Lâm Vô Du cùng Chu Vô Ý nôn nóng đứng ở trong viện, Lâm Vô Du quạt mạnh cây quạt trong tay, gương mặt tuấn tú nhăn lại một chỗ.
“Sư gia, ngươi nói chuyện này nên xử lý thế nào? Nha đầu Xảo Nhi nàykhông phải bị bệnh chứ?” Lâm Vô Du một bên nôn nóng nhìn bên trong, mộtbên hỏi Chu Vô Ý cũng đang nhíu mày.
“Nha đầu này thay đổirất nhiều, không phải vì không để nàng làm nha đầu nhóm lửa nên bị kíchthích?” Chu Vô Ý cũng rất kỳ quái.
Lâm Vô Du sửng sốt, nhìn Chu Vô Ý nói: “Sẽ không đâu, để nàng thoải mái một chút, chẳng lẽ là kích thích nàng?”
“Lúc trước không phải nàng rất tốt sao? Chính là hôm qua cứu ngươi mới trở nên như vậy.”
“Không phải, nàng nói nàng phát xuân.” Lâm Vô Du rất nghiêm túc nói.
“Nga, phát xuân?” Chu Vô Ý khóe miệng rút gân, “Làm sao đại nhân biết được?”
“Sáng nay lúc nàng cưỡng hôn ta đã nói cho ta biết.” Lâm Vô Du giốngnhư đang phân tích tình tiết vụ án, không để ý lời nói của hắn làm ChuVô Ý hà to miệng đến nổi có thể nhét được một quả trứng gà.
“Nga, ngươi không cần kinh ngạc, nàng giải thích với ta, lúc nàng phátxuân, sẽ nhịn không được . Sư gia, ngươi nói nàng có thể hay không thựcphát xuân rất nghiêm trọng , muốn cường bạo vị nam tử bên trong?” Lâm Vô Du trong thanh âm lộ ra nghi ngờ.
Chu Vô Ý phi thườngnghiêm túc gật đầu nói: “Nhìn Xảo Nhi phát xuân như vậy, mười sáu tuổi,đã phát xuân, đại nhân, ta nghĩ vì nha môn chúng ta, nên hy sinh một vịnam tử thanh bạch như ngươi để thành toàn cho Xảo Nhi, thì nàng sẽ không muốn nam nhân nữa.”
“Cái gì! Ta? Không, không, không, không thể! Ta, ta” Lâm Vô Du mặt hồng lên, giống như chính mình là vật hy sinh.
“Đại nhân! Ngươi là quan phụ mẫu, chẳng lẽ trơ mắt nhìn lão bách tínhbị nàng hại, nha môn chúng ta đau có ai có thể bắt được nàng a, còn nữa , đại nhân ngươi biểu hiện tốt một chút, có lẽ nàng sẽ tự nguyện làm bộkhoái của chúng ta, về sau chúng ta mỗi ngày đều thái bình.” Chu Vô Ýđứng đắn kể rõ, trên mặt không có một tia đùa giỡn.
“Cáinày.” Lâm Vô Du vẫn còn suy nghĩ, Chu Vô Ý ngẩng đầu nhìn cây táo đỏ vừa mới nảy mầm trong đại viện, không còn cách nào, ai bảo Lâm Vô Du làquan tốt, yêu nước thương dân.
“Sư gia, vì sao lại là ta ?Hay ngươi đi đi, ở phương diện này ngươi so với ta có kinh nghiệm hơn,ta sẽ không hống nữ tử.” Lâm Vô Du đột nhiên nhìn khuôn mặt tuấn tú củaChu Vô Ý nói.
“Nga? Đại nhân, ngươi đừng nói giỡn, người Xảo Nhi cường hôn là ngươi không phải ta! Ta, ta không thể , ta sợ nàng,ngươi không biết nàng đôi mắt nheo lại giống như muốn giết ta.” Chu Vô Ý tuấn mặt trắng bệch, lắc đầu liên tục.
Lâm Vô Du nhếch tuấn mi bên trái nói: “Thời điểm phát xuân không nhìn thấy người, Xảo Nhi vì không nhìn thấy người mới mang nam nhân trở về? Không khỏi khiến nàngphạm sai lầm lớn, sư gia, liền trăm sự nhờ vào ngươi.” Lâm Vô Du câyquạt rốt cục chậm lại.
“Đại nhân, ngươi không nhìn thấy namtử kia thân hình nhất được, gương mặt tuấn lãng, Xảo Nhi nói nhìn thấyhắn là muốn lên giường, ta không thể, muốn tướng mạo không tướng mạo,muốn thân hình không thân hình, đại nhân, tốt xấu gì nàng cũng cưỡng hôn ngươi, chứng minh đối với ngươi vẫn là có ý tứ , ngươi vô đi, ta còn có án kiện phải đi xử lý, ta đi trước .” Chu Vô Ý nói xong liền xoay người chạy trốn.
“Sư gia! Tên Tiểu tử này!” Lâm Vô Du tức giậncầm quạt đánh xuống tay, nhìn trên của không có động tĩnh gì, nội tâm lo lắng.
Trong phòng, Xảo Nhi không có động vào Lãnh SươngHàn, mà là lạnh lẽo rét buốt nhìn hắn, khóe miệng lộ ra nét nười tànkhốc, khiến gương mặt tuấn tú của Lãnh Sương Hàn bị dọa cho tái nhợt.
