng một lát, "Mười ngày nữa."
Huyên Hiểu Đông hỏi: "Không thể đợi sức khỏe anh phục hồi khá hơn sao? Những người khác không được sao?"
Thịnh Vô Ngung: "Tình hình căng thẳng, những người khác không được, dù sao nhị hoàng tử có qua lại thân thiết với tôi."
Huyên Hiểu Đông đưa ra quyết định rất nhanh, "Em đi cùng anh."
Thịnh Vô Ngung nói: "Lần này dự án có rủi ro cao, tin tức lan truyền rằng sau lưng tam hoàng tử có sự ủng hộ của tổ chức địa phương, tôi sẽ mời công ty bảo an số một phái nhân viên bảo an đi theo, nhưng em đi thì quá nguy hiểm, em có thể ở lại trong nước, đợi tôi về."
Huyên Hiểu Đông nói: "Em sẽ giữ an toàn cho anh, huống hồ chân anh không tiện, nhân viên bảo an không thể bảo vệ sát sao 24/24 được, em thì có thể."
Mặc dù Thịnh Vô Ngung đã biết đáp án từ trước nhưng lòng anh vẫn ngập tràn sự áy náy, "Ưu thế lên ngôi của nhị hoàng tử rất cao, hắn là do hoàng hậu sinh, nếu không lúc đó tôi cũng không đầu tư vào bên đó nhiều như vậy. Nhưng bây giờ có tin đồn nước A đang nhúng tay vào ủng hộ đại hoàng tử, cho nên tình hình hiện tại chưa rõ, tôi phải qua đó xem thử. Nếu quả thật không thuận lợi thì khả năng sẽ rút vốn, vậy nên em đừng quá lo lắng. Em có thể đợi tôi ở nông trường, tôi sẽ nhanh chóng trở về, qua bên đó tha hương nơi đất khách quê người cũng không yên ổn chút nào."
Huyên Hiểu Đông nói: "Không cần phải nói quá nhiều, đây chính là phiền toái mà anh nói đúng không? Đối với em, anh không phải là phiền toái, em cùng anh qua đó, đừng nói gì nữa."
Thịnh Vô Ngung nói: "Còn chuyện này tôi cần nói rõ với em trước, khi trước em gái cùng mẹ với nhị hoàng tử có đến du lịch ở nước ta, lúc đó cô ấy có theo đuổi tôi, nhưng tôi từ chối rồi."
Huyên Hiểu Đông: "..."
Thịnh Vô Ngung nhìn y, nở nụ cười, "Đương nhiên hiện tại hai chân tôi tàn tật, người ta chưa chắc còn để tôi trong mắt. Nhưng tôi vẫn hi vọng trước khi qua đó, tôi có thể cùng em trở thành bạn đời hợp pháp, như vậy sau này ra ngoài sẽ giảm bớt được rất nhiều phiền phức."
Huyên Hiểu Đông: "Được."
Thịnh Vô Ngung ngước mắt lên, "Thời gian gấp gáp, khả năng đám cưới tạm thời không tổ chức được."
Huyên Hiểu Đông: "Không tổ chức càng tốt." Đám cưới sợ nhất là tình huống phải đi xã giao với người khác.
Thịnh Vô Ngung nhìn y, "Đám cưới phải có chứ... Khi nào về tôi sẽ bổ sung sau."
Huyên Hiểu Đông vươn tay đan mười ngón tay với anh, "Đừng lo lắng, em cùng anh qua đó."
Thịnh Vô Ngung nhìn vào đôi mắt trong veo của y, trong lòng hết sức áy náy. Anh tưởng rằng y sẽ hỏi nhiều hơn, ví dụ như vì sao nhất định phải qua đó, rút vốn ngay có được không, phải đi bao lâu,... Anh đã nhiều lần cân nhắc việc gì tiết lộ được, việc gì không tiết lộ được, nhưng cho dù từ khía cạnh nào mà nói, sinh mạng đều quan trọng hơn việc đầu tư rất nhiều, những lời mượn cớ của anh đều trở nên rất vô lý.
Nhưng đối phương chỉ nói ngắn gọn rằng em cùng anh.
Đúng là một màn cầu hôn hết sức qua quýt, vốn dĩ anh còn cho rằng đáng lẽ nó phải diễn ra ở một thời điểm hoàn hảo, có hoa tươi và sâm panh, có nhẫn và ôm hôn, phía dưới có sự chứng kiến của người nhà, anh trịnh trọng đưa ra lời cầu hôn, trao cho phần còn lại của cuộc đời những lời hứa hẹn và sự giao phó.
