Những tháng ngày chăm chỉ khắc khổ ôn tập không cho phép con người ta cảm thấy mất hứng và vất vả.
Cuối thu ăn vịt, ăn cua hồ, làm tương hoa quế, hấp bánh củ sen, làm hạt dẻ ngào đường, kẹo chuối tiêu bơ cứng; lại dự trữ tương đậu nành, cá khô, sốt chanh, sốt hạt thông cùng với các món khô khác như lạp xưởng, gà vịt mặn sấy khô, cuối cùng mùa đông năm nay đã đến.
Mùa đông rét mướt, lúc mới vào đông, rốt cuộc cơ thể Thịnh Vô Ngung vẫn không đủ khỏe, khi đi bơi không cẩn thận bị cảm lạnh, còn bị khá nặng.
Xông lá ngải cứu, dùng dầu gừng gội đầu, ăn xong bát canh gà tía tô, uống thuốc hạ sốt, Huyên Hiểu Đông vẫn đau lòng tự trách, không xao nhãng việc chăm sóc anh một chút nào cả.
Cuối tuần này y phải đi thi, thi viết mất hai ngày.
Nhưng hiện tại y yên tâm thế nào được, Thịnh Vô Ngung nói: "Không sao đâu, cảm mạo thôi, chỉ là tôi không thể đi thi cùng em, em cố gắng thi tốt, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì cả, đến Tĩnh Hải thì ở căn hộ của tôi là được."
Huyên Hiểu Đông sao có thể yên tâm, y nghĩ ngợi rồi nói: "Sáng ngày thi em lái xe đi, buổi tối sẽ trở về."
Thịnh Vô Ngung thở dài, anh cũng không hiểu vì sao bản thân mình lại trở nên yếu đuối cần chăm sóc cẩn thận như vậy trong lòng Huyên Hiểu Đông, nhưng ngay từ khi mới bắt đầu y vẫn luôn đối xử với anh như thế. Nếu không có ai ở bên cạnh anh, chắc chắn Huyên Hiểu Đông sẽ không thể yên tâm, ảnh hưởng tới cuộc thi, anh bèn nói: "Em yên tâm đi thi đi, tôi gọi Lỗi Lỗi qua, nó đang kêu gào được nghỉ phép lâu đây."
Cuối cùng Huyên Hiểu Đông cũng coi như bớt lo, "Trước tiên phải xác nhận xem cậu ấy có được nghỉ phép thật không đã."
Thịnh Vô Ngung cười nói: "Không sao đâu."
Thái dương anh ấm nóng, hơi thở cũng nóng hầm hập, mới hơi nhúc nhích thôi mà đã choáng váng, mắt tối sầm đầu đau nhức, chỉ có thể nhắm mắt lại, cụp hàng mi xuống, thần sắc tiều tụy khi bị ốm không che giấu được. Huyên Hiểu Đông thấy anh như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, dù sao vẫn không yên tâm, "Hay là chúng ta đi bệnh viện đi, anh đến Tĩnh Hải ở bệnh viện vài hôm."
Thịnh Vô Ngung bất đắc dĩ mở mắt ra, "Được rồi, tôi đến Tĩnh Hải cùng em, sau đó chúng ta ở biệt thự, nhập viện xong tôi lại gọi Thịnh Lỗi Lỗi đến đón tôi, như vậy em yên tâm chưa? Thật sự chỉ là sốt cảm mạo thôi mà."
Huyên Hiểu Đông vuốt trán anh, lo lắng nói: "Lái xe cũng phải mất một tiếng, đi đi về về xóc nảy, lại còn ở trong xe, nhỡ lại bị sốt nặng hơn. Tình trạng của anh không giống người bình thường, hơn nữa những loại thuốc anh uống cũng phải hỏi ý kiến bác sĩ, không đến Tĩnh Hải kiểm tra thì không yên tâm."
Thịnh Vô Ngung nói: "Tôi không sao, bắt đầu từ ngày mai chắc chắn sẽ hạ sốt, đến Tĩnh Hải với em không có vấn đề gì hết, tôi ngủ ở ghế sau là ổn thôi. Em cũng đi ngủ đi, đêm nay chúng ta chia phòng, nếu không sẽ lây cho em, ảnh hưởng việc em đi thi, tôi yên tâm ngủ một giấc là được." Giọng mũi anh dày đặc, Huyên Hiểu Đông nào nghe lời anh, bèn bế anh lên giường, "Em ngủ cùng anh."
