Nữ Chủ! Ta Giúp Ngươi

Chương 17: Đến Tột Cùng Là Vì Cái Gì?




UYỂN LINH VIỆN

Vì việc ngã hồ Liên Trì của Thẩm Gia Mẫn kinh động đến mọi người trên dưới tướng phủ, nên hôm sau Thẩm Vĩnh Hằng miễn cho mọi người thỉnh an buổi sáng.

Rạng sáng, cơn sốt của Thẩm Gia Mẫn đã hạ, mọi người ai nấy cũng vui mừng, chỉ trừ những người nào đó ngoài mặt thì tỏ ra rất vui mừng nhưng móng tay đã bấm chặt đến mức lòng bàn tay muốn ứa ra máu. Tiêu thị đỡ Thẩm Gia Mẫn ngồi dậy, nhìn khuôn mặt trắng bệt của nữ nhi là lòng nàng lại đau như cắt, đứa nhỏ này của nàng đã chịu quá nhiều ủy khuất rồi.

‘’ Mẫn nhi, xin lỗi con, là mẫu thân không tốt không đến thăm con thường xuyên, con đừng lo, sau này mẫu thân sẽ bù đắp cho con, có được không!’’

Thẩm Gia Mẫn tựa người vào thành giường, ngửa mặt nhìn Tiêu thị, tay nàng vươn ra nắm lấy bàn tay đang run lên của mẫu thân, giọng nói vì cơn sốt đêm qua mà trở nên khàn hẳn đi.

‘’ Mẫu thân, Mẫn nhi không sao, phải là Mẫn nhi không tốt đã làm người lo lắng, sau này Mẫn nhi sẽ chú ý hơn.’’

Tiêu thị đau lòng ôm thân thể nhỏ bé của nữ nhi vào lòng.

‘’ Đứa nhỏ này, sau này phải hảo hảo bồi dưỡng thân thể thật tốt mới được.’’

Thẩm Gia Mẫn cười nhẹ gật đầu.

‘’ Ân, mẫu thân, Mẫn nhi đã biết.’’

Thu nhi đứng bên cạnh giường nhìn thấy phu nhân và tiểu thư hòa hợp cảm thấy thật cao hứng, phu nhân đau lòng cho tam tiểu thư nàng cũng tự trách bản thân mình.Sức khẻo tiểu thư thường ngày như thế nào nàng là người hiểu rõ nhất, đã không khỏe mạnh như những tiểu thư khác, giờ lại ngã hồ ngâm nước lạnh như vậy thật là một đao muốn lấy mạng người, may là tiểu thư các nhân thiên tướng mới có thể gặp dữ hóa lành.

Thẩm Gia Ngạn và Xuân nhi từ ngoài cửa bước vào, trên tay Xuân nhi bưng một khay cháo còn tỏa khỏi nghi ngút. Thẩm Gia Ngạn nhìn thấy Mẫn nhi đã tỉnh dậy cao hứng hướng giường muội muội bước đến.

‘’ Mẫu thân, muội muội tỉnh.’’

Tiêu thị đưa tay lau vội giọt nước mắt đã lăn dài bên má từ lúc nào, cười hiền nhìn Thẩm Gia Ngạn.

‘’ Muội muội con tỉnh rồi, mau đến. Mẫn nhi, con không biết đâu, khi con ngã bệnh ca ca của con còn lo lắng hơn cả ta.’’

‘’ Mẫu thân nói thật không phải, lo lắng cho muội muội trước nay không ai có thể bì được với mẫu thân, sao có thể nói là con lo lắng cho muội muội hơn cả người được, muội muội, ngươi nói có phải hay không.’’

Thẩm Gia Mẫn suy yếu tự vào lòng mẫu thân, chứng kiến một màng này cũng không khỏi bật cười.

‘’ Phải không a…’’

Thẩm Gia Ngạn tức tối lườm muội muội, nhưng trong ánh mắt lại chứa vẻ cưng chìu, sủng nịnh

‘’Mẫn nhi.’’

Đến nước này Tiêu thị cũng không muốn giỡn nữa, lên tiếng:

‘’ Xuân nhi, mau bưng cháo đến đây.’’

‘’Ân, phu nhân.’’

Tiêu thị đưa tay lấy chén cháo nóng trên khay rồi căn dặn Xuân nhi chuẩn bị thuốc cho Thẩm Gia Mẫn dùng khi ăn xong. Thu nhi lấy một chiếc ghế gần đó cho Thẩm Gia Ngạn, ba người mỗi người một câu chẳng mấy chốc không khí trong phòng có phần vui vẻ hơn, Thu nhi và Xuân nhi bên cạnh lâu lâu mỗi người lại bồi vào một câu nói chuyện rôm rả. Từ ngoài cửa, hai bóng người nhỏ nhắn bước vào, thi lễ:

‘’ Vy nhi thỉnh an mẫu thân’’

Âu Dương Kỳ theo sau lưng nàng cũng cuối người hành lễ theo.