Nhưng bây giờ anh lại chỉ có thể mang đến cho đối phương nỗi phiền toái và sự nguy hiểm chưa xác định, vốn dĩ y có thể được hưởng một cuộc sống yên bình, ở trong nông trường nho nhỏ của mình, tự cấp tự túc, cuộc sống của y sẽ trọn vẹn đủ đầy. Mặc dù y thiếu gia đình nhưng bản thân đã trưởng thành mạnh mẽ, y có nhóm bạn bè Chử Nhược Chuyết thêu gấm thêu hoa. Nếu như không có anh, y cũng có thể quay lại với Lâm Diệc Cẩn đã hoàn toàn tỉnh ngộ, trải qua nửa đời mất mà tìm lại được, hẳn là Lâm Diệc Cẩn sẽ tốt với y lắm. Huyên Hiểu Đông ở lại Tĩnh Hải sống sẽ rất tốt.
Nhưng anh đã không để y như vậy.
Đối với một người theo chủ nghĩa hoàn hảo mà nói, màn cầu hôn qua loa như này thật sự rất khó được khoan dung, nhưng anh cảm thấy cả đời này mình sẽ không bao giờ quên được giờ phút này.
Thịnh Vô Ngung nắm chặt bàn tay Huyên Hiểu Đông, cụp mắt giấu đi nỗi phiền muộn trong đó, "Vậy nên giờ chúng ta nên chọn nhẫn chứ? Còn cả thời gian đăng ký nữa, nên chọn ngày nào đó thật thích hợp."
Huyên Hiểu Đông nói: "Anh quyết định đi."
Thịnh Vô Ngung mỉm cười, giơ tay đặt sau lưng Huyên Hiểu Đông rồi hơi dùng lực, Huyên Hiểu Đông cúi đầu, hai người trao nhau nụ hôn.
Một khi tương lai đã được xác định, cuộc sống trở nên bận rộn trong nháy mắt, việc vui chơi không còn quan trọng nữa. Bọn họ vội vàng thu dọn hành trang, sắp xếp sự vụ, liên hệ với bệnh viện ở nước Garan, mua nhẫn đính hôn, chọn ngày đi đăng ký. Người nhà họ Thịnh tụ họp cùng nhau ăn một bữa cơm, hai người nhận được rất nhiều quà tân hôn.
...
Hoàn Kinh.
"Sau khi làm xong thủ tục giải ngũ, mấy người sẽ lấy thân phận là nhân viên bảo an bình thường đi theo Thịnh Vô Ngung, đợt hành động lần này tất cả là vì hoạt động thương mại toàn dân, bên sở sẽ cung cấp sự bảo vệ và hợp tác cần thiết, nhưng các cậu vẫn cần chuẩn bị sẵn tâm lý, những yếu tố này đều chỉ có thể xuất hiện ở chỗ tối. Nhiều tin tức đã cho thấy, nước A đã nhúng tay vào, một khi vua Garan qua đời, tất cả dự án quy hoạch nguồn năng lượng liên quan đến chúng ta cũng sẽ có sự biến động rất lớn. Chúng ta sẽ không can thiệp vào đối nội của nước khác, cũng không thể mặc kệ họ tung hoành. Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm là điểm thâm nhập phù hợp nhất."
Nghiêm Duệ Phong hơi ngẩng đầu nhìn về phía vị cấp trên lớn tuổi, "Tôi biết rồi, ngài yên tâm, đây cũng không phải lần đầu tiên tôi chấp hành loại nhiệm vụ này."
Vị cấp trên lớn tuổi trầm giọng nói: "Làm nhiệm vụ lần này xong, trở về cậu sẽ được thuyên chuyển từ tối ra sáng, sự ủng hộ của nhà họ Thịnh là không thể thiếu. Bởi vậy sự an toàn của Thịnh Vô Ngung là thứ cần bảo vệ hàng đầu, cho dù cuối cùng là ai kế thừa ngôi vua thì an toàn vẫn là số một. Nhiệm vụ của cậu chỉ cần bảo đảm cho Thịnh Vô Ngung an toàn rút về nước."
Nghiêm Duệ Phong mặt không đổi sắc, nói: "Cho dù anh ta là ai, chỉ cần là người dân nước ta thì tôi đều đối xử bình đẳng, bảo vệ sự an toàn cho họ."
Vị cấp trên biết hắn luôn cương trực, không thiên vị thì khẽ thở dài, "Tôi biết cậu không thích những chuyện này, nhiều năm qua cậu vẫn luôn chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài nên không biết tình hình trong nước. Cậu là người thực hiện nhiệm vụ lâu nhất ở bộ đội đặc chủng, tuổi tác cũng không nhỏ, sức khỏe và thể lực sẽ không ở đỉnh cao vĩnh viễn được, chung quy phải chuyển từ tối thành sáng, lần này là một thời cơ rất tốt... Thịnh Vô Ngung đã phẫu thuật thành công, rất có thể tương lai quay lại giới chính trị. Cho dù không quay lại thì thực lực của Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm cũng không thể khinh thường. Có sự ủng hộ của nhà họ Thịnh, con đường sau này cậu đi sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều."
