Nữ Chủ Bá Khuynh Thiên Hạ

Chương 7: Say mê




Mặc Cốc Mộc Huyền cảm giác được Công Ngọc Hàn Tuyết cầm lấy tay của mình, cảm giác từ đôi tay mảnh khảnh ấy khiến lòng hắn run lên, độ ấm từ tay nàng giống như có thể chạm đến trái tim của hắn. Nhìn đôi mắt long lanh như hồ nước mùa xuân, một cái nhăn mày một nụ cười, đều rung động lòng người.

Trong lòng vừa nghĩ, tay Mặc Cốc Mộc Huyền đã ôm hông của Công Ngọc Hàn Tuyết, ôm nàng vào trong lòng mình, động tác cẩn thận, chưa bao giờ có một nữ tử có thể khiến hắn chú ý như vậy, nàng thật đặc biệt, khiến hắn có đôi khi không biết làm thế nào cho phải, dường như đã quen biết từ rất lâu rất lâu, là sự dẫn dắt từ linh hồn.

Công Ngọc Hàn Tuyết không nghĩ Mặc Cốc Mộc Huyền đột nhiên ôm lấy nàng, cơ thể mất thăng bằng, bị Mặc Cốc Mộc Huyền ôm vào trong ngực của hắn, mà nàng cũng đặt mông ngồi trên đùi Mặc Cốc Mộc Huyền. Nhìn hắn thật gần, nàng cảm thán nam tử này thật cứ như là đứa con được sủng ái của trời vậy, tuy rằng nhìn nhiều đã miễn dịch, nhưng lúc này bị đôi mắt thâm tình của hắn nhìn, trái tim bỗng đập lỗi nhịp, có cảm giác một sự quen thuộc như từ trong linh hồn, làm cho những hành vi của nàng không khống chế được.

Hắn vốn nên lạnh nhạt như thế, vậy mà vì nàng mà làm cho đôi mắt nhiễm một loại ám trầm lốc xoáy, đôi mắt thanh khiết chứa một loại tình cảm ấm áp sâu lắng, giống như muốn đem nàng cuốn vào.

Mặc Cốc Mộc Huyền luôn cảm thấy dù nàng đang ở trong ngực hắn, nhưng lại giống như cách hắn thật xa xôi. Bỗng suy nghĩ vừa chuyển, tay trái hắn nhẹ nhàng nắm hông nàng, tay phải giữ cái ót của nàng, cúi người hôn lên đôi môi như cánh hoa của nàng, nụ hôn của hắn mềm nhẹ, một chút một chút thăm dò đôi môi ngọt ngào của nàng, xục xạo khắp khoang miệng.

Giọng nói thanh nhuận ôn nhu của Mặc Cốc Mộc Huyền giữa đôi môi vang lên “Tuyết Nhi”, tiếng nói thì thào còn có một chút thở dài thật sâu, trong lúc này bất chợt, hắn giống như linh hồn đã có một cảm giác viên mãn.

Đôi mắt của Công Ngọc Hàn Tuyết lúc này như sương mù, xinh đẹp say lòng người, đến khi đợi nàng sắp không thở được, Mặc Cốc Mộc Huyền mới buông nàng ra, chuyển sang mềm nhẹ ôm lấy, từ từ vốt ve sau lưng của nàng, giúp nàng dễ thở.

Mặc Cốc Mộc Huyền cười nhẹ, sau đó sờ sờ sợi tóc mềm mại của Công Ngọc Hàn Tuyết, nghĩ chỉ muốn ôm nàng như vậy, mà sự xinh đẹp say lòng người vừa nãy cũng chỉ bày ra vì hắn.

Công Ngọc Hàn Tuyết nhẹ nhàng tựa đầu vào bả vai của Mặc Cốc Mộc Huyền, hơi hơi thở dốc, cảm nhận sự che chở nhẹ nhàng của Mặc Cốc Mộc Huyền, nàng nhắm mắt lại che dấu tình cảm trong mắt của mình. Nàng thật ra là một người lý trí, nàng không phải là loại tiểu nữ sinh ngây thơ, sẽ đắm chìm trong tình yêu. Nàng biết vị trí hoàn cảnh cùng thế giới nàng ở đã không phải là hiện đại, hơn nữa hình như khối thân thể còn có rất nhiều rắc rối đang chờ.

