Nữ Chủ! Ta Giúp Ngươi

Chương 22: Bí Mật Của Ba Người và Quá Khứ




Giờ sửu

Bích Lam viện

Từ ngoài cửa Bích Lam viện, Thẩm Gia Vy nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, đi xuyên qua bình phong bước đến bên cạnh giường ngồi xuống chiếc ghế Hạ Nhi đã đặt sắn.

Lạc thị trên giường lim dim mở mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Thẩm Gia Vy, mỉm cười vô lực nói.

‘’ Ngươi đã tới.’’

Thẩm Gia Vy không đáp chỉ gật gật nhẹ đầu.

‘’ Ngươi có biết tại sao ta lại nói Hạ Nhi gọi ngươi đến đây muộn như vậy không.’’

Lạc thị khuôn mặt vẫn trắng bệt không có chút sắc huyết, đôi mắt mở to nhìn Thẩm Gia Vy nhướng mày hỏi. Thẩm Gia Vy chậm chạp rũ mí mắt không nói, trong đầu nàng đã có sắn đáp án.

Buổi chiều, khi Lạc thị sinh hạ Thẩm Gia Ninh, bà đỡ Lý có nói nàng( LT) xuất hiện rong huyết khoảng hai ba canh giờ sẽ khỏi, nhưng, nó lại kéo dài đến tận bây giờ. Trong đầu nàng rõ ràng hơn ai hết, nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng chắc chắn sẽ chết, chỉ là không sớm thì muộn mà thôi.

Thẩm Gia Vy nhìn Tam đệ Thẩm Gia Ninh đang được Hạ nhi bế đứng bên cạnh giường.

Một đứa trẻ thật tội nghiệp.

Nàng biết, phải, từ khi bà đỡ Lý nói Lạc thị xuất hiện rong huyết thì nàng đã chắc chắn sự bất an nàng cảm thấy là đúng. Chắc chắn là Đại phu nhân Tiêu thị hay Tam di nương Liễu thị đã giở trò. Nói về lý do… hẳn là rất nhiều đi.

Lạc thị nhìn Thẩm Gia Vy hồi lâu vẫn không lên tiếng, thở dài một hơi, nói.

‘’ Ta sẽ kể cho ngươi nghe một bí mật, nhưng ta mong sau khi ngươi nghe ta kể xong sẽ đồng ý với ta một chuyện.’’


Lạc thị ánh mắt đã không còn là kiêu ngạo như thường ngày, thay vào đó là sự khẩn thiết như cầu xin.

Thẩm Gia Vy ngồi trên ghế như cũng không nói lời nào, tiếp tục gật đầu.

Lạc thị hít sâu một hơi dài, sau đó giọng thật chậm rãi nói từng câu từng chữ thật rõ ràng.

‘’ Ngươi có biết vì sao một người kiêu ngạo như ta lại nhẫn nhục đi làm thiếp của Thẩm Vĩnh Hằng hay không. Ta không phải không muốn làm chính thê chính là vì ta quá ngu muội.

Lúc trước phụ thân ta là Lạc Nghiêm vốn là một viên ngoại giàu có khắp kinh thành không ai không biết, không ai không kính phục. Lạc gia ta và Thẩm gia khi đó có mối quan hệ bằng hữu rất tốt.

Từ khi mẫu thân mang thai ta hai nhà đã hứa hẹn hôn ước khi ta lớn lên thì hai nhà sẽ kết thành thông gia. Ta đã khi còn nhỏ đã được định là chính thê của Thẩm Vĩnh Hằng.

Tưởng rằng hôn ước đã được định sắn đó sẽ cứ như vậy thuận lợi diễn ra, không ngờ Thẩm Vĩnh Hằng một lần đến phủ Lại bộ thượng thư Tiêu Doãn dự tiệc sinh thần say rượu mà lên giường với Tiêu thị- nữ nhi của Tiêu Doãn.

Sau đó khiên nàng ta mang thai Thẩm Gia Ngạn, Tiêu Doãn vì thế mà ép Thẩm Vĩnh Hằng lấy nữ nhi mình làm chính thê. Vốn là một người trọng tình trọng nghĩa nên Thẩm Vĩnh Hằng đã không do dự mà đồng ý.

Chính vì thế mà Tiêu thị ngang nhiên bước lên vị trí chính thê vốn là của ta. Sau này khi ta gả cho Thẩm Vĩnh Hằng, tuy không cam lòng nhưng lại không thể bội ước đi lời hứa năm xưa .

