Nông Trường Lưng Chừng Núi

Chương 60: 60: Thân Mật Khăng Khít




Lúc Trình Nguyên về bàn giao công việc, các đội viên giật nảy mình, La Yến hỏi cậu ta: "Sao thế?"

Trình Nguyên cười khẩy, nói: "Huyên Hiểu Đông chỉ đích danh tôi yêu cầu đổi người."

La Yến hoang mang, "Hả? Chẳng phải anh ấy đang ăn dở thì ra ngoài rồi sao?"

Lòng Trình Nguyên lại càng tắc nghẽn, nếu không phải chính cậu ta lắm miệng nói như vậy trước mặt Thịnh Vô Ngung, chỉ sợ Huyên Hiểu Đông không có lá gan đi nói chuyện này trước mặt anh ta. Thịnh Vô Ngung vốn dĩ là giết gà dọa khỉ, dùng cậu để ra oai!

Cậu ta tàn nhẫn nghĩ thầm trong lòng, bây giờ anh ta thiên vị Huyên Hiểu Đông, lỡ như tương lai Huyên Hiểu Đông và Nghiêm Duệ Phong tình cũ bùng lại, ha ha, chẳng phải sợ trên đầu sẽ xanh tươi lắm sao?

Trình Nguyên suy nghĩ tràn đầy ác ý, bao nhiêu ý nghĩ u ám cứ cuồn cuộn lên đầy thù hận.

Nghiêm Duệ Phong đi vào, thấy cậu ta bàn giao công việc thì lạnh nhạt nói: "Tối nay bàn giao xong, sáng sớm mai cậu đi luôn được rồi, tôi đã báo cáo với cấp trên."

Trình Nguyên cũng không nói gì nữa, chỉ bàn giao rõ ràng từng phương án trong tay mình ra, cũng không nói chuyện với Nghiêm Duệ Phong mà lao thẳng về phòng mình.

Nghiêm Duệ Phong nhìn sang những đội viên khác, nói: "Mọi người lấy đó làm gương, đừng để cảm xúc chi phối, không được trái kỷ luật."

Huyên Hiểu Đông đưa bà Thịnh về dinh thực Lâm Viên, lúc về đến nhà, biệt thự đã hoàn toàn yên tĩnh lại.

Huyên Hiểu Đông về phòng, thấy Thịnh Vô Ngung đang đọc tờ báo của Garan dưới đèn, đường nét tuấn tú thanh thoát của anh trở nên mềm mại hơn trong ánh sáng, dáng vẻ nho nhã ấm áp ấy không khỏi khiến lòng y được sưởi ấm, y cười nói: "Sao anh còn chưa ngủ, chờ em à?"

Thịnh Vô Ngung ngước mắt lên, hỏi: "Mẹ thế nào rồi? Về đến nơi chưa?"

Huyên Hiểu Đông gật đầu, "Mẹ về đến nhà bình an rồi, bà nói sáng mai lại phải đi, vì ngại mặt mũi." Y cởi quần áo đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ xong thì thay quần áo ngủ, hỏi Thịnh Vô Ngung, "Lên giường nghỉ ngơi chưa? Em giúp anh xoa bóp chân, thời gian cũng không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm thôi."

Thịnh Vô Ngung đẩy xe lăn tới, Huyên Hiểu Đông bế anh lên giường, sau đó bắt đầu xoa bóp từ trên xuống dưới rồi giúp anh cởi áo, kéo chăn lên đắp kín cho anh. Truyện Bách Hợp

Thịnh Vô Ngung và y dựa sát vào nhau, anh giơ tay chậm rãi vuốt tóc y, "Hôm nay em và đội phó Trình cãi nhau à?"

Huyên Hiểu Đông giận đến bật cười, "Sao vậy, có kẻ ác cáo trạng trước rồi ư?"

Thịnh Vô Ngung nói: "Ừm, cũng không nghe thấy em kể, tôi đã thông báo để bọn họ đổi người rồi. Đội trưởng Nghiêm đã đồng ý với tôi, sáng mai cậu ta sẽ rời đi."

Huyên Hiểu Đông nói: "Vậy thì tốt, một kẻ ngạo mạn như vậy đến khi ra nước ngoài không biết còn đào bao nhiêu hố, đến lúc đó chỉ toàn phải đi lấp hết hố giúp cậu ta, nào có thừa nhiều thời gian và tinh lực như thế, đổi đi là tốt rồi."

Thịnh Vô Ngung mỉm cười, "Sao trông em bức xúc quá vậy? Trước đây bị cậu ta hãm hại rồi sao?"

