Nông Trường Lưng Chừng Núi

Chương 99: 99: Ngoại Truyện 09 Cá Đao Chiên Thơm Ngon




Mùa đông ban đêm kéo dài, sáng nay Huyên Hiểu Đông không thức dậy sớm giống như mọi khi, mơ màng mãi đến khi trời hửng sáng mới tỉnh táo. Đau đầu nghẹt mũi, y trở mình, theo thói quen choàng cánh tay sang bên cạnh, kết quả tay lại chơi vơi giữa khoảng không.

Lúc này y mới nhớ ra mình và Thịnh Vô Ngung chia phòng ngủ. Y ôm gối, khó chịu lật qua lật lại, ngồi dậy nhìn đồng hồ, vội vã tìm khẩu trang đeo lên, sau đó vào bếp làm bữa sáng.

Không ngờ vừa vào đến bếp, mặc dù mũi còn nghẹt nhưng y vẫn ngửi thấy mùi thơm. Thịnh Vô Ngung đã thức dậy, nấu một nồi cháo thịt, ngửi mùi thôi cũng thấy rất ngon, Huyên Hiểu Đông không nhịn được cười, "Cảm ơn chủ tịch Thịnh, chủ tịch Thịnh vất vả rồi!"

Thịnh Vô Ngung đặt bát trước mặt y, có chút bất đắc dĩ, "Chính em nói ngủ một đêm bệnh sẽ khá hơn cơ mà, bây giờ thấy sao rồi?"

Huyên Hiểu Đông phấn chấn nói: "Khỏe lắm! Chỉ còn hơi nghẹt mũi thôi, sáng mai chắc chắn sẽ khỏi hẳn."

Thịnh Vô Ngung dùng sốt Pesto giúp y trộn salad gồm rau, ngô và tôm nõn, "Hôm nay em có dự định làm gì chưa? Chơi game thư giãn không?"

Huyên Hiểu Đông nói: "Em đến chợ dạo xem sao."

Thịnh Vô Ngung không tưởng tượng nổi, "Hôm qua em vừa mới đi dạo chợ Tĩnh Hải mà, mua nhiều đồ thế rồi còn chưa đủ dùng sao? Có khi virus cảm mạo bị lây từ chợ đấy."

Huyên Hiểu Đông xoa chóp mũi đỏ ửng, "Ừm, em mua chút nông cụ rồi sẽ về, xem thử còn các loại gia vị nào cần nữa không thì mua luôn."

Thật ra Thịnh Vô Ngung đã hiểu rõ Huyên Hiểu Đông là kiểu người thích dự trữ đồ đạc, những người như vậy thường sẽ có tuổi thơ khá thiếu thốn, khó nắm giữ được những thứ thật sự thuộc về mình, luôn thiếu cảm giác an toàn, cho nên sau khi trưởng thành họ sẽ liên tục tự bù đắp cho bản thân. Anh ngồi xuống ung dung ăn sáng, tùy theo ý Hiểu Đông.

Huyên Hiểu Đông lập tức cách xa anh ra, ăn xong cháo và salad thì đứng dậy đi ra ngoài, "Em sẽ về nhanh thôi."

Thịnh Vô Ngung nghiến răng, nhưng cũng không nói gì, về phòng mở cuộc họp xem xét dự án.

Buổi trưa Huyên Hiểu Đông hớn hở trở về, quả nhiên y lại tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ, nào là hoài sơn tươi, măng mùa đông, các loại thực phẩm tươi sống, vân vân. Ngoài ra y còn thần bí lấy một chiếc túi dệt ra ngoài, nói với Thịnh Vô Ngung: "Anh xem đây là gì?" Tiểu Hắc thò đầu tới, tò mò hít ngửi không ngừng.

Thịnh Vô Ngung không hứng thú lắm, "Gì vậy?"

Huyên Hiểu Đông mở ra cho anh xem, "Anh nhìn nè! Là một tổ ong vò vẽ siêu lớn! Em làm nhộng ong cho anh ăn nhé?"

Thịnh Vô Ngung: "..."

Huyên Hiểu Đông hết sức phấn chấn, "Cái này ngon lắm đó, không ngờ mùa đông còn có thể thu hoạch được tổ ong vò vẽ, bán ngoài chợ. Người bán nói lấy từ trong nhà kho ra, nơi đó ấm áp, nhiều năm rồi không ai vào cho nên mới hình thành một tổ ong lớn, sau đó thì gỡ xuống."

Thịnh Vô Ngung nhìn tổ ong chi chít lỗ trong chiếc túi, phía trên thỉnh thoảng còn có ong chui ra chui vào, chịu đựng cảm giác da đầu râm ran, hỏi: "Cái này có mật ong không?"