Ta chỉ đành chịu lấy nhục nhã, nhận hết biết bao lời ra tiếng vào của thiên hạ làm nhị thiếp của Thẩm Vĩnh Hằng.

Ta có biết bao nhiêu ủy khuất không thể nói, nhẫn nhịn qua ngày tháng để tiếp tục sống. Ta hối hận khi xưa đã không nghe lời mẫu thân gả sớm cho Thẩm Vĩnh Hằng thì đã không để người khác có cơ hội cướp lấy vị trí chính thê, các con của ta cũng không trở thành thứ nam thứ nữ như bây giờ….’’

Lạc thị đang nói đột nhiên dừng lại, thổ huyết không ngừng, Hạ Nhi bế Thẩm Gia Ninh đứng bên cạnh giường lo lắng đến bên người Lạc thị.

‘’ Phu nhân, người không sao chứ.’’

Lạc thị nhận lấy khăn tay từ Hạ Nhi lau đi vết máu trên khóe môi, cười nhạt, đáp.

‘’ Ta không sao.’’

Sau đó nhìn Thẩm Gia Vy khuôn mặt dường như không thể tin được câu chuyện nàng vừa kể, ánh mắt mở to một chút cũng không lớp nhìn chằm chằm nàng, tiếp tục nói.

‘’ Mãi đến mấy năm sau khi ta sinh hạ Linh Nhi mới biết được một chuyện này. Thật ra năm đó, Tiêu thị là bị Triệu Vĩnh Qúy- một công tử có tiếng phong lưu, trong một lần tình cờ gặp gỡ đã bị sắc đẹp của nàng ta mê hoặc sau đó tìm mọi cách cướp đi tấm thân xử nữ của nàng ta còn khiến nàng ta một lần đã mang thai.

Phụ thân nàng ta sau đó biết được đã nổi giận lôi đình, từ đó cấm cửa nàng ta không cho ra ngoài lại đi phong tỏa mọi tin tức khiến tin này không một ai biết.

Nhưng giấy không thể gói được lửa, Tiêu Doãn sợ bụng Tiêu thị để lâu sẽ lộ ra, bèn đánh chủ ý lên đầu Thẩm Vĩnh Hằng khi đó được ông ta nâng đỡ mới bước chân vào quan trường, chuốc hắn say sau đó dàn dựng lên một màng kịch hoàn hảo.

Thẩm Vĩnh Hằng khi đó vì đã say rượu nên không biết chuyện gì đã sảy ra, nghe bọn họ nói chính mình đã cướp đi sự trong sạch của Tiêu thị nên một mực tin theo.

Tiêu thị có thai như vậy đã không thể gả ra, tuy rằng đối Thẩm Vĩnh Hằng không có tình cảm nhưng là đối với thanh danh bản thân coi trọng hơn, chỉ đành im lặng chôn chặt chuyện này trong lòng.

Khi ta biết chuyện này, muốn lập tức nói cho Thẩm Vĩnh Hằng biết nhưng lúc đó hắn lại vừa được thăng cấp lên quan nhị phẩm, vì không muốn hắn phiền lòng nên ta đã định đợi khi qua chuyện này sẽ nói.

Thật không ngờ ông trời lại đứng về phía ả ta, cho ả ta mang thai Thẩm Gia Mẫn ngay lúc đó. Thẩm Gia Ngạn không phải con ruột của ông ấy, ông ấy có thể nổi giận nhưng Thẩm Gia Mẫn lại khác.

Chính vì sự xuất hiện của Thẩm Gia Mẫn mà ta không thể nói ra bí mật này, vì thế mà ta hận nàng ta hơn bất kì ai. Nếu ngay lúc đó nàng ta không suất hiện thì ta đã có thể đoạt lại những thứ thuốc về mình.’’

Lạc thị nhắm mắt để che giấu đi sát khí nồng đậm trong con ngươi.

Thẩm Gia Vy cố hết sức tiêu hóa những gì Lạc thị vừa nói. Nói vậy chính là ngay từ đầu vị trí chính thê từ đầu vốn là thuộc về Lạc thị, còn Thẩm Gia Ngạn không phải con ruột của Thẩm Vĩnh Hằng.

Một gia đình quan tưởng như bình thường nhưng trong đó lại ẩn giấu đầu bí mật kinh thiên động địa như vậy, làm sao nàng có thể trong phút chốc chấp nhận đây.

Thẩm Gia Vy nhìn đến Lạc thị, nhưng những điều này nàng ta sao lại nói với nàng, nàng dù sao cũng chỉ là một tiểu nữ oa tám tuổi không hơn.