Huyên Hiểu Đông nói: "Anh không biết đâu, có một loại người suốt ngày chỉ biết ra lệnh chỉ huy người khác, nhưng thật ra bản thân chẳng là cái quái gì cả, cũng chỉ vì được mỗi cái xuất thân, mỗi ngày viết dăm ba cái thứ tài liệu nhảm nhí là đã tưởng mình tinh thông chỉ tay năm ngón rồi, phiền nhất là những kẻ như thế."

Thịnh Vô Ngung nhịn cười, "Xem ra em thật sự bị chọc tức rồi, tôi cũng nghĩ tính tình em luôn rất tốt, có thể nói muốn sa thải đổi người thì khẳng định đối phương rất quá đáng. Thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm, không đủ để quấy rầy mấy người bên trên, chỉ bắt bọn họ đổi người thôi."

Huyên Hiểu Đông nói: "Chuyện nhỏ thôi, cái chính là miệng cậu ta rất đáng ghét, luôn nhìn từ trên cao xuống phán xét người khác, còn tưởng bản thân rất thẳng thắn, cho rằng khắp thiên hạ đều phải tạo điều kiện chịu đựng cậu ta. Em thấy cậu ta chỉ là cái loại viết báo cáo nhặt công lao của người khác, không có cậu ta thì cũng chẳng sao cả, dù sao cấp dưới của anh cũng có nhiều người viết lách tài ba như thế, đến lúc đó anh nhờ chị Thi sắp xếp một người văn hay chữ tốt giúp bọn họ trau chuốt là được. Theo như cách nói của em, nhặt bừa một học sinh tốt nghiệp trung học cũng có thể giỏi hơn cậu ta, đội hành động bớt đi một kẻ như Trình Nguyên còn thuận lợi hơn, ít nhất cũng không cần bảo vệ cậu ta."

Quả thật đây là lần đầu tiên Thịnh Vô Ngung được chứng kiến Huyên Hiểu Đông mắng chửi một người sống động đến thế này. Con người y ôn hòa hiền hậu, bình thường có giận cũng không cay nghiệt như thế, bây giờ thấy dáng vẻ y quở trách không ngừng, anh thật sự tò mò rốt cuộc đối phương đã nói gì, "Cuối cùng cậu ta đã nói gì mà khiến em giận tới mức này?"

Huyên Hiểu Đông nói: "Không đáng nhắc tới, anh đừng suy nghĩ nhiều quá, ngủ thôi."

Sáng sớm hôm sau, quả nhiên Trình Nguyên gọi xe rời đi.

Nghiêm Duệ Phong cũng dậy rất sớm, một là để tiễn Trình Nguyên, hai là bản thân hắn cũng chạy vài vòng làm nóng người. Sau đó hắn nhìn thấy Huyên Hiểu Đông tưới nước trồng rau ở sân sau, bèn đi qua, vừa nhìn y tưới nước vừa nói: "Trình Nguyên đã về rồi, tôi thay mặt cậu ta xin lỗi cậu."

Huyên Hiểu Đông nói: "Sao vậy, lại là câu đó chứ gì, cậu ấy chỉ nhanh mồm nhanh miệng, thật ra cái tâm rất tốt, chúng ta phải đoàn kết, phải có tinh thần đồng đội? Cậu ta cũng không còn nhỏ tuổi nữa, hình tượng nghĩ một đằng nói một nẻo dùng mãi vẫn chưa thấy chán à? Định dùng đến già sao? Nuông chiều cậu ta quá rồi đấy."

Nghiêm Duệ Phong không nhịn được cười, "Thật ra cậu đã nhanh mồm nhanh miệng hơn nhiều rồi."

Huyên Hiểu Đông nói: "Tất cả mọi người đều nhịn cậu ta lâu rồi, bây giờ tôi không cần nhịn cậu ta nữa, dựa vào cái gì mà phải chiều theo ý cậu ta?"

Nghiêm Duệ Phong nhìn ánh bình minh trong đôi mắt trầm tĩnh của y, phong thái vẫn như trước đây, hắn lại hơi hơi động lòng, nhỏ giọng nói: "Cậu vì sự an toàn của ngài Thịnh phải không? Từ trước cậu đã thường hay giúp đỡ mọi người rất nhiệt tình."

Huyên Hiểu Đông lạnh nhạt nói: "Mạng sống rất quý giá, làm sao có thời giờ để lót đường cho những kẻ tầm thường? Lúc trước Cao Qua..." Y không nói thêm gì nữa, Nghiêm Duệ Phong cụp mi xuống, "Cho nên cậu mới giải ngũ sao?"

Huyên Hiểu Đông nói: "Không còn quan trọng nữa."

Nghiêm Duệ Phong: "Đã nhiều năm qua, cứ lục tục thay đổi hơn nửa số người, chỉ còn lại mấy đội viên cũ này. Bọn họ cũng vì ở vị trí kỹ thuật nên có thể kiên trì thời gian lâu hơn một chút, nhưng cũng phải dựa vào cơ hội lần này mà giải ngũ chuyển nghề."