Huyên Hiểu Đông tiếc nuối, "Không có, đây là ong vò vẽ, chỉ có thể ăn nhộng ong thôi, lát nữa em chiên lên, ăn ngon cực."

Khóe miệng Thịnh Vô Ngung giật một cái, "Được rồi, đến lúc đó tôi nếm thử."

Huyên Hiểu Đông lại lấy ra một chai sốt, "Bà Hạ cho, bảo là sốt rau hẹ, để cho chúng ta chấm sủi cảo ăn, anh muốn ăn sủi cảo không?"

Thịnh Vô Ngung: "Tôi thế nào cũng được."

Huyên Hiểu Đông linh hoạt xách túi tổ ong mang ra ngoài sân xử lý, mặt trời ngày đông hơi ấm áp, Thịnh Vô Ngung thấy biểu cảm của y chăm chú, tay chân nhanh nhẹn, có lẽ đã khôi phục hoàn toàn sức sống, cùng bị cảm vặt mà y khác hẳn bộ dạng sống dở chết dở co quắp trên giường của anh.

Quả nhiên là một người có thể chất cực tốt, cơ thể lúc nào cũng tràn đầy sức sống.

Thịnh Vô Ngung ngồi xích đu dưới hiên nhà quan sát Huyên Hiểu Đông, cầm màn hình điện tử trong tay cũng không tài nào chuyên tâm đọc sách nữa, suy nghĩ lại có phải bản thân mình già cả rồi không nên mới có một em người yêu thế này. Lúc nào y cũng tràn đầy sức sống, cho dù ở trong khe, trong đất, trên nền gạch lát hay dưới nước, y đều có thể mọc rễ mà phát triển, khiến bản thân sống rất tốt.

Nhộng ong chiên rắc muối tiêu, mùi hương tỏa ra ngoài, đúng là rất thơm, nhưng hiệu quả thị giác thật sự trông hơi ghê. Thịnh Vô Ngung cố gắng nếm thử vài con, nhắm mắt lại mà ăn thì hương vị cũng ổn áp lắm.

Cũng may Huyên Hiểu Đông còn làm nhiều món khác, nước hoài sơn có vị khá ngon, măng mùa đông xào chân giò hun khói. Xem ra Huyên Hiểu Đông quyết chí kết hợp chân giò lợn đen hun khói của Garan với tất cả các món ăn khác.

Buổi chiều Huyên Hiểu Đông tự giác hơn nhiều, lên núi thu hoạch vườn thuốc, ra sau núi đốt một ít cây cỏ để chuẩn bị làm phân tro.

Buổi tối y vẫn khăng khăng chia phòng ngủ, nhắn trên tài khoản mạng xã hội với Thịnh Vô Ngung rằng: "Sáng mai, chắc chắn sáng mai em sẽ khỏi hẳn! Anh xem hôm nay em đã khá hơn rất nhiều rồi."

Thật ra Thịnh Vô Ngung hơi hơi hâm mộ, "Tôi biết rồi."

Huyên Hiểu Đông lại hứa hẹn, "Sáng mai khỏi cảm rồi, em sẽ cùng anh lên kế hoạch ôn tập thi vòng hai."

Thịnh Vô Ngung câu được câu chăng vuốt cạnh màn hình điện tử, thuận miệng đáp: "Ừm."

Huyên Hiểu Đông cố gắng khởi xướng chủ đề, chia sẻ bài báo "Người có tính cách của mèo và người có tính cách của chó là một cặp trời sinh" cho Thịnh Vô Ngung đọc.

Thịnh Vô Ngung nhịn cười, không để ý tới y.

Huyên Hiểu Đông lại gửi tới một bài "Cuộc sống viễn cổ hình thành nên tính cách thích xã giao và tính cách mạo hiểm".

Thịnh Vô Ngung thong thả vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, đến khi ra ngoài nhìn thấy, Huyên Hiểu Đông thấy anh không trả lời nên cũng không nhắn thêm gì nữa.

Một lát sau, nhóm chat gia đình lại có động tĩnh.

Thịnh Sa Sa: "Lỗi Lỗi? Em kéo theo ai đó? Siêu vậy? Hôm nay chúng ta có thể lên sao không?"

Thịnh Lỗi Lỗi: "Chú Hiểu Đông đó, vừa nãy em mới hỏi anh ấy có một game chơi cực hay, không phải anh ấy thi xong rồi sao? Em hỏi có muốn thư giãn tí không, anh ấy đồng ý tải xuống chơi luôn. Đỉnh của chóp, game mới mà ảnh đã biết cách chơi rồi, xài súng giỏi thật sự!"

Thịnh Vô Ngung: "..."