"Trước đó cậu ta cũng từng là đối tượng được cậu giải cứu, lần đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu ta trúng đạn lạc bị tàn tật hai chân, lần này vừa mới tiếp nhận cuộc phẫu thuật, sức khỏe vẫn chưa phục hồi, lại việc nghĩa chẳng từ gian nan, bất chấp nguy hiểm xuất ngoại chủ trì dự án hợp tác. Chỉ từ cốt cách và khí khái mà nói thôi, cậu ta là người có đức độ, là một người đáng để kính nể và tận tâm bảo vệ."
Nghiêm Duệ Phong nói: "Được."
Vị cấp trên lại bổ sung: "Thịnh Vô Ngung đồng ý đợt hành động lần này, nhưng do con gái vua Garan từng theo đuổi cậu ta, để tránh phiền toái, lần này cậu ta xin dẫn theo bạn đời cùng đi, đồng thời cũng có thể tiện chăm sóc cho sức khỏe và sinh hoạt hàng ngày của mình chu toàn hơn. Dù sao cơ thể Thịnh Vô Ngung cũng vừa tiếp nhận cuộc phẫu thuật, hai chân bất tiện. Do đó đối tượng bảo vệ của các cậu sẽ tăng thêm một người nữa, do quyết định dẫn theo bạn đời vừa mới có, họ cũng chỉ vừa đăng ký kết hôn thôi, chỉ biết bạn đời của cậu ta là đàn ông, còn tư liệu khác tạm thời chỗ tôi chưa có, chỉ có thể báo sơ qua cho các cậu, sẽ có người gửi thêm thông tin cho cậu sau."
"Đợt hành động này mấy cậu phối hợp toàn lực với Thịnh Vô Ngung, bảo vệ Thịnh Vô Ngung và chồng cậu ấy an toàn, dựa theo yêu cầu mà Thịnh Vô Ngung đưa ra để hành động khớp nhau. Nếu có nhu cầu vượt khỏi phạm vi năng lực bảo vệ thì có thể liên lạc với tổng bộ để phê duyệt và tiếp viện, nhưng trong tình huống khẩn cấp, mọi người phải hoàn toàn nghe theo lệnh của Thịnh Vô Ngung."
Đuôi lông mày Nghiêm Duệ Phong không nhúc nhích, "Rõ."
Vị cấp trên thở một hơi thật dài, "Thân phận nhà ngoại giao trước đây của Thịnh Vô Ngung khiến người ta quá chú ý, bởi vậy cậu ấy ra nước ngoài tất nhiên sẽ khiến cho thế lực quốc tế khắp nơi để ý tới. Trách nhiệm lần này của mọi người rất lớn lao, quyền hạn cũng cao, có thể đăng ký trang bị tương ứng kịp thời, mặt khác cũng vì cả đội các cậu đều làm thủ tục giải ngũ nên tất cả tiền lương trong lúc làm nhiệm vụ sẽ do Khoa học Kỹ thuật Đom Đóm thanh toán. Nói cách khác, mấy cậu chỉ là nhân viên bảo an bình thường, cần nhớ kỹ thân phận, đừng gây ra những sự cố bất ngờ, ảnh hưởng đến danh dự quốc tế."
Nghiêm Duệ Phong lại nói lần nữa: "Rõ." Biểu cảm của hắn vẫn luôn bình tĩnh nghiêm túc, dường như không gì có thể làm khó được hắn. Vị cấp trên lớn tuổi bỗng nhiên tiến đến vỗ lên vai hắn, "Bố tin tưởng nhất định con có thể hoàn thành nhiệm vụ trọn vẹn, bố cũng hi vọng con có thể trân trọng cơ thể, là một người cha, bố hi vọng con có thể trở về bình an."
Cuối cùng biểu cảm của Nghiêm Duệ Phong cũng dần dịu đi, "Con sẽ trở về bình an, bố yên tâm, cũng nói với mẹ hãy yên tâm."
Nghiêm Duệ Phong đi ra, đội phó Trình Nguyên đón, cười nói: "Xe đã sắp xếp xong xuôi, còn chuyện gì không? Hôm nay bay đến Tĩnh Hải thì đêm nay là có thể đến trình diện nhà họ Thịnh."
Nghiêm Duệ Phong gật đầu, "Lên đường thôi."