Huyên Hiểu Đông thất vọng, "Thiên hạ này không có bữa tiệc nào mà không tàn."

Nghiêm Duệ Phong nói: "Tiểu Yến vẫn rất vui, trước đây cô ấy và Lý Lực toàn một câu anh Hiểu Đông dài hai câu anh Hiểu Đông ngắn."

Huyên Hiểu Đông tưới nước xong, nhìn đồng hồ, "Anh ăn sáng chưa?"

Nghiêm Duệ Phong nói: "Tôi muốn ăn bánh quẩy."

Huyên Hiểu Đông cất thùng đi, "Tôi bảo đầu bếp chiên giúp anh."

Nghiêm Duệ Phong nói: "Ngày hôm qua cậu còn làm bánh táo cho Tiểu Yến."

Huyên Hiểu Đông nói: "Đó cũng là đầu bếp làm."

Nghiêm Duệ Phong khẽ mỉm cười, "Ngày hôm qua bọn họ nhìn thấy nhà bếp có làm ếch trâu, biết rõ tôi không ăn được nên đã nói với họ không cần bưng lên bàn tiệc món này, kết quả nhà bếp nói cậu đã dặn trước rồi."

Huyên Hiểu Đông nói: "Trước đây là ai sắp chết đói đến nơi rồi vẫn không chịu ăn thịt ếch thịt rắn ở rừng rậm Asan?"

Đôi mắt Nghiêm Duệ Phong lướt qua ý cười, "Là nhờ anh Hiểu Đông đào chuối tiêu và làm thịt chuột cho tôi ăn, cảm ơn nhé."

Huyên Hiểu Đông nói: "Trưa nay phục vụ thịt chuột đồng nướng cho anh ăn để hồi tưởng lại kỷ niệm ngọt đắng đan xen ha?"

Nghiêm Duệ Phong cười lên, một người vốn dĩ lạnh lùng nghiêm túc cứng nhắc như hắn, khi mỉm cười, những đường nét trên gương mặt đều trở nên nhu hòa. Hai người sóng vai đi vào phòng khách, thấy Thịnh Vô Ngung đang từ thang máy xuống, anh nhìn thấy bọn họ thì sững sờ, "Chào buổi sáng, hai người ăn sáng xong rồi sao?"

Anh quan sát hai người họ, vóc dáng cả hai đều rất rắn rỏi cao lớn, khi sóng vai đi cùng nhau thì toát ra khí thế không tên rất dè chừng của những người có kinh nghiệm huấn luyện lâu năm, khí chất cực kỳ tương tự nhau, đều có cảm giác rất mạnh mẽ sắc bén.

Thịnh Vô Ngung chợt nhớ ra, nói theo một khía cạnh nào đó, quả thật Huyên Hiểu Đông và nhóm người kia là cùng một loại người.

Nghiêm Duệ Phong: "Chào buổi sáng ngài Thịnh, tôi đang xin lỗi Huyên tiên sinh, Trình Nguyên đã về từ sáng sớm rồi."

Thịnh Vô Ngung mỉm cười, "Đội trưởng Nghiêm có thể thông cảm cho chúng tôi là tốt lắm rồi, làm phiền anh."

Huyên Hiểu Đông đi tới hỏi anh: "Bữa sáng có trứng xào lá cẩu kỷ, làm thêm cả mấy miếng bánh bột ngô, anh thử xem có hợp khẩu vị không."

Thịnh Vô Ngung cười nói: "Được, cùng nhau ăn đi. Hôm nay mẹ có gọi em ra ngoài không?"

Huyên Hiểu Đông nói: "Không, hôm nay em định về nông trường thu dọn ít đồ, anh có cần mang gì về không?"

Thịnh Vô Ngung nói: "Tôi đi cùng em."

Huyên Hiểu Đông: "Anh không cần trị liệu sao?"

Thịnh Vô Ngung nói: "Không sao, quay về một lát cũng không mất bao nhiêu thời gian."

Huyên Hiểu Đông cũng chỉ có thể đồng ý, Nghiêm Duệ Phong ở bên cạnh lại nói: "Chúng tôi cần hộ tống hai người."

Thịnh Vô Ngung biết rõ đây là trách nhiệm của bọn họ nên không nói gì, chỉ biết sau này thời gian của hai người sẽ rất ít ỏi. Những tháng ngày nhàn hạ ở nông trường trước đây tựa như đã trở thành hi vọng xa vời, mà hết thảy những gì ở hiện tại đều là do bản thân anh mang đến cho Huyên Hiểu Đông.