Tiêu thị ngẩn đầu phất tay tỏ ý miễn lễ cho hai tiểu hài tử trước mặt, mỉm cười nói:

‘’ Vy nhi, phụ thân con không phải đã nói sáng nay không cần đến thỉnh an sao, con còn nhọc công dậy sớm như vậy làm gì, Thu nhi, mau kê một cái ghế lại đây cho nhị tiểu thư.’’

‘’ Ân, phu nhân.’’

Thu nhi bước nhanh đến bàn kê một cái ghế gần đó để Thẩm Gia Vy ngồi. Từ lúc nàng tận mắt thấy nhị tiểu thư không màng đến bản thân mình cứu tiểu thư của nàng ngã hồ Liên Trì thì trong lòng nàng đã rất cảm kích vị nhị tiểu thư này, thái độ cũng khác hẳn trước kia không một chút đề phòng còn một mực cung kính giống như chủ tử của mình.

Thẩm Gia Vy đứng dậy hướng ghế Thu nhi mới kê mà ngồi xuống ngay ngắn, Thẩm Gia Ngạn như nhớ đến gì đó, nói:

‘’ Vy Vy, Mẫn nhi ngã hồ lần này ta thật sự đa tạ muội, Mẫn nhi bình bình an an được như hôm nay cũng là nhờ có muội’’

Thẩm Gia Vy thấy Thẩm Gia Ngạn đột nhiên nhắc đến việc này không khỏi có chút bất ngờ, không ngờ là huynh ấy còn nhớ, việc này nàng đã sớm không còn để tâm nữa, nàng gật đầu nhè nhẹ, nói:

‘’ Ca ca không cần khách khí, chúng ta là người một nhà, giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên.’’

‘’ Là Vy nhi cứu Mẫn nhi sao, Ngạn nhi, sao bây giờ con mới nói cho mẫu thân biết.’’

Tiêu thị vô cùng ngạc nhiên nhìn chằm chằm Thẩm Gia Ngạn như đang chờ sự một câu trả lời hợp lý.

Thẩm Gia Ngạn không ngờ bị mẫu thân chấp vấn như vậy có chút không được tự nhiên, ngại ngùng nói:

‘’ Mẫu thân, lúc đó cứu tính mạng Mẫn nhi là quan trọng, con cũng không tiện nói ra.’’

‘’ Ngạn nhi, con cũng thật là, chuyện quan trọng như vậy con phải sớm nói với mẫu thân mới phải.’’

Thẩm Gia Ngạn gật gật đầu nói:

‘’ Ân, mẫu thân, Ngạn nhi sẽ chú ý.’’

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, Thẩm Gia Vy sâu kín kéo lấy tay Âu Dương Kỳ đang đứng bên cạnh,, cẩn thận viết vào lòng bàn tay hắn một chữ ‘’ nước’’. Âu Dương Kỳ hiểu ý gật nhẹ đầu, lùi lại vài bước đến bên bàn trà rót một chén trà, rồi đưa đến cho nàng. Thẩm Gia Vy nhận lấy, từng ngụm nhỏ uống hết chén trà rồi trao ly trà lại cho hắn để lại chỗ cũ.

Thẩm Gia Mẫn nằm trong lòng Tiêu thị nghe hết cuộc đối thoại vừa rồi không khỏi cảm động, không ngờ người cứu nàng lại là nhị tỉ, lúc ở trong hồ nàng chỉ mơ hồ nghe thấy có tiếng người gọi nàng, nàng chỉ là trong lúc vô thanh vô thức hướng người đó cầu cứu cũng không nhớ rõ người đó là ai, nàng đưa tay chống lên giường miễn cưỡng để bản thân ngồi dậy, Tiêu thị thấy vậy cũng đưa tay đỡ nàng. Nàng hướng Thẩm Gia Vy một ánh mắt cảm kích nói:

‘’ Nhị tỉ, nãy giờ muội vẫn chưa có cơ hội nói lời cảm ơn với tỉ, đa tạ tỉ đã cứu muội’’