"Yên tâm, em khỏe lắm, không cần lo lắng sẽ lây bệnh sang em."
Y bế Thịnh Vô Ngung, cảm nhận được thân thể anh cực kỳ nóng, cau mày cầm túi chườm đá đến từ từ lau giúp anh hạ nhiệt độ.
Ròng rã một đêm, y dùng khăn ướt lau tay lau chân giúp anh giảm nhiệt, nửa đêm lại đút cho anh một liều hạ sốt nữa, cuối cùng nhiệt độ cũng giảm, Huyên Hiểu Đông mới tựa sát lên anh ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau y cũng không dám cho Thịnh Vô Ngung ăn sáng gì, chỉ dùng gạo nếp, hành xanh và gừng sợi nấu cháo, nhỏ vài giọt giấm, xé sợi một ít cá muối trộn lẫn vào gia vị, đút cho anh ăn từng chút từng chút một, mở xe ra, đặt anh nằm thẳng lên ghế ngồi phía sau, thắt dây an toàn thật chắc rồi lái xe tới Tĩnh Hải.
Trước khi bọn họ đến biệt thự ở Tĩnh Hải, chị dâu thứ nhà họ Thịnh đã dẫn Thịnh Lỗi Lỗi và Thịnh Hỉ Hỉ tới, trời vừa sáng đã giúp hai người dọn dẹp phòng ngủ và bếp, cử đầu bếp tới nấu cơm.
Sau đó đến bệnh viện để đăng ký khám ngoại trú chuyên khoa, kiểm tra một lát trở về, quả nhiên Thịnh Vô Ngung chỉ bị cảm mạo thôi, cần truyền một bình nước, lúc này mọi người mới yên lòng. Quay về biệt thự, chị dâu thứ mới yên tâm, để lại Thịnh Lỗi Lỗi chăm sóc Thịnh Vô Ngung, cẩn thận dặn dò một phen mới đưa Thịnh Hỉ Hỉ về.
Huyên Hiểu Đông thấy Thịnh Vô Ngung trở về từ bệnh viện, bị giày vò đến mệt mỏi, uống thuốc xong là anh ngủ say, bèn nhân lúc anh ngủ, một mình y tới dạo trường thi một vòng, có thể nói là làm quen với nơi đây. Y lại đi ra ngoài mua thêm một ít tuyết lê về, sau khi về nhà thì gọt vỏ tuyết lê và củ cải, đun cùng mật ong, hạt tiêu và cây ma hoàng.
Thịnh Lỗi Lỗi quan sát y, cười bảo: "Đừng lo lắng, trước đây chú nhỏ cũng thường xuyên bị cảm mạo, sau khi hai chân chú gặp sự cố thì sức đề kháng cơ thể kém lắm, bị cảm liên tục, nhưng chẳng mấy khi nói với người thân trong gia đình, lúc nào cũng gắng gượng chống đỡ một mình."
Huyên Hiểu Đông chỉ thấy xót xa.
Y nấu xong nước củ cải tuyết lê rồi bưng tới, sờ lên trán Thịnh Vô Ngung. Thịnh Vô Ngung mở mắt ra, toàn thân vẫn đau nhức mệt mỏi, nhất là hai chân đang tạo phản, cứ râm ran nhức nhối. Giọng điệu anh nói chuyện toát ra sự mềm yếu, "Về rồi à? Lỗi Lỗi nói em đi tham quan trường thi."
Huyên Hiểu Đông thử nước đã âm ấm, giúp anh ngồi dậy, từ từ đút cho anh uống, "Xem rồi, gần lắm, chỗ đỗ xe em cũng tìm kĩ luôn, sáng mai anh ở nhà, có gì khó chịu nhất định phải nói với Lỗi Lỗi. Cậu ấy sơ suất vô tâm, vừa rồi còn nói với em trước đây anh toàn gắng gượng một mình, từ trước tới nay không thích người khác tới gần anh."
Thịnh Vô Ngung cười khẽ, mặc dù cười nhưng vẫn vô lực, "Trước đây là muốn chứng minh, dù một thân một mình nhưng tôi vẫn làm được. Bây giờ thì muốn chứng minh tôi có người thương rồi. Yên tâm đi, tôi sẽ mau chóng khỏe lại, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến tâm trạng đi thi của em."
Huyên Hiểu Đông nói: "Không ảnh hưởng gì cả, cái gì nên học đều học cả rồi, đi được đến bước này, có thể thi được bao nhiêu điểm cũng được."