Dùng xong bữa sáng, cả nhóm chuẩn bị xuất phát. Nghiêm Duệ Phong lái xe của Thịnh Vô Ngung, Huyên Hiểu Đông và Thịnh Vô Ngung ngồi ở ghế sau, những đội viên còn lại thì ngồi trên một chiếc xe việt dã khác.

Do xe của Thịnh Vô Ngung được đặt làm riêng, Huyên Hiểu Đông phải dạy Nghiêm Duệ Phong cách lái nó, Nghiêm Duệ Phong nói: "Tôi tưởng mình sẽ được lái con xe sang triệu đô, trong lòng vẫn còn đang vui vẻ vì có thể được sờ vào loại xe đắt đỏ như vậy."

Huyên Hiểu Đông biết hắn đang nói đùa, giải thích: "Đó là xe của mẹ Vô Ngung, hôm qua tôi ra ngoài cùng bà ấy nên lái xe của bà ấy luôn."

Nghiêm Duệ Phong gật đầu, "Ngài Thịnh đúng là khiêm tốn ở ngoài đời hơn nhiều."

Huyên Hiểu Đông thấy hắn đã lái được thì mở cửa xuống xe, nhìn thấy Tiểu Yến và nhân viên y tế đã kết thúc buổi vật lý trị liệu sáng nay cho Thịnh Vô Ngung. Sau khi trị liệu xong, thật ra Thịnh Vô Ngung khá mệt, nhưng anh vẫn khăng khăng muốn đi cùng Huyên Hiểu Đông, bởi vậy Huyên Hiểu Đông cũng không nói gì, chỉ trải đệm ra ghế ngồi rộng rãi phía sau, đặt xe lăn ở ghế phụ, sau đó bế Thịnh Vô Ngung lên xe, để cho anh nằm thẳng ra, tựa đầu vào lòng mình, y kéo đệm lên đắp kín cho anh, "Anh ngủ trước một lát đi, khi nào đến em gọi anh."

Thật ra Thịnh Vô Ngung cũng không mệt mỏi tới mức đó, nhưng anh rất hưởng thụ sự chăm sóc của Huyên Hiểu Đông, tựa lên đùi y nói: "Ừm, tôi nghỉ ngơi một lát." Anh còn lịch sự nói vài câu khách sáo với Nghiêm Duệ Phong ngồi ở ghế lái, "Làm phiền đội trưởng Nghiêm."

Nghiêm Duệ Phong khởi động xe, nói: "Nên làm thôi."

Xe chạy đi, Nghiêm Duệ Phong vừa lái xe, vừa thỉnh thoảng nghe thấy Thịnh Vô Ngung và Huyên Hiểu Đông nói chuyện với nhau, "Tôi sắp xếp người quản lý nông trường thay em, khi nào em về, những cây mà em gieo trồng trước đó cũng sẽ không bị bỏ hoang."

Huyên Hiểu Đông nói: "Được."

Thịnh Vô Ngung còn nói: "Bên nước ngoài tôi cũng đã bố trí biệt thự rất rộng rãi, có vườn rất rộng, em cũng có thể sang bên đó trồng cây."

Huyên Hiểu Đông không nhịn được cười, "Ý anh là em chuyển sang nơi khác trồng trọt chứ gì? Vậy thì em phải tính toán cẩn thận xem nên mang rau gì sang bên đó trồng mới được."

Thịnh Vô Ngung nói: "Không tiện xuất cảnh hải quan, em vẫn nên sang bên đó mua thì hơn."

Huyên Hiểu Đông nghĩ bụng, nói: "Cũng đúng, đi xem thử bên Garan có cây trồng gì mới mẻ, chúng ta đi mở mang vốn hiểu biết." Y vừa nghĩ vừa nghịch ngón tay Thịnh Vô Ngung trong lòng bàn tay.

Thịnh Vô Ngung cũng để mặc y thỉnh thoảng sờ nắn ngón tay mình, nói: "Ừm, bên kia là nước nhiệt đới, hoa quả rất nhiều, cây trồng cũng rất đặc biệt... Trên giá sách của tôi có một quyển Lịch sử tự nhiên Garan, khi nào về chúng ta cùng xem đi... Ẩm thực bên đó cũng rất được khen ngợi, có rất nhiều phương pháp khác với chúng ta..."

Nghiêm Duệ Phong lái xe, lúc rẽ thì liếc nhìn bọn họ, chỉ thấy Huyên Hiểu Đông rất tự nhiên đưa ngón tay Thịnh Vô Ngung lên môi mình hôn một cái, Thịnh Vô Ngung nhắm mắt lại cười.

Hai người một lòng một dạ tình tứ, người ngoài không thể nào chen vào giữa sự thân mật khăng khít này được.