Như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Lạc thị chậm rãi mở mắt, dùng hết sức lực còn lại để nói, vì nàng ta biết, mình không còn nhiều thời gian nữa rồi.

‘’ Ta nói nhiều như vậy cho ngươi vì ta biết ngươi sẽ không đem chuyện này nói ra ngoài.

Ta không nói với Tiêu thị vì đơn giản ta không vừa mắt nàng ta.

Ta không nói với Liễu thị vì ta biết đối với tranh đấu ngầm trong phủ nàng ta là người tâm cơ thâm sâu hơn hết. Nàng ta nhìn bề ngoài vô ưu vô lo, an phận thủ thường nhưng ta vẫn có thể cảm nhận rõ ràng nàng ta có tham vọng mãnh liệt nhất.

Ta đem hết thảy bí mật, những tâm tư thầm kín của ta nói với ngươi chỉ mong ngươi sau khi ta chết có thể thay ta bảo hộ Linh Nhi và cả hài tử mới sinh của ta Ninh nhi an toàn, sống vui vẻ, hạnh phúc qua một kiếp này vậy là đủ rồi.

Tất cả coi như ta nợ ngươi, kiếp sau ta có hóa làm trâu làm ngựa cũng sẽ trả cho ngươi, chỉ xin ngươi đồng ý thỉnh cầu của kẻ sắp chết như ta.’’

Lạc thị giọng nói thều thào thỉnh cầu Thẩm Gia Vy. Nàng với Thẩm Gia Vy không thù không oán, vả lại trong những năm ở phủ này quan sát nàng ta, nàng cảm thấy nàng ta là một đứa trẻ rất tốt, biết đối nhân xử thế.

Tuy rằng Thẩm Gia Linh lớn hơn Thẩm Gia Vy nhưng suy nghĩ không chu toàn bằng nàng, tính tình lại ương ngạnh khó bảo, sau này có Thẩm Gia Vy ở bên sẽ rèn luyện được không ít.

Đối với Ninh Nhi có một tỷ tỷ tốt như Thẩm Gia Vy âu cũng là một cái phúc.

Lạc thị sau khi nói xong lại thổ huyết không ngừng, Hạ Nhi lo lắng không thôi cẩn thận lấy khăn cho nàng. Lạc thị mặc kệ, vươn người tới nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thẩm Gia Vy, khẩn thiết nói.

‘’ Đồng ý với ta, xin ngươi hãy đồng ý với ta…’’

‘’ Được, ta đồng ý, ta sẽ thay ngươi di nương bảo hộ Thẩm Gia Linh và Thẩm Gia Ninh thật tốt.’’

Thẩm Gia Vy nhìn Lạc thị, trong mắt đều là khẩn thiết cầu xin nàng, nàng ta là thật tâm lo lắng cho hai nhi tử của mình. Một mẫu thân dù bề ngoài có ác độc như thế nào đi chăng nữa thì duy nhất đối với hài tử do mình sinh ra đều là vô hạn yêu thương cùng bao dung.

Lạc thị sau khi nhận được câu trả lời mong muốn mới kiệt sức buôn tay Thẩm Gia Vy ra.

Hạ Nhi cẩn thận đỡ Lạc thị nằm xuống, sau đó tiễn Thẩm Gia Vy rời đi.

-

Thẩm Gia Vy ly khai khỏi Bích Lam viện nhưng tâm tình nàng vẫn không thể nào bình tâm được. Bí mật khủng khiếp này đã bị thời gian triệt để che lấp đi, nhưng liệu có thể hoàn hảo mà bảo vệ mãi mãi được hay không?

Nàng mỉm cười cợt nhã, ‘’ hoàn hảo’’ là từ chỉ dành cho thượng đế.

Trên thế gian này không tồn tại bí mật vĩnh hằng, sẽ có ngày được đưa ra dưới ánh sáng mặt trời, chỉ là…. sớm hay muộn mà thôi.

Chốn hồng trần này thật đáng sợ, lắm mưu kế lẫn tính toán, hủy hoại con người cả thể xác lẫn tinh thần, phủ lên đó lớp bụi dày che đi sự thuần khiết của thuở ban đầu, thế gian này liệu rằng có mấy ai đủ tỉnh táo để có thể chống đỡ nó đây.

Nàng ngẩn đầu nhìn bầu trời đem u tới được chiếu sách bởi tinh quan. Dù thế gian này có như thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn vĩnh hằng như vậy, thật đáng để nhân ghen tị mà.