Thịnh Sa Sa vui vẻ nói: "Được đó."

Thịnh Lạc Lạc nhanh chóng nhảy ra: "Là 'Pháo Đài Sao Băng' sao? Anh và Nguyên Tú tới ngay! Nhóm chúng ta vừa vặn năm người! Chúng ta đi chiến phó bản đi!"

Thịnh Lỗi Lỗi dâng trào khí phách, "Quá hay! Cả đêm nay chúng ta cày game đê!"

Cuối cùng Thịnh Vô Ngung thò mặt ra, gửi một ký hiệu mỉm cười.

Trong nháy mắt, nhóm chat yên tĩnh lại.

Chung Nguyên Tú: "Con khóc rồi, mấy đứa chơi trước đi, chị đi xem bé thế nào."

Thịnh Sa Sa: "Chào chú nhỏ! Buổi tối cháu có hẹn rồi, cháu đi luôn đây ạ."

Thịnh Lỗi Lỗi: "Một đám người không có nghĩa khí." Gã tủi thân gửi một biểu tượng trông mong, "Chú nhỏ, chú và Hiểu Đông ở cùng nhau phải không? Cùng chơi ha?"

Thịnh Vô Ngung nói: "Trò gì? Chú chơi cùng."

Thịnh Lỗi Lỗi hào hứng, "A a, là 'Pháo Đài Sao Băng'! Chú nhỏ, chú cứ trực tiếp tải xuống rồi chơi là được!"

Thịnh Vô Ngung nhanh chóng tải xong, tạo tài khoản, hỏi bọn họ: "Chọn chức nghiệp như thế nào?"

Thịnh Lạc Lạc nhảy ra, "Cung thủ ngôi sao! Ngầu nhất!"

Thịnh Vô Ngung nói: "Chú muốn chơi trị liệu."

Chung Nguyên Tú cũng xuất hiện, "Chú nhỏ, chơi Tư tế ngôi sao sẽ trị liệu được đấy."

Thịnh Vô Ngung nhanh chóng chọn Tư tế ngôi sao, sau đó đăng nhập trò chơi. Thịnh Lỗi Lỗi hỏi anh: "Chú nhỏ tên gì vậy? Cháu thêm chú vào nhóm."

Thịnh Vô Ngung nói: "Ngu mỹ nhân."

Thịnh Lỗi Lỗi: "..."

Nhóm chat im lặng cả lũ.

Thịnh Lỗi Lỗi yên lặng thêm Thịnh Vô Ngung vào nhóm, Thịnh Vô Ngung nhìn thoáng qua thấy ngay Huyên Hiểu Đông, tên của y là Tôi thích ăn cá.

Lần này đến anh cũng im lặng.

Huyên Hiểu Đông hơi ngạc nhiên, "Vô Ngung? Sao anh cũng chơi vậy? Anh còn chưa khỏi bệnh hẳn đâu, sao không nghỉ ngơi sớm đi?"

Thịnh Vô Ngung nói: "Tôi chơi xong sẽ ngủ." Nhân vật trong game khoác bộ cánh đẹp đẽ lấp lánh, lúc nói chuyện tỏ ra nhu nhược đáng thương. Huyên Hiểu Đông nói ngay: "Được, em dẫn anh. Em cũng mới chơi thôi, chơi cũng vui lắm."

Bọn họ xếp đội hình đối chiến cấp thấp, Thịnh Vô Ngung đánh đấm va chạm vài cú, hình như anh không thành thạo lắm nên bị đối phương rình rập đánh cho rơi mất vũ khí trị liệu.

Huyên Hiểu Đông xoay người bảo vệ anh, thế nhưng chỉ cần rời khỏi là Thịnh Vô Ngung lại nhanh chóng ngỏm mất.

Huyên Hiểu Đông: "..."

Y hỏi: "Sao vậy?"

Thịnh Vô Ngung nói: "Màn hình nhỏ quá, tôi muốn đánh chữ nói chuyện với em, kết quả ấn sai kĩ năng."

Huyên Hiểu Đông nói: "Anh vào phòng game đi, chúng ta dùng màn ảnh lớn, có tình huống khẩn cấp gì anh cũng có thể nói trực tiếp với em."

Thịnh Vô Ngung cười.

Thịnh Lỗi Lỗi im re không nói gì, ra vẻ quên mất game này có thể liên hệ với nhau bằng giọng nói.