Nếu như không có những điều này, nàng có lẽ sẽ đồng ý sống ở trong này cùng một chỗ với hắn, đáng tiếc, tất cả mọi việc trong tương lai đều không thể biết trước được, nàng sẽ nhất định phải rời đi. Chỉ có nắm giữ hết tất cả mọi thứ trong tay, thì mới có thể nắm giữ vận mệnh của mình, mà không phải bị động thừa nhận. Nàng chỉ có thể thở dài trong lòng, cũng không thể bày tỏ suy nghĩ của mình đối với Mặc Cốc Mộc Huyền, nàng không biết hắn có thể chấp nhận cho nàng rời đi hay không?

Rất nhiều kỹ năng để rèn luyện thân thể của kiếp trước, nàng cũng chỉ có thể lén lút luyện tập, không muốn Mặc Cốc Mộc Huyền biết mà có điều gì nghi ngờ đối với nàng.

Đối với hắn, nàng vẫn còn chút áy náy, bởi vì nàng có thể thấu hiểu tình cảm trong mắt hắn, đáng tiếc nàng không thể đáp trả lại tình cảm tương tự như thế cho hắn, không phải là không thể, mà là nàng không cho phép lòng mình ở chỗ này. Nàng tự nói với mình, Mộc Huyền, nếu có một ngày ta có thể nắm giữ vận mệnh của mình, ta quay lại, ngươi còn muốn ta hay không?

Từ lúc ở thế giới kia nàng đã biết, nếu nguy hiểm lúc nào cũng chờ đợi nàng, chẳng sợ nàng mong muốn buông bỏ tất cả mọi thứ, muốn hạnh phúc, cũng khó khăn, không những thế còn có thể khiến cho người bên cạnh mình gặp nguy hiểm. Nàng chỉ biết cho dù là hiện đại hay thế giới này, chỉ có một con đường duy nhất cho nàng lựa chọn, đó là cường đại đến nỗi có thể diệt trừ hết nguy hiểm.

Nghĩ đến đây, Công Ngọc Hàn Tuyết dùng tay ôm chặt cổ Mặc Cốc Mộc Huyền, đối với hắn, nàng đúng là vẫn còn lưu luyến, nàng vốn không phải là người như thế, nhưng hắn lại cho nàng một sự quen thuộc kích động đến từ trong linh hồn, cho nên nàng nguyện ý tin tưởng thân cận hắn. Nhưng đã sắp tới thời gian chia ly, nửa tháng này, không chỉ chuyên môn làm bạn bên cạnh hắn, mà nàng cũng sẽ lợi dụng tất cả các cơ hội để tìm được cửa ra khỏi cốc.“Mộc Huyền, ngươi không phải vẫn cảm thấy thực hứng thú đối với điệu múa của ta sao? Ta múa cho ngươi xem được không?” Công Ngọc Hàn Tuyết điều chỉnh lại thật tốt cảm xúc của mình, lúc này mới ôn nhu nói với Mặc Cốc Mộc huyền.

Đôi mắt thanh khiết của Mặc Cốc Mộc Huyền hiện ra nhiều ánh sáng lấp lánh, ôn nhu nhẹ nhàng nói “Không phải vẫn luôn không muốn múa cho ta xem sao? Tại sao hôm nay lại ngoại lệ vậy?”

Công Ngọc Hàn Tuyết thưởng thức sợi tóc của Mặc Cốc Mộc huyền, cười cười trả lời “Bởi vì hôm nay ta vui vẻ, cho nên thưởng cho ngươi” nói xong, Công Ngọc Hàn Tuyết liền nhanh nhẹn đứng dậy, đưa lưng về phía Mặc Cốc Mộc Huyền, tư thế ngửa ra sau, thân hình mềm mại tuyệt đẹp, cười mê hoặc với Mặc Cốc Mặc Huyền, điệu múa này là nàng thật tình muốn múa cho hắn xem.