Thẩm Gia Vy nhìn thật sâu vào đôi mắt hơi ửng đỏ kia của Thẩm Gia Mẫn, nàng muốn tìm một tia khác thường ẩn sâu trong đôi mắt đó. Thẩm Gia Mẫn vẫn một bộ dạng yếu đuối như thường ngày, khuôn mặt vì bệnh mà trở nên tái nhợt, giọng nói thậm chí có chút khàn khàn ngoài ra không có gì khác, bàn tay nàng giấu trong ống tay áo sâu kín bấm mạnh vào đùi, rất đau, nhưng trong lòng nàng lúc này lại vô cùng vui mừng, thật tốt, thật tốt, Thẩm Gia Mẫn vẫn không có mệnh hệ nào, đúng là ông trờ vẫn không tuyệt đường nàng. Nàng cuối đầu cười tự giễu một cái, nói:

‘’ Nếu muốn đa tạ ta thì hảo hảo mà bồi dưỡng thân thể thật tốt là được rồi.’’

Rồi nàng đứng dậy khỏi ghế, vuốt thẳng lại xiêm y, hướng Tiêu thị cuối người hành lễ:

‘’ Mẫu thân, Vy nhi không làm phiền muội muội nghỉ ngơi nữa, nữ nhi cáo lui.’’

Tiêu thị gật đầu một cái cũng không nói gì thêm, phân phó Xuân nhi tiễn nàng. Thẩm Gia Vy dẫn theo Âu Dương Kỳ lập tức ly khai khỏi Uyển Linh viện.

Trên hành lang, hai bóng nhỏ bước song song với nhau về Tường Vy viện. Âu Dương Kỳ đỡ lấy Thẩm Gia Vy đang bước từng bước nặng nề, một tay nàng còn chống cả lên tường, miễn cưỡng bước từng bước về phía trước. Đôi mày nhỏ nhắn của Âu Dương Kỳ nhăn lại lộ rõ một đường thẳng giữa trán, dừng cước bộ, nhịn không được hỏi Thẩm Gia Vy:

‘’ Nàng vì sao muốn đi thăm Thẩm Gia Mẫn, không phải ta đã nói với nàng đại phu đã nói không nguy hiểm đến tính mạng của nàng ta rồi hay sao?’’

Nàng ngẩn đầu nhìn khuôn mặt đang khó chịu của Âu Dương Kỳ, mỉm cười lắc đầu.

‘’ Ta cũng không phải là thật sự muốn đi!’’

Đôi mày của Âu Dương Kỳ càng nhăn lại lợi hại hơn.

‘’ Vậy nàng vì cái gì cố chấp như vậy muốn đi?’’

Nàng cuối thấp đầu, không biết là qua bao lâu rồi nàng đột nhiên ngẩn đầu lên, nghiên mặt nhìn sâu vào mắt hắn, thủy chung từ đầu đến cuối treo một nụ cười buồn trên môi.

‘’ Vì cái gì ư? Ngươi biết không Âu Kỳ, con tim cảm nhận được điều mà con mắt không thể thấy, ta chỉ đơn thuần nghĩ rằng, cái gì xuất phát từ trái tim sẽ đi đến trái tim. Ta làm tất cả những chuyện này cũng chỉ là muốn muội ấy hiểu được tâm ý của ta.’’

Âu Dương Kỳ khó hiểu mở to mắt nhìn nàng chăm chú, ánh mắt đượm buồn cùng nụ cười đó là sao, nhíu mày hỏi:

‘’ Nàng muốn nói đến cái gì?’’

Nàng không đáp, chỉ mỉm cười nhẹ một cái sau đó cất bước tiếp tục đi. Ngay lúc này đây hắn chợt nhận ra, mặc dù hằng ngày hắn và nàng kề cận nhau không rời, thậm chí hắn và nàng cũng rất ít khi nói chuyện với nhau dường như tâm ý của hai người luôn tương thông với nhau, chỉ một cử chỉ nhỏ nhặt của nàng hắn liền biết nàng muốn gì, nhưng thật ra hắn lại chưa bao giờ hiểu được con người nàng, suy nghĩ của nàng. Rõ ràng là một tiểu nữ oa, lẽ ra phải đơn thuần vô lo vô nghĩ nhưng tại sao nhưng suy nghĩ cùng lời nói của nàng lại khó hiểu đến như vậy. Hắn thật sự không thể hiểu nỗi đến tột cùng là có gì không phù hợp, nàng đứng đây, ngay trước mặt hắn cười cười nói nói, nhưng hắn lại cảm thấy hắn và nàng như cách xa nhau cả ngàn dặm, lời nàng nói ra với biểu cảm trên khuôn mặt cùng tuổi tác của nàng một mực đối lập nhau một chút cũng không phù hợp, nhưng tại sao lại hòa hợp với nhau một cách kì lạ như vậy, thậm chí đến một kẽ hở cũng không có.