“Biét sợ, sao còn dùng khả năng miệng lưỡi để mắng ta! Hiện tại ta chongươi thời gian suy nghĩ, ta không phải là người kiên nhẫn, ngươi muốnngoan ngoãn nghe lời hay muốn tiếp tục phản kháng, tự ngươi suy nghĩ,nhưng mà ta nói cho ngươi biết chưa có người nào thoát khỏi tay ta, chonên ngươi tốt nhất nên thông minh một chút, ta sẽ tốt với ngươi.” XảoNhi nói xong cởi bỏ huyệt đạo của hắn, đứng dậy cởi y phục nha hoàn củanàng, cúi đầu nhìn vào ngăn tủ đựng y phục tiểu thư, cầm bộ váy dàithanh nhã mặc lên, đi đến trước giá gỗ gần cửa sổ để rửa mặt chải đầu,ra ngoài một ngày, khiến nàng cảm giác im lặng sảng khoái.
Lãnh Sương Hàn biết rõ nàng là nói thật, muốn hắn làm giường nô củanàng, hắn thà chết còn hơn, phẫn nộ tích tụ hắn lần đầu tiên trong đờicó cảm giác thất bại mãnh liệt, hắn nằm ở trên giường vẫn không nhúcnhích, không biết xử lý thế nào.
“Nghĩ xong chưa?” Xảo Nhi đi đến trước giường nhìn khuôn mặt Lãnh Sương Hàn không còn sinh khí.
Lãnh Sương Hàn quay đầu nhìn nàng, giờ phút này Xảo Nhi đã buông búitóc xuống, một mái tóc dài quanh co khúc khuỷu ở trước ngực, khuôn mặtnhỏ nhắn phấn nộn nổi bật trên tóc đen huyền, mắt phượng hẹp dài sángngời, hiện ra nữ tử đặc biệt phong tình, lam y ôn nhu uyển chuyển, cảngười mềm mại đáng yêu tinh khiết, khiến Lãnh Sương Hàn sửng sốt, nhìnnàng bây giờ thật sự không giống ma nữ dâm đãng.
“Vì cái gì lại là ta?” Thanh âm Lãnh Sương Hàn có chút nghẹn ngào, không nghĩ đến chính mình lại có một ngày như thế này.
“Ha ha, bởi vì ngươi rất soái, thân hình rất được, ta thích.” Xảo Nhilộ ra nụ cười thực sự, giống đóa Liên Hoa thuần khiết, khiến Lãnh SươngHàn lạc đường trong nụ cười của nàng.
Xảo Nhi bắt gặp conngươi đen xinh đẹp của hắn nhìn mình không chớp mát, khóe miệng câu cười nói: “Kỳ thật bộ dáng của ta cũng rất được không phải sao?”
Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Sương Hàn lập tức ửng đỏ, trừng mắt nhìnnàng nói: “Bộ dạng rất được thì sao, ngươi có thể biết rõ hành vi củangươi đồi phong thế nào không? Ngươi là nữ tử, thế nào có thể làm nêncái loại sự tình không biết xấu hổ này?”
Xảo Nhi nụ cười chợt tắt, khôi phục quạnh quẽ nói: “Ta thích tùy tâm sở dục*.”
(* tùy lòng ham muốn.)
“Ngươi, ngươi không quan tâm đến cảm giác của người khác?” Lãnh Sương Hàn nghiến răng.
“Có người quan tâm đến cảm giác của ta sao?” Xảo Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn lần nữa chìm vào trong hồi ức thống khổ, phát ra ưu thương khiến LãnhSương Hàn kinh ngạc, nữ tử này rốt cuộc đã chịu qua những thương tổnnào?
“Có thể, nhưng ngươi cũng không thể đối với ta như vậya! Ta, ta còn chưa có thê tử, oan uổng ta, về sau ta còn mặt mũi nào đểgặp người khác?” Lãnh Sương Hàn phỉ nhổ chính mình, cư nhiên lại có thểnói ra những lời này, hắn là nam tử khí khái bị Xảo Nhi đả kích đến điên rồi .
Xảo Nhi chậm rãi ngẩng đầu, mắt phượng hẹp dài hiệnlên một tia oán hận, nhìn khuôn mặt Lãnh Sương Hàn cầu xin tha thứ,không nói một lời.
Lãnh Sương Hàn ai oán nhìn nàng, hi vọng nàng sẽ thiện tam, Xảo Nhi đột nhiên rất muốn cười.
“Ngươi là nam tử, có quan hệ gì tới ta, còn nữa nếu ngươi sợ, về sau đi theo ta, với võ công của người đừng xuất ra cho thêm xấu mặt.” Xảo Nhiđả kích hắn nói.
“Ta, võ công của ta? Ta dầu gì cũng là sátthủ hạng nhất, trên võ lâm xếp trong hạng mười, ta không sợ! Ngươi,ngươi, phải là ngươi, ngươi không phải người!” Lãnh Sương Hàn không chịu phục nói.
“A ha ha a Lãnh Sương Hàn đúng không? Ta nóingươi sợ thì sao?” Xảo Nhi đột nhiên khóe miệng câu cười, nói sangchuyện khác, duỗi cánh tay nhỏ bé sờ khuôn mặt tuấn tú đang tức giận của hắn, khuôn mặt này thực có vị nam nhân, cộng thêm hiện tại hắn đang xấu hổ và giận dữ, cư nhiên khiến Xảo Nhi trong lòng dâng lên một loại cảmgiác quái dị.
Lãnh Sương Hàn bị nàng làm cho giật mình vội vàng quay đầu né tránh, thanh âm run rẩy nói: “Không, không cần như vậy.”