Thật ra lòng của nàng rất ích kỷ, biết rõ là sẽ đi, lại muốn dùng cách này để làm cho hắn vẫn nhớ kỹ về nàng, không thể quên nàng. Không thể nghi ngờ nam tử này ở trong Quỷ cốc là người được rất nhiều người nhung nhớ, nữ tử chạy theo đông như vịt, nếu không phải tại sự đạm mạc cùng lạnh lùng của hắn, thì tất cả những nữ tử tất nhiên sẽ điên cuồng mà bổ nhào vào lòng hắn.

Công Ngọc Hàn Tuyết xoay tròn vung tay áo, tay áo dài bay bay, lụa mỏng như múa, tựa như con bướm muốn giương cánh, lại giống như phượng muốn cất cao cánh mà bay, mờ ảo như tiên nữ, không có tiếng nhạc mà vẫn múa, lại vẫn có thể múa đến tuyệt thế như vậy.

Ngay từ lần đầu gặp mặt, hắn giống như biết người nữ tử này là người hắn đã đợi từ rất lâu rồi, cũng không thể nói rõ là vì sao, có thể là cảm giác quen thuộc từ sâu thẳm trong linh hồn, mà trong khi nàng khiêu vũ, hắn giống như có nhìn đến một người nữ tử tươi cười chói sáng đường hoàng mà tự tin, này lúc này có lẽ mới là lúc nàng chính thức bày tỏ linh hồn cho hắn xem.

Mà sau khi múa xong, Công Ngọc Hàn Tuyết đột nhiên nhón mũi chân một chút, xoay tròn mà múa, ống tay áo dài vung lên, cuốn lấy Mặc Cốc Mộc Huyền chạy lại cỗ hắn, bước đi lảo đảo, ủy khuất mói “Mặc Huyền, ta bị trặc chân.”

Vừa nghe giọng nói của Công Ngọc Hàn Tuyết mềm nhẹ lại ủy khuất, tâm Mặc Cốc Mộc Huyền nhói đau, thương tiếc bế Công Ngọc Hàn Tuyết ngồi lên ghế, ngồi xổm xuống, cởi giầy cho Công Ngọc Hàn Tuyết, xoa bóp mềm nhẹ mắt cá chân cho nàng.

Mộc Cốc Mộc Huyền bất đắc dĩ lắc đầu nói “Tại sao lại không cẩn thận như vậy?” Trong giọng nói tràn đầy tình cảm thương yêu lo lắng,chẳng biết tại sao, sau một thời gian không lâu ở chung cùng nàng, hắn đối với nàng có rất nhiều cảm xúc khác nhau.

Công Ngọc Hàn Tuyết cúi đầu nhìn nam tử xuất trần như trích tiên kia vì nàng làm những việc này, trong lòng có cái gì đó tràn đầy muốn tràn ra, trong mắt có thứ gì đó óng ánh. Kiếp trước cũng từng có một người sủng nàng như vậy, trả giá vì nàng không oán không hối hận, đáng tiếc hắn không phải hắn, nàng ngẩng đem sự cảm động cùng lưu luyến này đè ép xuống, hiện tại không phải lúc dùng cho tình cảm, nàng phải giữ nguyên lý trí lúc nào cũng phải tỉnh táo của mình.

“Mộc Huyền, ngươi vì sao đối xử với ta tốt như vậy?” Công Ngọc Hàn Tuyết mấp máy môi, vẫn là hỏi ra điều trong lòng đang nghĩ, nàng sợ loại cảm giác lẫn lộn này, nàng luôn nửa tin nửa ngờ, tính cách này có lẽ liên quan cùng những điều nàng đã qua, sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, trừ bỏ hắn.

Mặc Cốc Mộc Huyền nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết, như mang theo ánh sáng nhẹ nhàng của trăng sáng, giống như năm tháng bình yên tốt đẹp, trong mắt của hắn chỉ có hình ảnh của nàng.

“Được rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều” Mặc Cốc Mộc Huyền xỏ giầy cho nàng, sờ sờ mái tóc của nàng, lại nói, có đôi khi nghĩ muốn sủng ái một người không cần lí do gì cả, sự quan tâm của hắn với nàng giống như là bản năng vậy.