Y cho Thịnh Vô Ngung uống hết nước thì lại ấn anh nằm xuống, sờ lên lưng anh, phát hiện đã ướt đẫm. Biết Thịnh Lỗi Lỗi bất cẩn chưa chắc đã nghĩ đến việc này, Thịnh Vô Ngung ngoài miệng nói vậy chứ chưa chắc đã bằng lòng để người ngoài thay quần áo giúp anh, ngẫm lại trước đây hai chân anh không tiện, ở bệnh viện anh đều không tiếp nhận sự giúp đỡ từ người ngoài.
Huyên Hiểu Đông thầm thở dài, lại đi lấy một chậu nước lá ngải cứu tới, giúp anh lau người, thay áo ngủ khô mát rồi mới dìu anh nằm xuống.
Thịnh Vô Ngung chỉ ngửi thấy mùi lá ngải cứu thơm ngát trên cơ thể, khô ráo dễ chịu, bắp thịt được khăn lông nóng mềm mại ma sát, dường như sự đau nhức cũng giảm bớt đi rất nhiều. Anh nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ mất.
Huyên Hiểu Đông cầm màn hình điện tử ngồi bên cạnh, lật đề cương đã tổng hợp trước đó ra, vừa nhớ lại đọc thuộc lòng nội dung, vừa chăm sóc anh tỉ mỉ.
Khi trời hửng sáng, y sờ lên trán và lưng Thịnh Vô Ngung, phát hiện ra vẫn còn khô ráo thì yên tâm. Thấy anh vẫn còn đang say ngủ, y lặng lẽ đứng dậy ra ngoài, thay quần áo, đến nhà bếp nấu cháo thịt cho anh, sau đó bản thân ăn qua loa thứ gì đó rồi cầm thẻ căn cước và dụng cụ đi thi, một mình lái xe tới trường thi.
Ngày thi đầu tiên kết thúc, Huyên Hiểu Đông về biệt thự, thấy Thịnh Vô Ngung ngồi sô pha đang cầm màn hình điện tử đọc tin tức, trông dáng vẻ anh vẫn mệt mỏi, y đi tới hỏi anh: "Anh thấy đỡ nhiều chưa?"
Thịnh Vô Ngung nói: "Khá hơn nhiều rồi, không sốt nữa, em thì sao? Hôm nay thi cảm giác thế nào?" Giọng anh vẫn nặng âm mũi, viền mắt cũng đỏ, trông như sắp sửa khóc đến nơi, vô cùng đáng thương.
Huyên Hiểu Đông sờ trán anh, lại hoài nghi do tay mình lạnh, che tay lại thử nhiệt độ, "Cũng được, chính trị có anh từng là cựu nhà ngoại giao phụ đạo cấp tốc, cảm giác dễ dàng hơn nhiều, cơ bản đều đã học qua rồi. Thời sự cũng bị anh đoán được, ngoại ngữ đều điền hết, cảm giác đọc hiểu hết được, câu hỏi cũng vừa phải."
Thịnh Vô Ngung cười nói: "Vậy thì tốt, sáng mai thi Toán và môn chuyên ngành, em cũng sẽ làm được thôi. Đêm nay tôi ngủ xem sáng mai có thể đi cùng em không."
Huyên Hiểu Đông nói: "Không cần đâu, anh cố gắng nghỉ ngơi ở nhà đi."
Thịnh Vô Ngung biết y nhất định không đồng ý thì cũng chỉ đành cười. Thịnh Lỗi Lỗi từ trên tầng đi xuống, thấy hai người họ anh kéo tay em, em kề vai anh trên sô pha, tình nồng ý đượm làm đui mù con mắt, không thể làm gì khác hơn là chuyển hướng đi vào bếp, gọi đầu bếp chuẩn bị món ăn.
Bữa tối được chuẩn bị rất thanh đạm, được kết hợp giữa canh thịt tươi lá cẩu kỷ, bí đao thịt băm, vịt quay giòn, đỗ đen hấp tảo tía. Huyên Hiểu Đông thấy Thịnh Vô Ngung ăn không nhiều, biết anh không thấy ngon miệng, sau khi ăn no thì cùng anh về phòng khách nghỉ ngơi, tiếp tục nấu nước ngải cứu để anh ngâm mình tắm. Sau đó y vừa dùng tinh dầu giúp anh xoa bóp hai chân và toàn thân, vừa cùng anh nói về đề thi ban sáng, thuật lại mình đã trả lời như thế nào, Thịnh Vô Ngung ung dung đánh giá điểm giúp y.