Hai người ở phòng game chơi chán chê, cuối cùng sáp vào hôn nhau thế nào Huyên Hiểu Đông cũng quên mất rồi. Chủ yếu là do trước khi thi Thịnh Vô Ngung bị cảm, cho nên có thể nói đã rất lâu rồi hai người chưa thân mật, cứ lộn xộn thế này rất khó mà nhịn nổi. Huyên Hiểu Đông còn muốn nhẫn nhịn chia phòng, Thịnh Vô Ngung thấp giọng cười bảo: "Vận động ra ít mồ hôi cũng có thể thúc đẩy bệnh cảm khỏi nhanh."

Huyên Hiểu Đông nghĩ bụng, có lý luận như vậy ư? Thịnh Vô Ngung ngậm lấy môi y chậm rãi mân mê, ậm ừ cười nói: "Không phải em nói thích ăn cá sao? Hửm?"

Huyên Hiểu Đông hoàn toàn chưa kịp phản ứng lại, mọi sự chú ý của y đang dồn vào nơi khác, hai tay vô thức đỡ lấy eo anh, sợ anh ngã xuống. Thịnh Vô Ngung được voi đòi tiên, lập tức công thành cướp đoạt.

Quả thật hai người đã hết sức nỗ lực toát mồ hôi.

Hừng đông, Huyên Hiểu Đông thức dậy, chỉ cảm thấy cảm mạo đã khỏi hẳn, người nhẹ như én, hết sức hài lòng. Y thấy tinh thần và thể xác của mình đều rất lạ thường, bèn tiêu sái đi tới bể bơi, bơi giữa mùa đông. Sau khi hoàn thành lượng vận động bình thường, y quay về kiên nhẫn làm bánh gạo nếp hoa quế hấp, nấu canh gà nấm cục, lại dùng nước canh gà nấu mỳ cho Thịnh Vô Ngung ăn.

Thịnh Vô Ngung ra ngoài nhìn thấy bữa sáng thịnh soạn thì cũng rất thỏa mãn, cười nói: "Thế nào rồi? Tôi bảo vận động đổ mồ hôi sẽ khỏe nhanh mà."

Huyên Hiểu Đông nói: "Thật ra bây giờ em cực kỳ thèm canh tom-yum, còn cả cá hấp chanh nữa. Chua chua cay cay, ngon quá, trưa nay em nấu nhé?"

Thịnh Vô Ngung nói: "Sinh bệnh là vậy, nhưng dù sao cũng đúng lúc em mới thi xong, hay là chúng ta đến nơi nào ấm áp hơn để nghỉ ngơi vài hôm đi? Ăn hải sản, em muốn ăn canh tom-yum cũng được, được không?"

Huyên Hiểu Đông hơi do dự, "Anh bôn ba quá, với cả sắp hết năm rồi... Không ở cùng gia đình anh sao?"

Thịnh Vô Ngung nói: "Không bôn ba, chúng ta đi máy bay đến Hải Thành đi, chó và mèo cũng có thể đưa đi theo. Bên đó rất ấm áp, cố gắng nghỉ ngơi vào, đúng lúc bên đó tôi cũng có vài dự án lâu rồi chưa tới giám sát, nên đi xem thế nào. Còn ăn Tết thì... nhà chúng ta vẫn luôn mỗi người một nơi, năm ngoái đầy đủ như vậy là vì đón tiếp em, thật ra hầu như anh cả và anh hai đều ở riêng, cha mẹ thì qua đại một nơi, em cũng thấy mẹ tôi ở nước ngoài lâu rồi mà."

Huyên Hiểu Đông động lòng rồi, cũng không phải y muốn, mà là sức khỏe Thịnh Vô Ngung không tốt, quả thật nên nghỉ ngơi cùng anh ở nơi nào ấm áp hơn. Mặc dù lần trước cũng có đi biển ở Garan, nhưng lần đó gặp nhiều rủi ro, đến cùng vẫn không thoải mái lắm, bây giờ vừa hay mới thi xong, tính toán thì vẫn còn mấy tháng nữa, đúng là có thể ra ngoài thư giãn một chút, nếu không mùa đông dài như vậy, lỡ như lại bị cảm thì phải làm sao đây? Hơn nữa hình như mấy ngày qua y nghe thấy Vô Ngung ho nữa...

Thịnh Vô Ngung thấy Huyên Hiểu Đông suy nghĩ, bèn vuốt ve mu bàn tay y, "Nghe nói bên kia sắp có lễ hội âm nhạc, hoa nở cũng rất đẹp, bờ biển lại cực kỳ ấm áp, đợi đến khi mùa đông qua rồi, em trở về lại bận bịu trồng trọt, rồi phải chuẩn bị cho kỳ thi nữa. Chúng ta đi bù tuần trăng mật đi."

Huyên Hiểu Đông nói: "Được rồi."

Bờ biển tràn ngập hoa nở, nghe thôi cũng đã thấy đẹp rồi.