Hai người đi ngủ sớm, nửa đêm Huyên Hiểu Đông còn thức dậy mấy lần xem tình trạng của Thịnh Vô Ngung. Thật ra lần nào Thịnh Vô Ngung cũng biết, thậm chí còn biết rõ y lén lút sờ lên nhịp tim đập của anh mấy lần, thế nhưng anh vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ.
Từ trước tới nay anh không biết, hóa ra khi có một người bạn đời ở bên bầu bạn, cuộc sống sẽ trở nên chân thực như thế này. Khi ốm đau có thể cảm nhận được sự lo lắng và quan tâm của đối phương bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, khiến bạn nhận ra rằng, hóa ra trên cõi đời này có người để ý bạn như vậy, bạn quan trọng với họ đến nhường nào.
Hôm sau thi thêm một ngày nữa mới coi như kết thúc bài thi viết. Huyên Hiểu Đông nhẹ nhõm rời khỏi trường thi, y nhớ Thịnh Vô Ngung, bước nhanh qua thao trường định đến bãi đỗ xe, bỗng nhiên bị ai gọi lại. Y quay đầu nhìn, mỉm cười, "Đội trưởng Nghiêm? Thi viết không cần anh cực khổ đại giá chứ?"
Nghiêm Duệ Phong nói: "Đúng là không cần, hôm nay tôi có hẹn tiến sĩ Lý Minh Bác, xem tối hôm nay cậu ra ngoài ăn một bữa cơm được không, tiện thể tôi có thể tiến cử cậu."
Huyên Hiểu Đông hơi chần chừ, Nghiêm Duệ Phong hỏi: "Có việc à?"
Huyên Hiểu Đông nói: "Ừ, Vô Ngung... anh ấy bị cảm, hai hôm thi tôi luôn lo lắng cho anh ấy."
Nghiêm Duệ Phong nói: "Vậy thì lần sau đi, cậu chăm sóc anh ta cho tốt."
Huyên Hiểu Đông vừa cảm kích vừa áy náy, "Xin lỗi, anh cũng biết rồi, sức khỏe anh ấy không như người bình thường, sau khi phẫu thuật rốt cuộc vẫn không thể bất cẩn chủ quan được, tôi cần phải chăm sóc anh ấy rất nhiều, phụ lòng tốt của anh."
Nghiêm Duệ Phong cười, "Không sao, thời gian có rất nhiều, ba tháng nữa mới thi vòng hai, thi xong thì bước sang năm mới, hai người ăn Tết vui vẻ đi."
Huyên Hiểu Đông gật đầu, lại hỏi hắn: "Anh thì sao? Phải về Hoàn Kinh ăn Tết à? Bây giờ anh đang nhậm chức ở Bộ Quốc phòng sao? Hôm trước tôi nghe nói Tiểu Yến sắp kết hôn với Lý Lực, đến lúc đó anh có đi không?"
Rõ ràng Nghiêm Duệ Phong không muốn nhiều lời, "Ừ, chưa chắc đã rảnh, nhưng mà tôi sẽ cố gắng hết sức, nếu không được thì đến lúc đó nhờ cậu mang quà tới giúp. Hôm nay thi thế nào? Có nắm chắc không? Tôi nghe nói đề khó lắm."
Huyên Hiểu Đông cười nói: "Cũng được, Vô Ngung mua cho tôi mấy bộ sách, đều là những quyển trước đây chưa có cơ hội xem qua, tôi thu hoạch được rất nhiều."
Nghiêm Duệ Phong thấy y không tập trung, biết rõ y vẫn còn đang lo lắng cho Thịnh Vô Ngung——Y chính là kiểu người ít khi che giấu ngoài mặt như vậy, Nghiêm Duệ Phong nói: "Vậy thì tốt, đợi khi nào có thành tích nhớ báo tin vui đấy, chúc cậu thi thành công, thuận lợi tiến vào vòng hai. Thi vòng hai cũng đừng lơ là, còn có khảo hạch thể năng nữa, không dễ đâu."
Huyên Hiểu Đông thở phào nhẹ nhõm, nói: "Được, cảm ơn đội trưởng, vậy tôi đi trước."
Y vẫy tay, nhanh nhẹn đi qua thao trường, lên xe, ở trong xe còn vẫy tay chào tạm biệt hắn qua cửa sổ, sau đó khởi động xe lái ra ngoài.
Nghiêm Duệ Phong đứng trên thao trường, nhìn chiếc xe rời đi, sự chua xót lướt qua trong lòng.